Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Em uống nước đi, nó sẽ làm em bình tĩnh hơn đấy!

ChanYeol đặt cốc nước trà vào tay BaekHyun và kéo cậu ngồi trong lòng mình. Cơ thể cậu vẫn còn run rẩy sau cơn chấn động lúc nãy, gương mặt vẫn còn phảng phất sự kinh hãi nhưng ChanYeol không biết đó là gì. Anh sẽ hỏi cậu khi nào cậu bình tĩnh lại một chút.

_Đỡ hơn chưa?

Nhận được cái gật đầu của BaekHyun , ChanYeol lấy tách trà ra khỏi tay cậu và kéo cậu ngã ra sau để đầu cậu chạm vào ngực mình. Một lúc sau anh mới lên tiếng hỏi.

_Chuyện gì xảy ra với em vậy? Sao lại sợ hãi đến vậy huh?

_Em...- BaekHyun nuốt nước bọt khi định nói cho ChanYeol biết về việc cầu cơ nhưng anh sẽ giận cậu mất. Và nếu cậu nói cậu cầu cơ chỉ vì điều ước đó thì cậu sẽ bị anh mắng vì không tin tưởng vào tình yêu của anh. Rồi anh sẽ giận cậu, rồi cả hai sẽ đổ bể. Không! cậu không thể nói được. - Em... em thấy... em thấy có cái gì đó... cứ chạm chạm vào em, em sợ quá nên gọi cho anh...

_Huh? Mọi ngày em có như thế đâu?- ChanYeol nhíu mày như không tin lời Baek nói.

_Bình thường thì không sợ nhưng... Hôm nay LuHan... nó kể em nghe chuyện ma, mà em ở có một mình nên em sợ...

_Ngốc!

Đến bây giờ ChanYeol mới có thể cười và véo mũi cậu. Anh ôm cậu vào lòng và đùa giỡn với những ngón tay trắng trẻo của cậu trước khi tặng lên đó những nụ hôn nhẹ nhàng của yêu thương. BaekHyun cảm thấy cơ thể mình được thả lỏng đôi chút khi có anh bên cạnh. Cậu tuy không nói với anh về việc cầu cơ nhưng chỉ cần có anh bên cạnh như thế này thì cậu sẽ không sợ nữa.

_Được rồi, anh về nhé!

BaekHyun giật mình khi ChanYeol chuẩn bị đứng lên để về. Không được! Không thể được! Nếu anh về, cậu sẽ chết mất! Con quỷ đó có thể vẫn sẽ ở trong nhà và nó chỉ chờ khi cậu một mình sẽ giết cậu mất. Không được! BaekHyun vội vã kéo anh ngồi xuống và ôm chầm lấy tay anh.

_Đừng về, anh ở với em một đêm thôi. Đêm nay em không dám ngủ một mình ChanYeol ah! Em sợ lắm.

_BaekHyun ah! Em...

_Làm ơn đi ChanYeol ! Em sợ lắm, em sẽ chết mất khi ở một mình anh àh!

Nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của BaekHyun , ChanYeol cũng không nỡ từ chối. Anh nhẹ nhàng gật đầu và bế cậu vào phòng ngủ. Chiếc giường nhỏ trở nên ấm áp hơn khi có hai người yêu nhau ôm nhau mà ngủ. BaekHyun cũng cảm thấy an toàn hơn khi gối đầu lên tay anh.

_Anh tắt đèn nhé. Ngủ sớm đi, bây giờ cũng đã khuya rồi, mai kẻo không dậy nổi.

_Dạ!

BaekHyun mỉm cười và rúc người vào lòng ChanYeol để tìm kiếm hơi ấm của anh. Đây là lần đầu tiên hai đứa được ngủ cùng một giường lại nằm sát nhau như thế này. Nó khiến cho BaekHyun không khỏi hồi hộp và vui mừng. Cậu muốn anh đến ở cùng nhà với cậu để hai đứa luôn có đôi nhưng ChanYeol cứ một mực từ chối vì anh theo quan niệm truyền thống, trước khi cưới không nên ở cùng với nhau kẻo ảnh hưởng đến thanh danh của cậu và cả anh. Như thế thì gia đình hai bên mới tôn trọng anh và cậu. Anh đúng là một người suy nghĩ chính chắn, không phải một kẻ làm trước khi suy nghĩ như cậu.

Đèn phòng ngủ được ChanYeol tắt đi, BaekHyun mỉm cười nhắm mắt lại và tận hưởng mùi bạc hà thơm mát từ người anh. Nhưng cậu nhíu mày... Yunho không chỉ có mùi bạc hà, thoang thoảng đâu đây mùi của đất nữa. Nhưng cậu mỉm cười vì biết rằng anh đã chạy đến đây nên cơ thể mới vương mùi của đất như thế. Không sao, chỉ cần có anh bên cạnh, cậu sẽ được an toàn. Nghĩ như thế, BaekHyun mỉm cười và nhắm lại.

"Vù..."

"Soạt"

BaekHyun hơi rụt cổ lại khi có cái gì đó đang chạm vào tóc và lần xuống tai mình. Cậu mỉm cười khi nhận ra đó là cử động của bàn tay. Chắc là ChanYeoo đang vuốt ve cậu đây mà. Chắc anh muốn cậu ngủ ngon nên mới làm như thế nhưng ChanYeol ah, anh làm như vậy thì cậu không thể ngủ ngon được đâu. Cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong mọi ngóc ngách của cơ thể, làm sao cậu có thể ngủ được chứ.

Anh thật xấu ChanYeol ah! Anh là tên lợi dụng dễ thương nhất mà em biết đấy.

BaekHyun mỉm cười và mở hé mắt để nhìn anh nhưng cậu giật mình khi phát hiện rằng ChanYeol đã ngủ tự bao giờ, hơi thở anh phả đều vào tóc cậu. Gai óc cậu nổi cả lên khi tưởng tượng bàn tay đang ve vuốt chiếc cổ thanh mảnh của mình không phải của ChanYeol . Cậu ôm cứng lấy anh trong khi tim đập thình thịch, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Cậu nhắm chặt mắt và mong rằng đây chỉ là tưởng tượng của cậu, ChanYeol đang vuốt ve cậu và đôi tay đó là của anh, không phải của....

_Ứm....

BaekHyun bịt chặt miệng mình lại khi gương mặt khô khốc cùng với cặp mắt đỏ ngầu như phát sáng của con quỷ. Nó đang ở phía sau ChanYeol và vươn cánh tay rơi vãi đầy thịt khét của mình để ve vuốt tóc và vành tai cậu, gương mặt hắn đang kề lại gần khiến người BaekHyun lạnh toát, cậu run lên từng hồi trong khi bàn tay vô thức ôm cứng lấy ChanYeol . Cậu khóc cũng không được mà hét lên cũng không xong, cơ thể như bị tê liệt hoàn toàn, không thể nhúc nhích gì được, chỉ có tiếng thút thít vang lên chấn động cả màn đêm yên tĩnh.

_ChanYeol ah... Ôm em đi anh... Hu hu hu ôm em...

BaekHyun lắc nhẹ người của ChanYeol khi con quỷ vẫn đang nhìn chằm chằm và cậu. Cậu chẳng biết phải làm như thế nào ngoài việc muốn ChanYeol ôm lấy mình, lúc đó cậu sẽ an toàn thoát khỏi hắn.

Cơ thể ChanYeol khẽ co lại, anh kéo cậu vào lòng chặt hơn và ôm lấy cơ thể đang run lên của BaekHyun. Anh cũng đã tỉnh và cảm nhận được cơ thể lạnh ngắt cùng mồ hôi ướt đẫm từ BaekHyun . Vội vã chạm vào má cậu và vuốt nhẹ, anh dịu dàng hôn lên trán để trấn an, có vẻ Baek đang nghĩ về câu chuyện gì đó lúc sáng mà LuHan đã kể.

BaekHyun nhất cử nhất động đều quan sát con quỷ trước mặt mình, hắn càng lúc càng hiện rõ, một thứ chất lỏng màu đen chảy dài từ trên đỉnh đầu xuống đến mặt. Hắn trợn mắt lên và lè cái lưỡi đỏ hoét của mình ra để liếm những thứ dịch đen đang chảy đó, BaekHyun chịu không nổi nữa, cậu vùi mặt vào ngực ChanYeol và bảo anh ôm chặt hơn. Chặt hơn nữa.

_Ôm em đi ChanYeol ... hu hu hu ôm em... ôm em...

Cảm giác được BaekHyun đang run rẩy tựa vào cơ thể mình, ChanYeol có thể đoán được đây không phải là một câu chuyện bình thường. Anh vội đổi tư thế, hay chân anh kẹp lấy chân BaekHyun và bắt chéo lại trong khi ngón tay cái của anh chạm vào đốt cuối của ngón áp út. Một tay anh chạm vào cổ của BaekHyun và một tay anh chạm vào eo cậu. Bất giác BaekHyun cảm thấy toàn thân được thả lỏng hoàn toàn, cậu cảm thấy yên tâm vô cùng khi được anh chạm vào như thế, cảm giác như bản thân đang được bảo vệ bởi một vòng tròn vô hình nhưng lại an toàn vô cùng. Cậu điều chỉnh lại nhịp thở, và hé mắt nhìn về phía sau lưng ChanYeol . Hắn không còn ở đó nữa. Hoàn toàn không có...

.................

_Ya! Hôm nay anh ngủ ở đây sao? Định giở trò àh?- Lay nhìn SuHo một cách không mấy thiện cảm khi hắn cứ chạm vào người nó. Đành rằng hai đứa là người yêu của nhau cũng được vài năm nhưng hắn luôn có những hành động khiến nó không ưa chút nào, điển hình là việc hay chạy qua ngủ cùng như thế này đây.

_Sao anh không giống như ChanYeol nhỉ? BaekHyun muốn anh ta ngủ cùng mình biết bao nhưng ChanYeol lại không muốn vì bảo vệ BaekHyun khỏi lời đồn đại. Còn anh, luôn ngủ ở đây, đuổi cũng không về.- Lay vừa nói vừa liếc xéo SuHo Hắn đang thong dong gối đầu lên đùi của Lay .

_Nhưng chúng ta cũng đâu có làm gì đâu, chúng ta vẫn trong sáng mà.- Hắn vô tư đáp khi lật sang trang tiếp theo của bộ truyện mà hắn yêu thích.

_Nhưng người ngoài nhìn vào ai biết anh và tôi trong sạch cơ chứ? Anh chẳng bằng một góc của ChanYeol .- Nó phụng phịu đánh vào đầu của SuHo rồi tiếp tục hoàn thành bài tập của mình.

Lay vẫn tập trung vào bài tập của mình trong khi SuHo đã ngủ quên trên đùi nó tự lúc nào. Nói thì nói ghét nhưng nó thật sự rất vui mỗi khi SuHo qua nhà nó để ngủ cùng. Ba mẹ của hai nhà cũng đã đồng ý cho hai đứa ở chung với nhau vì hai nhà đã quyết định cho nó và SuHo kết hôn sau khi cả hai tốt nghiệp đại học.

_Nặng quá đi, lấy đầu xuống để em học coi, e... AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!

"CỐP"

Lay vội rụt chân về khi phát hiện ra kẻ đang gối đầu lên chân mình chính là con quỷ hôm trước, hắn đang nhìn nó cùng với nụ cười nhẹ. Phía dưới đùi là những chất lỏng màu đen nhơn nhớt chảy dài khiến nó hoảng hốt. Gương mặt nó tái xanh vì sợ trong khi hai mắt mở to nhìn trân trân vào gương mặt gớm ghiếc đang chảy thịt của hắn mà nó không kiềm được mà nôn thốc nôn tháo. Hắn đang dịch nhanh về phía nó và chạm vào nó bằng đôi tay khét đen chảy đầy thứ dịch nhớt. Nó kêu la, hét lên một cách sợ hãi và ngất đi.

_YA! LAY AH! EM SAO VẬY? YA!

SuHo ôm chầm lấy Lay khi nó bất ngờ ngã xuống đất. Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao Lay lại như thế. Từ khi nó rụt chân ra khỏi đầu hắn khiến hắn bị một trận đau đớn làm cho tỉnh, ngồi dậy định chạy về phía nó xem thế nào thì nó lại nôn thốc nôn tháo mà tránh xa hắn như tránh một con quái vật ghê gớm lắm. Bây giờ thì lại ngất đi trong tình trạng hoảng loạn đến thế. Cha mẹ của Lay cũng phá cửa xông vào và hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt xanh ngắt của nó.

_Đưa đi bệnh viện mau lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro