#12 Tiếng chuông ở đám cưới (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♪wo euch der Segen der Liebe bewahr'!(Đến một nơi được bảo vệ bởi phước lành của tình yêu)♪

Một chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh ở trên tay.

Khi nó xuất hiện trên ngón áp út ở tay trái của cô, cô có cảm giác nhột nhột.

Vì cô là một bồi bàn tại một nhà hàng nên khi đeo nhẫn lúc làm việc thực sự không phải là một ý kiến ​​hay.

Tuy nhiên, Amuro rõ ràng cũng đã giải thích tình hình với ông chủ. Và ông đã đồng ý để cho cô đeo găng tay dùng một lần khi vào bếp.

Mặc dù......

Cô giơ bàn tay trái lên ngang tầm mắt và nhìn chăm chú.

Ở trong mắt cô, dù là với một người không biết gì về giá trị của cái nhẫn này thì thứ ấy trông cũng không hề rẻ tiền. Hơn nữa, nó còn có kích thước hoàn hảo, như thể là được làm riêng cho ai đó.

Cô tự hỏi anh đã chuẩn bị thứ gì đó như thế từ khi nào. Nhưng sự thực là tối qua cô mới đồng ý đóng vai vợ sắp cưới của anh.

Và cả cách bố trí căn phòng đó cũng vậy.

Khi cô đến đó, họ đã có đủ những thứ tối thiểu cần thiết cho cuộc sống hàng ngày. Có nhiều loại sản phẩm tốt đến mức cô nghĩ có thể đó là do bạn gái cũ của Amuro, người mà anh đã từng sống cùng trước đây, đã sử dụng.

Nhưng dường như mọi thứ đều mới.

Vậy thì anh bắt đầu chuẩn bị từ khi nào?

Từ khi nào mà anh muốn cô sẽ đóng vai vợ sắp cưới của anh vậy?

Tại sao đó lại là em?

Những lời mong đợi mơ hồ thoáng qua trong đầu cô đã ngay lập tức bị chính cô gạt bỏ đi.

Đó không phải là sự thật.

Như anh nói, cô chỉ là người phù hợp nhất vì đã làm việc với anh được vài tháng. Anh không có cảm xúc gì ngoài điều đó.

Tiếng chuông cứa vang lên.

Người bước vào là Kawamata, người gần đây đã trở thành khách hàng quen của quán.

Anh là nhân viên văn phòng tại một công ty thương mại gần đó. Anh luôn đến cửa hàng vào cùng một thời điểm ở buổi tối, đặt những món giống nhau và thường là khách hàng cuối cùng.

"Chào mừng quý khách!"

"Azusa-chan, tiêu chuẩn thường ngày của cô là gì...?"

"Có gì xảy ra ạ.....?"

"Chiếc nhẫn đó...có lẽ là nhẫn đính hôn?"

Trong khi đang cởi áo khoác, Kawamata đã vô tình nhìn thấy nó trên tay trái của cô. Anh nhìn chằm chằm vào nó kèm cái chớp mắt liên tục.

Cô đã chuẩn bị cho những cái nhìn chằm chằm cùng câu hỏi đó nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng khi gặp tình huống này.

"Ơ, dạ...thôi nào? Anh nghĩ sao ạ?"

Giống như Amuro đã dạy cô, hãy né tránh một cách mơ hồ để bản thân có thể đạt được nó bằng mọi giá. Sau đó, có lẽ do chưa hài lòng với câu trả lời, Kawamata tiếp tục đặt câu hỏi.

"Hửm? Gì cơ? Azusa-chan, từng có người tốt như vậy à?"

"Chà....tôi sẽ để nó cho anh tưởng tượng."

"Như cô có thể thấy đó, tôi không biết. Đó là kiểu nào nhỉ? Cậu ta có ở đó không? Hay là không?"

"A, đừng hỏi tôi nữa mà....."

"Ể!? Nói cho tôi biết đi, Azusa-chan! Nếu cậu ta có ở đây, tôi sẽ gửi lời chúc mừng a."

Trong khi Kawamata kiên trì bám lấy cô, cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười xã giao, nói:

"Rồi tôi sẽ nói về người đó sau ạ."

Và cô lén thở dài trong lúc anh không chú ý tới.

Thật quá mệt mỏi....

Nếu tất cả những cuộc nói chuyện này làm cô căng thẳng tới thế, liệu cô có thể thực sự diễn tốt khi đến nơi giáo phái đó không?

Bị thôi thúc bởi suy nghĩ này, cô lại chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn trên tay trái của mình.

***

Sau khi đóng cửa Poirot, cô đi về nhà. Và do khác hẳn với mọi khi nên điều này khiến cô cảm thấy thật sự chưa quen.

Cô phải ở trong một khu chung cư xa lạ, dù vẫn đi lối đó như một thói quen, nơi có những ngôi nhà và địa chỉ như cũ.

Khi cô mở khóa cửa và bước vào trong, Đại Úy đã chạy về phía cô kèm theo tiếng chuông đèn.

"Chị về rồi đây, Đại Úy. Cưng có thấy quen thuộc không?"

"Mya!"

Cả người Đại Úy đang dụi vào chân cô khiến cô có vẻ hơi khó chịu.

Mặc dù là cô mới chuyển đến phòng mới này nhưng cô không biết liệu thằng bé đã quen với nó từ hôm qua chưa. Nếu đúng như vậy, cô sẽ thấy ghen tị vì nó dễ thích nghi hơn cô, người đã suýt lạc đường về nhà.

"Này Đại Úy. Cưng có thích căn phòng này vì nó rộng và đẹp không?"

"Mya."

"Nhưng đây chỉ là nơi ở tạm thời trong thời gian này thôi. Vậy nên dù có thoải mái đến đâu thì cũng đừng yêu nó hơn căn phòng ban đầu của mình nhé?"

"Xin đừng nói những điều nghe xót xa như vậy, Azusa-san......"

Cô ngước lên khi chợt nghe thấy giọng nói đó phát ra từ phòng khách. Sau đó, mắt cô vô tình thấy bóng dáng Amuro, người đang ngồi trên ghế sofa, nhìn vào chiếc điện thoại thông minh với tách cà phê trên tay.

"À! Ừm...x-xin lỗi....uh...ừm...tôi về rồi..."

"Chào mừng trở lại. Ngày đầu tiên trong vai trò làm vợ sắp cưới của em thấy thế nào? Có gì đó thay đổi không?"

Đôi mắt xanh xám dịu dàng của anh lại lần nữa thu hút cô một cách chăm chú.

Xấu hổ vì bị nhìn chằm chằm, cô nhanh chóng đưa mắt nhìn lên không trung.

"Ơ...chà. Tôi đã bị một khách hàng quen dí tới hỏi lui."

"Hả? Vậy em có thoát khỏi được sự truy đuổi đó không?"

"Như Amuro đã dạy, tôi đã cố ý nói lấp lửng á. Nhưng tôi không quen nên không biết mình đã làm tốt hay chưa..."

"Không sao đâu. Nếu làm nhiều lần thì nó sẽ trở nên tự nhiên."

Thái độ tự tin của anh cho thấy bản thân anh đã có rất nhiều kinh nghiệm. Ngay khi cô đang tự hỏi liệu thám tử có cần một số kỹ năng diễn xuất như vậy để thực hiện những cuộc điều tra hay không, Amuro đã bỏ chiếc điện thoại kia vào túi. Và anh bắt đầu đứng lên.

"Hãy chăm sóc Azusa-san đang mệt mỏi của chúng ta nào. Hãy cùng ăn tối ngay nhé. Mọi thứ đã sẵn sàng rồi."

"Ồ, anh thực sự đã làm nó cho tôi! Wow, tôi hạnh phúc quá! Thực ra, tôi đói quá..."

"Hahaha, tôi hiểu rồi. Người ta nói cơn đói là gia vị ngon nhất. Tôi hy vọng em sẽ thích nó... Hôm nay tôi đã làm món Odamaki-mushi*."

(*: món trứng hấp trong ly của Nhật và được ăn như món khai vị)

"Đó là gì?"

"Đó là chawanmushi* với mì udon. Sau đó, chúng ta sẽ ăn cá nướng và củ cải luộc..."

(*: tên gọi khác của món trứng hấp ở trên)

"Wow, wow, những món ăn cao cấp của Nhật Bản là sao vậy!!!? Amuro-san, anh luôn ăn như thế à!?"

"Không, không, tôi sống một mình nên thường tần tiện hơn. Nhưng khi nghĩ đến việc có người cùng ăn, tôi lại thấy phấn khích... Ồ, có lẽ nó không hợp khẩu vị của em chăng?"

Amuro có vẻ hơi lo lắng khi đang cố quan sát nét mặt cô.

Cô hoảng loạn lắc đầu kèm cái lắc tay từ bên này sang bên kia, toàn thân đều phủ nhận điều đó.

"Điều đó...điều đó thật quá đáng! Tôi không có ý nào nói là không thích cả!"

"Tôi hiểu rồi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó....Giờ thì, tôi sẽ chuẩn bị bàn ăn nên Azusa-san, xin hãy thay đồ đi."

"Vâng, cảm ơn..."

"À, bồn tắm đã có sẵn nước nóng rồi nên nếu muốn, xin hãy thử trước."

"Ồ, vậy thôi...Không đời nào tôi vào trước chủ nhà được..."

"Cái đó...em không cần lo lắng đâu. Đã làm việc cả ngày chắc hẳn rất mệt mỏi, hình như em còn đã dọn dẹp một chút."

"Ể...tôi...anh biết sao!? Tại tôi nghĩ anh trông luôn hoàn hảo nên tôi không nghĩ anh nhận ra sự thay đổi nhiều..."

"Tôi hiểu. Cảm ơn em. Điều đó sẽ rất có ích."

Nói xong, Amuro chỉ hơi híp mắt và mỉm cười.

Nhìn thấy vẻ mặt đó trong hoàn cảnh ấy, tim cô lại đập loạn xạ.

"Không, không, đó chỉ là một công việc lương thấp! Vậy thì tôi sẽ đi thay quần áo trước!"

Cô phải chạy vào phòng để thoát khỏi nụ cười mê hoặc của anh.

Vừa chạy vào xong, cô đã tựa người vào cánh cửa đã đóng kín kia rồi mới để bản thân ngồi trượt xuống sàn.

Mình nên nói gì đây......?

Nó giống một vở kịch về các cặp đôi sắp cưới hơn. Nó cứ như một gia đình mới cưới thực sự.

Có vẻ như Amuro thực sự yêu mình chăng?

Mình nên làm gì.....

Cô không thể không cảm thấy hạnh phúc.

Tim cô đập mạnh đến mức cô có thể cảm nhận được nó từ lòng bàn tay áp vào ngực mình.

Dù đó có là một tình yêu lẽ ra không bao giờ thành hiện thực nhưng cô vẫn không thể không hy vọng vào nó một lần nữa.

Cô cảm thấy mình đang cười và nhận ra lòng tốt đó là thật chứ không chỉ là diễn xuất.

Với những suy nghĩ này trong đầu, cô đã ngồi trên sàn một lúc cho đến khi má cô nóng bừng và tiếng đập thình thịch trong lồng ngực giảm bớt.

***

Vài ngày sau khi họ bắt đầu sống chung....

Cuối cùng cũng đến ngày Amuro phải đến nhà thờ của giáo phái mà anh đang điều tra.

Cô đã lên xe của anh và đã một giờ trôi qua kể từ khi họ rời đi.

Khung cảnh thay đổi liên tục. Từ những khu rừng đông đúc người đến tới khu dân cư yên tĩnh và còn sang cả khu vực miền núi với cây cối rực rỡ sắc màu.

Tuy nhiên, cô không có thời gian để chiêm ngưỡng khung cảnh thay đổi qua cái cửa sổ này.

Đây là lần đầu tiên cô đi cùng một thám tử ở trong một cuộc điều tra chứ đừng nói đến việc phải diễn trước mặt người lạ. Và dù có Amuro đi cùng nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng.

"Azusa-san...."

"H-hả!!?"

"Đừng lo lắng thế. Thư giãn đi."

Amuro ngồi ở ghế lái gọi với cô nhưng người cô đã sớm cứng đờ, chân run rẩy khiến cô khó có thể thư giãn được.

"N-nhưng t-tôi diễn không tốt. Và tôi đang gây rắc rối cho Amuro..."

"Không cần phải lo lắng về điều đó. Azusa-san, em có thể cứ như mọi ngày đi."

"Như thường lệ ư...?"

"Vâng. Xin hãy cứ coi như khi em tiếp xúc với khách hàng ở Poirot. Điểm khác biệt duy nhất là vị trí của em không phải là nhân viên bán hàng mà là vợ sắp cưới của tôi."

"À... Hiểu rồi......"

Thực sự đó chính là điểm khiến cô thấy lo lắng nhất, cô tự nhủ.

Không đời nào anh có thể nghe thấy lời thì thầm của cô đâu. Nên anh đã chỉ về phía trước qua kính chắn gió.

"Tôi có thể nhìn thấy nó. Nó ở đằng kia."

"Đằng kia à?"

"Đó là một góc được bao quanh bởi bức tường cao."

Nơi mà Amuro chỉ có vẻ là một địa điểm khá rộng lớn. Có rất nhiều cây lớn được trồng bên trong của bức tường và không thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra bên trong. Nơi này cách biệt chặt chẽ với thế giới bên ngoài đến mức trông giống như một công viên giải trí nổi tiếng được cho là xứ sở mộng mơ.

Trong lúc đang lơ đãng nghĩ xem nó rộng thế nào, cô đã ngỡ chiếc xe sẽ đâm vào một phần tường bị vỡ mà cô tưởng là lối vào. Và ngay khi chấn tĩnh lại để nhìn kỹ lối vào của bãi đậu xe này, cô quay sang nhìn Amuro.

Anh có vẻ đã nghiên cứu kỹ nơi này trước đó rồi.

"Vậy thì đi thôi. Xin đừng quên chúng ta là cặp vợ chồng sắp cưới nhé."

"Vâng!"

Trước sự thúc giục của Amuro, cô lo lắng bước ra khỏi xe và dần đi về phía một tòa nhà trông giống văn phòng.

Đúng lúc đó, một mái nhà hình tam giác cũng xuất hiện ở góc tầm nhìn của cô. Điều đó khiến cô phải quay lại nhìn.

Đó là một tòa nhà thờ màu trắng ẩn mình giữa những tán cây lớn. Trên đỉnh tháp cao còn có thể nhìn thấy một chiếc chuông lớn, bên dưới là những cửa sổ kính màu rực rỡ.

"Wow...nhà thờ đẹp quá..."

Đó chính xác là kiểu nhà thờ mà cô đã ngưỡng mộ từ khi còn nhỏ.

Nó thật giống như một thứ gì đó bước ra từ một cuốn sách tranh vậy.

Cô không thể không dừng lại và cứ thế mà nhìn chằm chằm vào nó một cách say mê. Amuro sau đó cũng dừng lại và nhìn theo hướng vào nhà thờ.

"Nhà thờ đó dường như là nơi sẽ diễn ra các sự kiện của chỗ này."

"Tôi hiểu rồi...Tôi thấy ghen tị với những tín đồ ở đây vì họ có thể tổ chức đám cưới trong một nhà thờ tuyệt vời như vậy. Anh biết không, từ khi còn nhỏ, tôi đã mơ ước được tổ chức đám cưới của mình trong một nhà thờ tuyệt vời đến như vậy."

"Em...đang nói cái gì vậy? Chúng ta không phải cũng sẽ tổ chức buổi lễ ở đó sao?"

"........."

"Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây. Bây giờ, hãy đi thôi nào."

Những lời đó làm cô sực nhớ lại một lần nữa.

Mục đích ban đầu của việc đến đây là sự hợp tác điều tra với Amuro và cô sẽ giả làm "vợ sắp cưới" của anh vì điều đó.

Tuy nhiên, dù nó chỉ là một vở kịch nhưng ý nghĩ sẽ tổ chức lễ cưới với Amuro trong một nhà thờ tuyệt vời như vậy lại khiến cô càng hồi hộp hơn.

"Rất vui được gặp hai người. Tôi là Nobeoka, cha chính xứ của giáo phái này."

Người đàn ông khoảng 70 tuổi chào cô bằng cái gật đầu.

Ông có vẻ đẹp như một ông già Noel bước ra từ trong truyện cổ tích vậy. Bộ râu trắng mịn và nụ cười hiền hậu đã tạo ấn tượng với cô về một ông già tốt bụng.

Phía sau ông là hai thanh niên, có vẻ họ là các tín đồ.

Họ cứ lặng lẽ đi theo sau như thể đang bảo vệ Nobeoka. Và rõ ràng Nobeoka, người tự nhận là cha chính xứ của giáo phái, có địa vị khá cao.

Cô nhìn sang người bên cạnh như thể muốn dò hỏi đôi chút. Cô tự hỏi đây có phải là người mà Amuro đang điều tra không nhưng trông anh không có vẻ sẽ đáp lại những lời kia mà chỉ nhìn cha Nobeoka.

"Rất vui được gặp cha ạ. Tên của con là Amuro Tooru. Còn người đây là vợ sắp cưới của con, Enomoto Azusa."

"Rất vui được gặp con...."

Cô vội vàng cúi chào trước những lời của ông. Sau đó, cha Nobeoka trông khá thư giãn và mỉm cười đáp lại.

"Nếu hai người là một cặp đôi đã đính hôn, vậy hai người muốn tổ chức lễ cưới tại nhà thờ này?"

"Đúng. Cô ấy ngưỡng mộ nhà thờ này. Cha có thể giúp đỡ được không?"

"Nhưng...như con đã biết, nhà thờ này là một cơ sở của giáo phái chúng ta. Để tổ chức một buổi lễ ở đây, con phải tham gia học ở nhà thờ của chúng ta hoặc học ngành tương đương."

Nobeoka cho rằng một người không tin vào Chúa sẽ không thể tuyên thệ trước Chúa.

"Nếu cha hỏi con thì điều đó có thể đúng vì con biết ạ."

Nhà thờ ban đầu là nơi mà những tín đồ sùng đạo sẽ cam kết tình yêu vĩnh cửu của họ trước Chúa. Và nơi đó không phải là nơi mà những người vô thần có thể kết hôn một cách tình cờ, càng không phải là nơi dành cho những mục đích thương mại.

Cô nhận ra rằng đây chính là ý trước đó anh từng đề cập khi nói ''Giới luật ở đây rất nghiêm khắc.''

"Vâng, xin hãy cho con được học ở đây."

Amuro nói không chút do dự.

"Vậy thì cả hai người có thể ở trong ký túc xá này được không?" Nobeoka đáp.

Ngỡ ngàng trước câu nói bất ngờ "chuyển vào ký túc xá", cô nhanh chóng nhìn Amuro đang ở bên cạnh.

Nhưng anh không hề tỏ ra một chút dấu hiệu khó chịu nào.

"Con có chuyển đến ký túc xá không? Con có thể ở chung phòng với cô ấy không?"

"Không. Người độc thân sẽ được chia thành ký túc xá nam và nữ nên điều đó là không thể."

"Nếu vậy...con sẽ từ chối việc chuyển vào ký túc xá."

Khi Amuro tuyên bố kiên quyết thế, cha Nobeoka mở to mắt và tỏ ra ngạc nhiên.

"Tại sao....? Hai người muốn kết hôn tại nhà thờ của chúng ta, phải không? Trong trường hợp đó, hai người phải tuân theo các quy định ở đây."

"Con muốn làm điều đó nhưng...con xin lỗi. Dù chúng con chưa đăng ký kết hôn nhưng chúng con đã sống chung với nhau. Thực ra, bố mẹ bạn gái con phản đối việc chúng con kết hôn."

Amuro trả lời nó với vẻ mặt bình tĩnh còn cô gần như chẳng thể thốt lên một tiếng bởi quá ngạc nhiên. Ngay cả khi đó là một vở kịch, cô vẫn sẽ bị ấn tượng bởi độ mượt mà này.

Hay đây là một phần kịch bản do chính anh đã chuẩn bị?

Amuro phớt lờ những nghi ngờ của cô và tiếp tục màn trình diễn của mình.

"Dù con đã là một người đàn ông trưởng thành nhưng vì không có việc làm ổn định và thường hay nhàn rỗi, bố mẹ bạn gái con khá lo lắng cho tương lai của cô ấy. Họ có nói với cô ấy rằng họ sẽ sắp xếp cho cô ấy một người đàn ông có điều kiện tốt hơn."

"Thật sao...? Điều đó hẳn là khó khăn lắm."

"Đó là lý do vì sao ngày nào cô ấy cũng sợ hãi. Cô ấy lo lắng nếu rời xa con dù chỉ một lát, cô ấy sẽ bị đưa về với bố mẹ. Chúng con không hề có ý định chia tay. Có cách nào để con đuọc học mà không cần ở ký túc xá không? Cô ấy không muốn xa rời con!"

Nói xong, Amuro còn cố ý vươn tay ôm lấy vai cô khi cô ngồi cạnh anh.

Khuôn mặt anh đột nhiên tiến lại gần. Và mùi hương thoang thoảng trên người anh khiến đầu cô xoay mòng mòng vì tình huống bất ngờ này.

Đợi đã....

Đây có lẽ là một phần của diễn xuất nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng về mặt tinh thần.

Amuro nhìn cha Nobeoka với ánh mắt như cầu xin, phớt lờ nỗi lo của cô.

"Có thể con hơi thất bại nhưng ít nhất con đã muốn tổ chức một buổi lễ ở nhà thờ này. Đây là nơi bạn gái yêu dấu của con vô cùng ngưỡng mộ. Xin hãy cân nhắc điều này."

Khi Amuro nói vậy, anh còn đưa mắt nhìn cô và có vẻ hơi gục đầu xuống.

Đó là một màn diễn xuất mà quá tuyệt vời và chân thực.

Cô không biết rằng Amuro lại có tài năng như vậy.

Có lẽ anh đã rất xúc động trước màn diễn xuất của mình đến nỗi cha Nobeoka, người đứng ngay trước mặt anh, đã rơi nước mắt.

Nhưng hơn thế nữa, cô cũng rất vui khi Amuro gọi cô là "bạn gái yêu dấu của con".

Nó khiến cô muốn khóc.

"Amuro-san và Enomoto-san....ta đã hiểu hoàn cảnh của hai con. Ta sẽ cho phép hai con được đặc biệt tham gia lớp học này."

"Cảm ơn cha. Con biết ơn cha Nobeoka và mọi người trong giáo phái này vì lòng thương xót của họ."

Amuro cúi đầu thật sâu khi nói điều này và cô cũng vội vàng cúi đầu theo.

***

''Tôi không biết rằng Amuro lại là một 'diễn viên đỉnh cao' như vậy. Anh từng nói rằng diễn xuất sẽ tự nhiên hơn nếu làm nó rất nhiều lần nhưng trông như Amuro khá quen với việc diễn xuất.''

Trên đường từ nhà thờ kia trở về, sau khi ngồi ở ghế phụ trên xe của anh, cô đã không nhịn được mà liếc nhìn anh từ phía ghế lái.

Anh cũng đang nhìn cô được một hồi. Rồi anh lại nhìn về hướng trước mắt.

"Điều đó không đúng lắm....Cuộc trao đổi ngày hôm nay nằm trong phạm vi mong đợi. Nó dựa trên nghiên cứu mà chúng tôi đã thực hiện cho đến nay, vì vậy, đây là câu trả lời tôi đã chuẩn bị trước."

"Đúng như dự đoán...Có lẽ nào anh cũng đã biết Nobeoka sẽ giới thiệu anh vào ký túc xá không...?"

"Vâng, tất nhiên."

"Đó là lý do tại sao anh quyết định để tôi sống với mình.....Tuy nhiên, điều đó khá gượng ép."

"Haha, xin hãy thông cảm cho tôi về điểm đó. Nếu Azusa-san, người có vẻ rất nhạy cảm đây, chuyển đến ký túc xá, em sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời dạy của giáo phái này. Và điều này có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của em sau này. Và tôi cũng vậy. Để thực hiện các biện pháp cứng rắn, tôi phải để em làm điều đó."

"Chà, bản thân tôn giáo đã là vấn đề tự do cá nhân."

Azusa tự nhủ.

"Đúng là nhà bố mẹ mình có một bàn thờ Phật nhưng bản thân mình không phải là người đặc biệt sùng đạo và cũng không theo đạo nào cả. Tuy nhiên, cha Nobeoka, người mà mình vừa nói chuyện đó, rất dễ mến và mình cảm thấy ông thực sự tận tâm với tôn giáo của mình. Nếu đó là một tôn giáo mà những người như vậy đam mê thì nó phải có sức hấp dẫn nào đó. Mình đôi khi sẽ có một số nghi ngờ cho ai đó và những cái anh đang điều tra về những người liên quan đến tôn giáo này. Nhưng mình cũng có những quy tắc của riêng mình. Đó là không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến các chi tiết của cuộc điều tra, vì vậy, mình sẽ luôn phải ghi nhớ điều đó."

"Azusa-san. Em muốn ăn gì cho bữa tối?"

Đột nhiên, có ai đó nói chuyện với cô từ phía ghế lái. Và nó khiến cô đột nhiên chuyển sự chú ý đi.

"Ơ...bữa tối...?"

"Vâng. Tôi sẽ dùng kỹ năng của mình để chuẩn bị một bữa tiệc cho em, Azusa-san. Chỉ cần cho tôi biết em muốn ăn gì."

Anh nhìn cô và nở một nụ cười thân thiện.

Khi nhìn vào ánh mắt tràn ngập sự yêu thương ấy, tim cô lại đập liên hồi không ngừng.

Nếu số nhịp tim trong suốt cuộc đời của một người là cố định thì mỗi lần Amuro nhìn cô, tuổi thọ của cô có thể sẽ sớm bị rút ngắn lại.

"Ơ, ừm, nhớ là món sở trường của Amuro làm ngon quá!"

"Đó có phải là cái mà em muốn hiểu rất rõ không? Nếu vậy, tôi sẽ cho em một khóa học đầy đủ để biết hơn về cần tây..."

"Ừ, ừ, xin hãy cho tôi được nghỉ ngơi với Cero Lion Lee!"

"Thật sao? Thật đáng tiếc...Trong trường hợp đó, một món sukiyaki* sang trọng với thịt sẽ ngon hơn một chút thì sao?"

(*: món lẩu kiểu Nhật với bò thượng hạng kèm các gia vị độc đáo như Mirin, nước tương, cải cúc, nấm, hành tây, nấm và bún nưa shirataki)

"Ồ! Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó!!!"

Trong khi cô reo lên sung sướng thì Amuro lại cười vui vẻ.

Đương nhiên để đáp lại, cô cười và nói:

''Hehehe.''

Đó là một cuộc nói chuyện hết sức vui vẻ và hồn nhiên, giống như khi họ còn ở Poirot.

Không, vì bây giờ họ đã là một 'cặp đôi sắp cưới' nên họ sẽ thân thiết hơn lúc đó nhiều.

Nếu có thể, cô muốn vở kịch vui vẻ này sẽ trở thành hiện thực chứ không chỉ là giả.

Trong lòng cô luôn thầm mong ước điều đó.

***

"Cô làm ngon lắm, Azusa-chan."

Ngay trước giờ đóng cửa, Kawamata, lúc này vẫn đang ngồi ở quầy như thường lệ, giơ cốc cà phê lên với nụ cười trên môi.

"Hả....? Tôi vẫn làm như mọi ngày mà?"

"Không, không, dù cố gắng để tự gạt mình nhưng cách cô nhìn cậu ấy hàng ngày cũng chẳng ích gì. Nhìn bề ngoài, tôi tự hỏi liệu mọi chuyện với cậu ấy có ổn không? Nó khiến tôi có cảm giác ngay cả khi chỉ cần nhìn cậu ấy cũng khiến cô vui."

"Ồ không, Kawamata-san. Điều đó là không đúng đâu ạ."

Cô vội xua tay và phủ nhận nó.

Cô tự biết điều đó.

Tình huống này lẽ ra chỉ là một vở kịch nhưng trên khuôn mặt cô lại vô thức nở một nụ cười toe toét.

Nếu là ở nhà, cô sẽ thấy rất vui khi nghĩ rằng Amuro yêu dấu của cô sẽ nấu những món ăn ngon để chào đón cô về nhà. Chúng phải nói là sánh ngang với bất kỳ món ăn mà đầu bếp năm sao nào nấu.

Nhưng trên tất cả là cô đã tự hỏi tại sao....

"Hmm... Azusa-chan, cô hẳn cũng đang có khoảng thời gian tồi tệ. Vì vậy, nếu cô sẵn sàng thừa nhận điều đó, hãy cho tôi biết. Tôi sẽ tặng cháu một món quà để tỏ lòng biết ơn vì đã pha cà phê ngon và chữa lành cho tôi vào mỗi ngày."

"Chà, Kawamata-san, chuyện đó sẽ không còn xảy ra nữa, phải không?...Nhưng nếu thời điểm đó đến, tôi đoán tôi sẽ nghe lời anh và yêu cầu một thứ cực kỳ đắt tiền."

Kawamata vỗ ngực ý bảo cô đừng sợ, mọi thứ cứ để anh lo. Cô cố nuốt xuống những lời mà bản thân muốn nói.

Cô hy vọng sẽ đến ngày mình thực sự có thể nhận được những lời chúc phúc.

Trước khi đóng cửa, cô còn khóa cả cửa sau của Poirot cho chắc. Và khi quay lại, cô nhận thấy xe của Amuro đang đi tới cạnh cô. Cửa sổ ở bên ghế phụ được mở ra kèm theo tiếng cọt kẹt. Và từ trong đó lộ ra đôi mắt xanh xám đẹp đang nhìn vào cô.

"Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, Azusa-san."

"Ồ không! Amuro-san...? Tại sao anh lại tới đây?"

"Tôi đến đón em vì tôi lo lắng cho vị hôn thê của mình thôi."

Sau khi nói lời mời cô vào trong, anh đã giúp cô mở cửa bên ghế phụ ra. Cô nhanh chóng leo lên ghế ngồi và khi anh giúp cô thắt dây an toàn, khuôn mặt anh có lướt qua trước mắt cô.

"Ừm, có chuyện gì vậy? Anh đột nhiên giúp tôi cài..."

"Suỵt! Im lặng!"

Anh nói điều này trong khi giơ ngón trỏ lên. Và rồi anh còn liếc nhìn gương chiếu hậu.

Sau đó, anh liền dùng hai tay ôm lấy cô và nói:

"Xin lỗi."

Đột nhiên, cô bị vòng tay của Amuro ôm chặt lấy. Nó khiên toàn thân cô cứng đờ.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tất cả những gì cô có thể nghe thấy là hơi thở của anh nhè nhẹ bên tai và nhịp tim của chính bản thân.

Chúng ngày càng trở nên dữ dội hơn.

Ngoài ra, điều cô cảm nhận được rõ nhất là nhiệt độ cơ thể kèm cơ bắp của anh. Cô sẽ thấy hoảng sợ nếu không nghĩ đến điều gì đó hoàn toàn khác.

Chẳng hạn như, chà, anh chàng này trông gầy quá nhưng anh hẳn đã được tập luyện rất nhiều.

Đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ?

Ngay khi cô nghe thấy tiếng ô tô chạy ngang qua, Amuro thả tay và cũng buông người cô ra.

"Tôi xin lỗi vì đột ngột làm điều này....Tôi thực sự thành thật xin lỗi vì đã thô lỗ như vậy."

"K-không, ừ...sao đột nhiên anh lại thế này..."

Cô hỏi trong khi nhìn xuống, cảm thấy có chút tiếc nuối vì hơi ấm đã rời bỏ ấy.

Hôm nay không phải là ngày đến chỗ của giáo phái đó. Thế nhưng đột nhiên một chuyện như thế này lại xảy ra ở bên ngoài.

Điều đó có thể không?

Khi cô nghĩ về điều đó, tim cô lại bắt đầu đập rất nhanh.

"Tôi xin lỗi vì đã làm em ngạc nhiên mà không có bất kỳ lời giải thích nào. Chúng ta đã lộ diện tại nơi của giáo phái đó và khuôn mặt của chúng ta đã được các đối tượng điều tra biết đến. Chúng tôi rất sợ rằng cả hai từ đây sẽ bị theo dõi bất cứ lúc nào hoặc là ở đâu. Và đó là bởi những người là đối tượng điều tra của chúng tôi. Vì vậy, từ bây giờ, với tư cách là hôn thê của tôi, đừng mất cảnh giác.''

"Luôn luôn sao...?"

"Đúng rồi. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho Azusa-san vì em sẽ quen nhanh hơn và cư xử tự nhiên hơn như một 'vị hôn thê'."

"Haaa....."

Suy cho cùng, đó cũng chỉ là một màn diễn xuất liên quan đến một cuộc điều tra.

Cô thấy hơi thất vọng trước sự việc hiển nhiên này nhưng cô lại nhanh chóng nghĩ về lời nói của anh ngay.

Hãy biến việc cư xử theo cách mà một 'hôn phu' luôn được cho phép trở thành điều bình thường.

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là làm điều gì đó trông đáng yêu hơn là chỉ biết bất ngờ như bây giờ.

Tất nhiên là chỉ với Amuro.

Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến mặt cô nóng bừng.

"Vậy thì chúng ta đi mua đồ ăn tối nhé. Tất nhiên, giống như một cặp đôi sắp cưới, chúng ta sẽ khoác tay nhau."

"Huh...nó sẽ trở thành chủ đề hot ở khu vực này!!!"

"Không còn cách nào khác...Trong trường hợp đó, chúng ta hãy đến một siêu thị cách xa khu phố Beika. Vậy thì sẽ ổn thôi, phải không?"

Anh ngồi ở ghế lái, vừa nói và vừa mỉm cười vô tư.

Đúng là như anh nói. Nhưng dù đi siêu thị ở một chỗ xa cũng không ngăn được sự việc xảy ra. Đối với cô, cô không biết trái tim mình sẽ có thể chịu đựng nhịp đập thình thịch này được bao lâu.

***

Tâm trí cô như đang chèo thuyền giữa giai điệu du dương.

Cuối cùng, với một tiếng bịch ấy, cô tỉnh lại khi đầu tựa nghiêng hẳn đi.

Cú đập ấy đã đánh thức cô dậy.....

Nhưng lúc này cô đang nghe giảng mà.

Ý nghĩ đó chợt đến trong cô và khi cô ngước lên, cảm giác như đang toát mồ hôi lạnh. Cô thấy cha Nobeoka đang đứng đó với nụ cười hiền hậu.

"Hahaha, con buồn ngủ à?"

"À...x-xin lỗi. Con chỉ..."

"Không sao đâu. Lý thuyết về sự sa ngã mà chúng ta đang học bây giờ không thuận tiện cho ma quỷ. Lucifer, tổng lãnh thiên thần phục vụ Chúa, đã trở thành thiên thần sa ngã vì ghen tị. Và hắn đã biến thành thủ lĩnh của ác quỷ với cái tên Satan."

"Ác quỷ là những kẻ kiểu như anh không muốn em biết sự thật về những gì đã xảy ra, đừng cố gắng tìm hiểu nó và đó không phải lỗi của em. Xin em đừng lo lắng về điều đó."

Ngay tức khắc cô thấy được cha Nobeoka tuy đang ân cần gọi cô nhưng cách ông nói lại cực kỳ thô lỗ.

Mặc dù, ác quỷ đang thì thầm với cô để khiến cô buồn ngủ nhưng người bên cạnh cô, Amuro, lại trông không buồn ngủ chút nào.

Với suy nghĩ đó trong đầu, cô mở cuốn sách Kinh Thánh của mình một lần nữa.

Đã một tháng rưỡi kể từ khi cô đến đây với danh nghĩa tổ chức đám cưới. Cô chỉ đi mỗi tuần một lần vì nó trùng với ngày nghỉ của Poirot. Và vì thế nên đây mới chỉ là lần thứ năm cô học ở cái nhà thờ này.

Tuy nhiên, cô vẫn học được những kiến ​​thức mới về Kinh Thánh mà trước đây cô chưa biết. Và phải thú thực là có rất nhiều nội dung thú vị. Chỉ có điều hôm nay cô đã ngủ quên.

Tình cờ cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở đó có một cánh đồng rộng lớn và cô có thể thấy những người có vẻ là thành viên của giáo phái này đang làm việc chăm chỉ.

"Họ đang sống và học tập tại ký túc xá này."

Cha Nobeoka nhận ra cái nhìn của cô và giải thích.

"Nguyên tắc ở đây là tự cung tự cấp. Chúng ta tự làm những gì chúng ta ăn. Đó là cách chúng ta sống."

"Thật sao....?"

"Vì vậy, tất cả nguyên liệu đều được trồng theo phương pháp hữu cơ, không có thuốc trừ sâu và an toàn cho cơ thể. ..À, nếu như con không phiền, ta muốn chuẩn bị một ít đồ ăn cho con."

Cha Nobeoka nhìn chằm chằm vào cô.

Sau đó, trước khi cô kịp trả lời, Amuro đã xen vào:

"Xin lỗi."

''Đây là một lòng tốt lớn lao nhưng bọn con, với tư cách là những người trẻ vẫn đang tìm hiểu về những mùa màng mà mọi người đã dày công trồng trọt, không đủ khả năng để nhận nó.''

"Đừng nói thế. Ta sẽ chuẩn bị sẵn ngay."

"Không, con thực sự không ngại nếu chỉ nói ra cảm giác của mình....Hơn nữa, vì mục đích học tập sau này, bọn con có thể đi tham quan cánh đồng nơi cha đang phát triển được không?"

Cha Nobeoka có vẻ hơi nghi ngờ trước lời nói của Amuro.

Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong giây lát. Nó nhanh chóng biến thành một nụ cười lớn.

"Không sao đâu. Xin hãy thoải mái đi tham quan xung quanh khuôn viên của nhà thờ này."

"Cảm ơn."

"Tuy nhiên, xin vui lòng hạn chế vào nhà thờ. Đó là một nơi rất linh thiêng nên ngay cả khi con là một tín đồ, con cũng không được phép vào trừ khi đã thực hiện các nghi lễ."

Cha Nobeoka lên tiếng khuyên anh trong khi vuốt râu và Amuro mỉm cười kèm câu nói:

"Con hiểu."

Sau bài giảng ngày hôm đó, với sự cho phép của cha Nobeoka, Amuro và cô đã đi tham quan khuôn viên của nhà thờ.

Thật ấn tượng khi thấy nhiều loại rau được trồng trên cánh đồng và các tín đồ đang làm việc chăm chỉ để chăm sóc chúng.

Cô cũng ngạc nhiên khi thấy khu đất rộng lớn có ruộng lúa và nhiều loại vật nuôi. Chúng đã khiến cô nhận ra ý tưởng về lối sống tự cung tự cấp là có thật.

Mặc dù vậy, sống một cuộc sống tự cung tự cấp bằng canh tác hữu cơ và không thuốc trừ sâu là một kiểu khó khăn vô cùng lớn đối với những người chăm sóc chúng.

Nhưng ở một khía cạnh nào đó, đó không phải là một chế độ ăn kiêng lý tưởng.

"Tôi tự hỏi liệu Poirot có hài lòng với những khách hàng quan tâm đến sức khỏe không? Nếu chúng ta thêm món salad rau hữu cơ vào thực đơn...Này, Amuro-san?"

Sau khi nói ra điều mình đang nghĩ, cô nhìn anh, người đang đứng cạnh tôi, như thể đang cầu xin sự chấp thuận của anh.

Sau đó.....

Trông anh có một vẻ mặt dữ tợn, vẻ mặt mà cô chưa từng thấy trước đây. Và anh đang khoanh tay nhìn chằm chằm vào sân đấu.

Cô không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Cô chưa bao giờ thấy khuôn mặt này của Amuro như thế trước đây.

"À, vâng....? Có chuyện gì vậy, Azusa-san?"

Amuro, người dường như nhận thấy rằng cô đang không nói nên lời, đột nhiên tỏ ra dịu dàng và hỏi cô với một nụ cười.

"Không, ừm...Tôi đang tự hỏi liệu Poirot có thể thêm món salad rau hữu cơ vào trong thực đơn không...?"

"Ồ, Poirot? Hmm....tôi đoán là cần phải có nó nên có thể sẽ được nếu chúng ta quản lý được chi phí."

Amuro trả lời câu đó với khuôn mặt giống hệt Amuro khi anh còn ở Poirot.

Nhìn thấy biểu cảm đó khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Ngay cả trong vài tháng Amuro ở Poirot, anh vẫn luôm mỉm cười chào đón tất cả khách hàng và không hề tỏ ra khó chịu trên khuôn mặt.

Không thể nào mà anh lại trông dữ tợn như thế được.

Cô đoán là có lẽ do mình đã sai.

Cô tự hỏi liệu mình có còn ngái ngủ dưới ảnh hưởng của bài giảng "Sự sa ngã" kia hay không.

--------------------------------------------

📌 Bản dịch thuộc về 桃花开

DO NOT REPOST trên mọi hình thức😌

#Mon

🦊🦊🦊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linh#ngan