Part 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Nói đi BaekHyun . LuHan đã kể cho em nghe chuyện gì mà đêm qua em lại như thế huh?

_Em...

ChanYeol ngồi đối diện BaekHyun và nhìn thẳng vào mặt cậu khi cả hai đang yên vị trong nhà bếp. ChanYeol thật sự không hiểu nổi hai hôm nay BaekHyun lại kỳ lạ đến như thế. Chưa bao giờ cậu có tình trạng này trước đây và điều đó khiến anh lo lắng biết bao. Cậu luôn làm những điều ngốc nghếch khiến người khác phải lo lắng.

_Chúng... chúng ta đi học thôi ChanYeol, học xong em nói cho anh nghe.

_Không! Hôm nay em và anh cùng nghỉ và em phải nói cho anh biết toàn bộ những chuyện em đang giấu anh. Em biết anh đang rất lo lắng cho em và anh không thích em dối anh dù chỉ là một việc nhỏ nhất. - ChanYeol nhìn thẳng vào mắt BaekHyun - Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

_Em...

BaekHyun cắn môi, cậu phải nói với ChanYeol thôi, thái độ của anh thật sự rất cương quyết và cậu chắc rằng anh sẽ giận cậu ít nhất là một tuần nếu bây giờ cậu còn không nói với anh.

-Reng reng reng.

Đang định nói với ChanYeol thì điện thoại BaekHyun reo. Cậu vội lấy điện thoại và nhận thấy LuHan đang gọi mình. Mở điện thoại và áp vào tai, BaekHyun giật mình bởi tiếng hét thất thanh của LuHan ở bên kia đầu dây, cậu còn nghe rõ tiếng hét của bố mẹ nó. Cảm giác như nó đang thật sự hoảng loạn.

"BAEKHYUN AH! TAO THẤY NÓ... TAO THẤY NÓ... CỨU TAO VỚI! TAO KHÔNG MUỐN CHẾT BAEKHYUN AH! HU HU HU, TAO KHÔNG MUỐN CHẾT! TAO KHÔNG MUỐN CHƠI NỮA. HU HU HU HU. ĐÊM QUA... ĐÊM QUA... TAO ĐÃ TẮM MÁU... MÁU CỦA NÓ... THỊT NÓ... CỨU TAO BAEKHYUN AH! HU HU HU HU".

"Cộp".

Điện thoại rơi xuống khi BaekHyun chưa kịp nghe hết những lời LuHan nói, người cậu run lên bần bật. Đêm qua không chỉ có cậu mà còn có cả LuHan , BaekHyun cũng có thể chắc chắn rằng bọn SuHo và Lay cũng gặp tình trạng y như cậu. Vội vã nhặt lại điện thoại và gọi cho SuHo , BákHyun quên mất vẻ mặt đang tối lại của ChanYeol ngay đối diện mình. Lúc này cậu chỉ muốn biết các bạn cậu vẫn không sao.

_Alo, mày có sao không? - BaekHyun nói nhanh.

"BaekHyun àh! Tao không sao nhưng Lay ngất rồi. Tao không biết chuyện gì xảy ra nữa? Cậu ta hôm qua tự dưng dở chứng đẩy tao ra, lại nôn thốc nôn tháo rồi xỉu mất. Bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, BaekHyun àh! Có phải... Trò chơi đó có thật không? Có phải chúng ta sắp chết phải không? BaekHyun ah!..."

_Ta...tao... Anh àh!

BaekHyun giật mình khi ChanYeol giật lấy điện thoại của BaekHyun và khóa nguồn của cậu lại. Anh ngồi đối diện cậu và nhìn cậu một lần nữa với ý muốn toàn bộ sự thật cần phải phơi bày.

_Anh cho em một cơ hội để nói thật với anh. Anh không thích bị lừa dối.- ChanYeol nới với giọng hơi đanh lại.

_Em... em nói...

BaekHyun nuốt nước bọt và kể lại mọi chuyện cho ChanYeol . Cậu cẩn thận quan sát từng chút một biểu hiện trên gương mặt của anh nhưng trái với suy nghĩ của cậu. ChanYeol không hề biến đổi sắc mặt, anh chăm chú lắng nghe cậu giải thích và sau khi câu chuyện kết thúc, anh chỉ khẽ thở dài và ôm cậu vào lòng. Hôn nhẹ lên vành tai cậu và truyền cho cậu một ít hơi ấm vào buổi sớm.

_Sao em ngốc quá vậy? Sao em không tin tưởng vào tình yêu của anh?

_Xin lỗi ChanYeol ah... Mỗi ngày em thấy những bạn học lớp kinh doanh của anh vây quanh. Họ ăn mặc sexy, họ nói chuyện vui vẻ với anh trong khi em chưa từng làm như thế. Em cảm thấy em sẽ mất anh, em sợ lắm, em rất yêu anh nên em càng sợ mất anh. - BaekHyun nói qua từng tiếng nấc - Nhưng em không có ngờ mà, em không ngờ là chuyện này có thật... Em sợ lắm ChanYeol ah... Đêm qua, đêm qua hắn còn chạm vào người em, hắn muốn giết em anh àh! Hu hu hu, em chưa muốn chết đâu, em sợ lắm!

_Đừng sợ BaekHyun àh! Nó không thể giết em được, nó chỉ có thể hù dọa em để em tự tìm đến cái chết để được giải thoát thôi. Nó không thể giết em.

BaekHyun ôm cứng lấy ChanYeol khi anh vuốt nhẹ sống lưng cậu. Hắn không thể giết cậu nhưng hắn khiến cậu từ tìm đến cái chết. Cậu không muốn! Cậu thật sự không muốn! Cậu muốn được giải thoát nhưng cậu không muốn chết. Cậu biết lỗi rồi mà...

_ChanYeol ah! Đừng giận em, đừng trách em. Em chỉ vì...

_Anh không giận em. Anh sẽ không bao giờ yêu người nào khác ngoài em. Thế nên đừng làm những chuyện như vậy nữa.

_Anh không giận em àh?

_Không! Vì em yêu anh mà.

BaekHyun cảm động đến không nói nên lời. Cậu ôm chầm lấy ChanYeol và nấc lên khi anh không những không giận cậu mà còn an ủi cậu như thế này nữa. Nếu biết anh yêu cậu nhiều như vậy, cậu sẽ không dại dột tham gia trò chơi đó. Nếu cậu tin tưởng anh, cậu sẽ không như thế này.

_Vào bệnh viện thăm LuHan và Lay đi, họ đang cần chúng ta.- ChanYeol mỉm cười và véo mũi cậu.

_Dạ!

ChanYeol và BaekHyun bỏ buổi học của mình để vào bệnh viện thăm LuHan và Lay. Cả hai vừa mới được tiêm thuốc an thần để cả hai có thể ổn định lại. Đứng bên cạnh giường, BaekHyun thật sự nhận không ra đây là người bạn mới hôm qua vẫn còn gặp mặt của mình. LuHan trông xanh xao và nỗi sợ hãi in đậm trên gương mặt của nó. Bên cạnh là Lay cũng không khá hơn, cơ thể nó vốn đã ốm yếu nay lại càng thêm tiều tụy. Chỉ mới có một đêm mà cả hai đã như thế này. Nếu cậu không có Yunho bên cạnh thì giờ này có lẽ cậu cũng đang nằm trên giường bệnh với gương mặt hốc hác vì sợ.

_Hôm qua tự nhiên nó la hét trong phòng tắm rồi xỉu. Tỉnh lại mấy lần, lần nào cũng ném gối ném mền mà la cả. Lúc nãy nó nhất định đòi điện cho con đó BaekHyun . Có chuyện gì vậy?- Bà Xi nhìn cậu với gương mặt đẫm nước mắt. - Từ khi nó ngủ ở nhà con về, nó cứ lo sợ cái gì ấy.- Bà Xi lại nức nở.

_Con tôi cũng vậy, nó về mà mặt mày tái mét. Tới tối là nó như thế này đến bây giờ đấy. Mấy đứa làm gì mà như vậy huh?- Mẹ của Lay nhìn BaekHyun với ý dò hỏi.

Thật BaekHyun cũng không dám nói là cả 4 đã cầu cơ và cuối cùng là nhận được kết quả này. Cậu gục đầu không biết phải nói như thế nào thì ChanYeol đã đứng ra giải thích, anh đã nói dối vì cậu. Đêm đó cả 4 người không hề đọc truyện ma mà là đã cầu trực tiếp. Tuy nhiên, bố mẹ của LuHan và Lay có vẻ tin và không trách cậu nữa.

_Anh ah! Sao bây giờ... Em thật sự không dám về nhà, em sợ lắm. Bây giờ chỉ còn em và SuHo .- BaekHyun nắm chặt tay ChanYeol khi cả hai bước ra ngoài.

_Em phải về thôi. Anh sẽ cố tống con quỷ đó xuống địa ngục. Em đừng quá lo lắng. Còn LuHan và Lay thì... đành phải nhờ vào vận số của họ thôi. Mình không giúp họ được em àh!

_Dạ!

.................

Màn đêm một lần nữa bao trùm căn nhà nhỏ của BaekHyun . Cậu mở tất cả đèn trong nhà để giảm bớt nỗi sợ hãi. ChanYeol đang tắm trong phòng và BaekHyun đang ngồi một mình ngoài phòng khách. Tuy hơi sợ nhưng cậu cũng yên tâm khi biết rằng mình sẽ không phải ở một mình nữa, điều khiến cậu lo lắng chính là LuHan, SuHo và Lay . LuHan và Lay đang trong giai đọa hoảng loạn còn SuHo thì cũng không khá hơn. Cậu thật sự muốn giúp nhưng bản thân cậu còn lo chưa xong, làm sao lo được cho bọn họ đây?

"Chíu"

Giật mình khi tivi chợt tắt và ánh đèn ngoài phòng khách chớp tắt liên tục. Ánh điện lóe lên xoèn xoẹt khiến BaekHyun muốn khóc thét lên. Cậu định chạy về phía phòng tắm nhưng chiếc sofa mà cậu đang ngồi đang run lên bần bật, cảm giác như cậu đang ngồi lên cơ thể của một ai đó. Nó khiến cậu thu người lại và co ro không dám bước xuống đất. Mắt cậu nhắm tịt lại trong khi miệng không ngừng hét tên của ChanYeol .

_CHANYEOL AH! CHANYEOL AH! CỨU EM VỚI! HU HU HU CHANYEOL AH! CỨU EM!

"RẦM"

_BAEKHYUN !

ChanYeol vội vã chạy ra ngoài khi nghe tiếng hét thất thanh của BaekHyun. Cậu đang vươn tay về phía anh như cầu xin một sự giúp đỡ. Chưa bao giờ BaekHyun của anh lại sợ hãi đến như thế? Sự mạnh mẽ của cậu, dường khi không còn tồn tại nữa. Tất cả là do trò chơi quái ác ấy.

_BaekHyun ah! Em không sao chứ? Anh ở đây! Anh ở đây rồi BaekHyun ah!

ChanYeol vội vã ôm BaekHyun vào lòng và vuốt ve sống lưng cậu để trấn an. Người BaekHyun run lên bần bật khi cái bóng ấy đang đung đưa phía sau lưng ChanYeol . Hắn nở nụ cười gớm ghiếc của mình như thách thức sự bảo vệ của ChanYeol với cậu. Hắn vẫn mỉm cười và đưa tay gỡ từng lớp thịt trên mặt và cho vào miệng mình. BaekHyun không nói nên lời, cậu ôm chặt ChanYeol và lắp bắp những câu chữ rời rạc.

_Sau... Ở sau... sau...

"RẦM! RẦM! RẦM!"

_BAEKHYUN AH! MỞ CỬA BAEKHYUN AH! MỞ CỬA....

ChanYeol giật mình khi nghe tiếng đập cửa ở bên ngoài, giọng này rất giống giọng của LuHan và SuHo . Cánh cửa đáng thương bị đập mạnh khiến nó muốn sứt cả bản lề trong khi BaekHyun vẫn đang ôm cứng lấy anh và nói những từ rời rạc. Thật sự anh không biết phải làm gì nữa...

"ĐỦ RỒI!"

ChanYeol hét lên một cách giận dữ khiến ngọn đèn ở phòng khách ngừng chớp tắt. Tivi cũng mở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. BaekHyun vẫn còn run rẩy nhưng sau tiếng hét của anh, cậu có vẻ khá hơn một chút. Tiếng đập cửa vẫn còn và ChanYeol cần phải ra ngoài để xem là ai?

"Cạch".

_BAEKHYUN ! CỨU TAO VỚI! HU HU HU, NÓ ĐẾN ĐÒI MẠNG TAO BAEKHYUN AH!

LuHan lao lại chỗ của BaekHyun khi ChanYeol vừa mở cửa, Lay và SuHo cũng vội vã bước vào. Cả ba đã trốn bệnh viện để chạy về nhà BaekHyun vì nhà cậu là nơi gần nhất khi từ bệnh viện trở về. Trông Lay là xanh xao nhất, nó gần như tựa vào người SuHo mà đi, hoàn toàn không còn chút sức lực nào cả.

_Lu....LuHan ? Sao mày ở đây? - BaekHyun lúc này mới trấn tĩnh được đôi chút.

_TAO TRỐN VIỆN! HU HU, NÓ ĐÒI GIẾT TAO, TAO SỢ QUÁ... NÓ LẤY THỊT CỦA NÓ... NÉM VÀO TAO, NÓ BẮT TAO ĂN HU HU HU... HU HU HU...

_Lay ? SuHo ?

_Lay gần như phát điên rồi, lúc tao thấy nó là lúc nó đang đâm tấm nệm... Tao sợ quá BaekHyun ah! Tao không dám ở một mình.

_CÁC CẬU CÓ THÔI ĐI KHÔNG!- ChanYeol lúc này mới hét lên. - AI BẢO CÁC CẬU CHƠI? BÂY GIỜ CHUỐC LẤY HẬU QUẢ.

Bốn người im lặng, ai cũng nhìn nhau mà không dám nói lời nào cả. Yunho hôm nay trông thật đáng sợ với đôi mày gần như sát vào nhau, anh tiến lại ngồi kế BaekHyun và nhìn một lượt.

_Cậu nhìn lại các cậu đi, có ai giống con người nữa không hả? Tôi nói cho các cậu biết.,bản thân con quỷ đó không thể giết được các cậu. Nó chỉ có thể khiến các cậu cảm thấy hoảng loạn và tìm đến cái chết để cầu giải thoát. Nó cơ bản không thể giết các cậu được.

_Nhưng... nó đã ôm tớ... Nó đã... nó đã...

_Tất cả chỉ là ảo ảnh thôi .- ChanYeol nhìn thẳng vào LuHan - tất cả những gì các cậu thấy chỉ là ảo ảnh. Nó hoàn toàn không thể làm gì các cậu cả. Nhưng nói tôi nghe, trước khi các cậu ngất, các cậu đã nói chấm dứt trò chơi chưa?

Bốn người nhìn nhau, chúng không nhớ có nói câu đó hay không vì lúc đó chúng đều quá hoảng sợ.

_E... Em nhớ là không... là không có...- BaekHyun yếu ớt đáp.

_Được! Nếu đã chưa thì phải cầu cho nó lên lần nữa, và tống nó xuống địa ngục. Nếu không được, chúng ta sẽ trấn thẳng lên xác nó. - ChanYeol nói một cách chắn chắn. Mọi người đi rửa mặt cho tỉnh táo đi rồi vào phòng BaekHyun . Tôi sẽ cầu cho nó lên để trấn nó xuống.

Ba người không nói. Họ đứng lên và cùng nhau đi về phía nhà bếp, BaekHyun và ChanYeol thì vào phòng và chuẩn bị những thứ cần thiết để cầu cơ một lần nữa. Tất cả đều không để ý, ngọn đèn leo lét bên cạnh BaekHyun đang chớp tắt.

Ma quỷ thường sợ dao... mình nên đem nó theo....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro