Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Hơ!

Giật mình tỉnh dậy sau cơn chấn động, BaekHyun ngồi bật dậy và nhìn xung quanh, bàn tay cậu vẫn đặt lên đồng xu và ngay chữ E. Cậu vội rụt tay ra và lùi về góc phòng, cậu nhìn chằm chằm vào bàn cờ và cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện , trong khi đó LuHan , SuHo và Lay , họ vẫn còn ngất hay ngủ cậu cũng không biết. Cậu chỉ biết rằng bản thân cậu vẫn còn rất sợ, rất rất sợ.

_ LuHan ah, Dậy đi! Lay , SuHo ah! Dậy nhanh lên!

BaekHyun lắc mạnh ba người đang nằm bất động trên sàn, cơ thể của LuHan bị đẩy lên xuống theo từng động tác của BaekHyun . Cuối cùng thì nó cũng tỉnh lại nhanh nhất và câu đầu tiên khi đôi mắt vừa mở ra chính là...

_ MÁ ƠI QUỶ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

_YA! LÀ TAO ĐÂY, QUỶ GÌ!

Định thần lại một chút, LuHan mới nhìn thấy gương mặt của BaekHyun đang trước mắt mình. Nó thở phào nhẹ nhõm vào cùng BaekHyun đánh thức hai tên còn lại. Đến khi cà bốn đứa đền hoàn hồn lại, chúng mới ngồi lại với nhau và nhìn chằm chằm vào bàn cơ phía trước.

_ Là mơ thôi đúng không? Nếu chết thì chúng ta đã chết đêm qua rồi.- LuHan nhìn mọi người và khẳng định điều mình nói bằng cách xòe hai bàn tay ra. - Chúng ta chưa chết, có nghĩa là gương mặt con quỷ đó không có thật, nó giống như ảo giác thôi đúng chứ?- Nó lại nhìn ba người bạn của mình một lần nữa.

_ Tao không biết nhưng mà... Tao sợ lắm! Mặt con quỷ đó... Tao thề không bao giờ ăn thịt nướng nữa. Thật kinh tởm!- SuHo rùng mình khi nhớ đến gương mặt hôm qua của con quỷ kia.

_ Đúng! Tao cũng sợ lắm nhưng chúng ta còn sống nghĩa là không có chuyện gì xảy ra, trò chơi tử thần cũng không có luôn.- Lay phụ họa - BaekHyun ah! Sao mày không nói?

_ Tao... Tao không biết!

_ Đừng sợ! Nếu nó có thật nó cũng không thể làm gì đâu, nó chỉ có thể khiến chúng ta sợ chứ không giết chúng ta được. Nó là vô hình, nó không thể chạm vào người hữu hình như chúng ta. Mày đừng sợ! Tốt nhất là quên đi gương mặt của nó. Chuyện hôm qua xem như cho qua.

_ Ừh! Đi học thôi.

Bốn đứa cùng nhau thu dọn bàn cơ lại và cho vào balo của LuHan . Chúng ăn sáng một cách nhanh chóng và đi đến trường. Tuy nhiên, BaekHyun không thể nào bình thường như ngày hôm qua được, gương mặt của con quỷ vẫn ám ảnh trong đầu cậu và cậu có cảm giác nó đang đi theo cậu ở phía sau. Tuy nhiên khi quay đầu lại, cậu không hề nhìn thấy ai ở phía sau mình.

Mọi chuyện không có thật, nó không thể giết mình được, nó không thể hại mình được. Mình không sợ nó.

Gật đầu với suy nghĩ của mình, BaekHyun mạnh dạn bước chân vào lớp và bắt đầu buổi học. Cậu hết sức tập trung vào bài giảng và nghĩ xem hôm nay sẽ cùng ChanYeol ăn món gì?

................

Canteen

_ Em xanh quá BaekHyun ! Hôm qua không ngủ được àh?

_ Àh. Hôm qua bọn LuHan qua nhà em ngủ, tụi em thức hơi khuya nên bây giờ nó như thế đấy!- BaekHyun mỉm cười khi nhận lấy một ít thức ăn từ ChanYeol .

_ Ừh! Em nên ngủ nhiều một chút! Hôm nay anh thấy em mệt mỏi lắm đấy!- ChanYeol chạm nhẹ vào trán cậu và trượt ngón tay xuống mũi để tặng cho cậu cái véo đau điếng khiến cậu phải chun mũi lại giận dỗi.

_ ChanYeol ah! Anh luôn yêu em chứ?

_ Tất nhiên rồi! Anh không yêu em thì yêu ai?

BaekHyun mỉm cười với câu trả lời của ChanYeol . Cậu cùng anh hoàn thành nốt bữa ăn trưa trước khi lên thư viện học bài cùng anh. Một ngày trải qua cùng anh thật sự rất ngắn ngủi và cậu chẳng muốn trời tối chút nào. Anh phải trở về nhà và cậu phải xa anh.

Màn đêm lại về, BaekHyun cảm thấy không ổn chút nào khi cậu ở nhà một mình như thế này. Gương mặt của con quỷ đó vẫn ám ảnh tâm trí cậu và cậu thật sự chẳng biết phải là gì để tống hình ảnh đó ra khỏi đầu mình.

_ Alo?

" Mày ngủ chưa?"

_ Chưa!- BaekHyun ngã người lên giường khi đang nói chuyện với LuHan , giọng nó cũng có vẻ khá lo lắng - Mày có vẻ lo lắng hử ?

" Tao sợ quá. Hôm nay tuy mạnh miệng nhưng mà tao không dám ngủ một mình, tao đang chui giữa bố mẹ tao đây!"

_ Mày thiệt là... Con trai mà sợ gì chứ! Nếu nó hại mày thì mày còn mạng mà về nhà sao?- BaekHyun cười khì khi nghe giọng nhỏ xíu của LuHan .

" Nhưng tao sợ lắm! Tao có cảm giác như ai đó đang đi theo sau tao vậy đó mày ơi!"

_ Đừng sợ mà! Đừ...

BaekHyun im bặt khi giường cậu chợt rung lên. Cảm giác như có ai đó đang ngã xuống giường giống như cậu làm lúc nãy vậy. Giọng nói của LuHan vẫn vang bên tai nhưng cậu thật sự không nghe nó nói gì cả. Đôi mắt cậu nhìn lên trần nhà, cảm giác phần động đó đang kế bên cậu. Và cậu muốn quay sang để xem như thế nào nhưng không thể, cậu sợ... cậu sợ gương mặt ấy tái xuất hiện một lần nữa.

" BaekHyun ah! Mày nghe tao nói gì không?"

Mồ hôi lạnh của BaekHyun tuôn ra hai bên thái dương. Cậu run rẩy đảo mắt nhìn về phía bên cạnh, điện thoại vẫn áp chặt vào tai như là một cái phao để cứu cậu. Trong lòng không khỏi cầu mong bên cạnh là khoảng không quen thuộc, không hề có gì cả...

_ AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

BaekHyun hét hoảng và ngã xuống giường khi bên cạnh chổ nằm của cậu chính là gương mặt mỉm cười của kẻ bị thiêu sống. Con quỷ ấy đang nằm kế bên cậu và nhìn trân trân vào gương mặt hoàn mĩ của cậu. Những miếng thịt khét đen rơi trên gra nệm trắng tinh khiến BaekHyun càng thếm sợ hãi . Cậu điên cuồng hét tên của ChanYeol và chạy ra ngoài phòng khách. Cậu ngồi co ro trong góc tường và khóc nức nở, chưa bao giờ cậu kinh hãi đến thế.

" CHUYỆN GÌ VẬY BAEKHYUN ! CHUYỆN GÌ VẬY?"- LuHan hét lên bên kia đầu dây khi nghe tiếng hét thất thanh của cậu, nó ngồi bật dậy và mồ hôi túa ra hai bên thái dương.Tay chân nó run lẩy bẩy như thể nó biết được BaekHyun đang xảy ra chuyện gì.

_ ChanYeol ah! Hu hu hu, ChanYeol ah! CHANYEOL AH! CHANYEOL AH! CỨU EM VỚI CHANYEOL AH!

BaekHyun lại gào lên khi nhìn thấy cơ thể mục nát đó đang thoát ẩn thoắt hiện trước mặt cậu. Cơ miệng nó khẽ nhếch lên để lộ hàm trăng trắng dã và nhọn hoắc. Ánh sáng trong phòng le lói khiến gương mặt đó càng thêm ghê tởm. Cậu điên cuồng gọi tên Yunho và run rẩy lấy điện thoại gọi cho anh, vừa bấm số cậu vừa nhìn xem con quỷ đó đang làm gì? Gương mặt cậu cắt không còn giọt máu trong khi bàn tay lạnh ngắt của cậu điên cuồng bấm số điện thoại của anh. Bây giờ cậu không thể nhớ gì ngoài số điện thoại của anh cả.

" Alo! Anh đây BaekHyun !"

CHANYEOL AH! CỨU EM VỚI CHANYEOL AH! HU HU HU, CỨU EM! CỨU EM VỚI!

BaekHyun gào lên bên điện thoại khiến ChanYeol giật mình, anh vội vã chộp lấy áo khoác và chạy ra ngoài mặc cho thằng bạn thân hét lên vì giẫm trúng sách của nó. Anh hoảng loạn đón taxi để đến nhà BaekHyun một cách nhanh chóng. Chưa bao giờ anh thấy BaekHyun hét lên một cách sợ hãi trong điện thoại đến như thế, anh thật sự lo lắng cho cậu.

_ CHANYEOL AH! HU HU HU, CHANYEOL AH! ĐỪNG LẠI GẦN ĐÂY, ĐỪNG LẠI GẦN ĐÂY!

BaekHyun xua tay và nép sát vào góc tường, cậu khóc và gào thét đến khàn cả giọng nhưng con quỷ đó vẫn lắc lư mỉm cười tiến tới cậu. Cái lưỡi đỏ loét của nó đưa ra khi chỉ còn cách cậu một cái bàn nhỏ, cảm giác như một con thú dữ đang chơi đùa với con mồi dễ thương của mình.

_ HU HU HU HU! ĐỪNG LẠI ĐÂY! CHANYEOL AH! CHANYEOL AH!

" RẦM!"

" Tách!"

_ BAEKHYUN ! BAEKHYUN AH!

_ CHANYEOL !

BaekHyun lao đến ôm chầm lấy ChanYeol khi anh bật đèn lên và gọi tên cậu. Con quỷ đã biến mất khi anh phá cửa chạy vào. Cơ thể BaekHyun run lên từng hồi trong khi bàn tay ôm cứng lấy anh, cảm giác an toàn lan tỏa trong từng ngóc ngách của tâm hồn đang run rẩy vì sợ trong khi ChanYeol ôm cứng lấy cậu và hôn lên tóc để trấn an. Anh không hiểu vì sao BaekHyun lại sợ đến như thế nhưng anh biết bây giờ anh cần phải an ủi và trấn an cậu.

_ Không sao đâu BaekHyun . Có anh rồi, anh đến rồi!

_ ChanYeol ah! ChanYeol ah! Hu hu hu. Đừng để em lại một mình, làm ơn! Em sợ quá... hu hu hu!

_ Ổn rồi! Anh ở đây rồi BaekHyun . Anh ở đây rồi!

......................

Trong khi đó, LuHan nắm chặt điện thoại và nhìn vào khoảng không trước mặt. Bố mẹ nó đã ngủ say nên không thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của nó. Người nó nóng hừng hực vì mồ hôi ra nhiều và nó cần phải tắm rửa sạch sẽ trước khi dỗ giấc ngủ.

" Cạch!"

" Rào!"

Đắm chìm trong làn nước mát lạnh, LuHan nhắm mắt lại để tận hưởng cảm giác thoải mái mà nước đang mang lại cho nó. Nỗi sợ cũng vơi đi phần nào.

" Roẹt! Roẹt! Roẹt!..."

LuHan khá hoảng khi đèn trong nhà tắm bỗng nhiên đong đưa chớp tắt. Cảm giác không an tâm dấy lên trong lòng, trực giác cho nó biết nó cần phải nhanh chóng ra khỏi chỗ này.

" Lộp bộp! Lộp bộp!..."

LuHan cảm thấy đau khi những giọt nước mát lạnh lúc nãy rơi xuống người mình. Nó đưa tay ra hứng nước để xem tại sao lại đau đến thế và...

_ AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

LuHan hét lên một cách hoảng loạn khi toàn người của nó lấm tấm tro than. Mùi khét bốc lên xộc vào mũi khiến nó choáng váng. Những miếng thịt nhỏ như thịt sấy rơi trên tóc, máu đổ xuống đầu nó khiến nó điên cuồng đập cửa chạy ra. Nó khóc, nó gào thét, nó hoảng sợ, nó vội lấy khăn lau nhanh người mình. Càng lau thì thịt cháy rơi càng nhiều trên người nó. Máu đổ càng nhiều lên đầu nó khiến nó sợ hãi chính mình. Nhìn vào chiếc gương trước mặt, nó hét lên khi nhìn thấy nụ cười sáng loáng của con quỷ hôm qua mà nó cùng bạn bè đã cầu lên.Tay gã đang đặt lên vai nó, thịt trên người gã rơi xuống trong khi cái đầu nứt nẻ của gã đang tiến lại cổ cậu càng lúc càng gần...

" RẦM!"

_ LuHan ! LuHan ah! Con sao vậy LuHan ?

Bố mẹ nó hoảng hốt gọi bác sĩ sau khi phá cửa vào nhà tắm và nhìn thấy nó đang ngất ở dưới sàn, bên trên nước vẫn xối xả vào gương mặt tím tái vì sợ.

Sự trừng phạt của quỷ...

Đừng bao giờ đùa giỡn với người chết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro