Part 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Vào đi, tôi đã chuẩn bị xong cả rồi. Các cậu ngồi phía sau BaekHyun và tôi.- ChanYeol chỉ vào bàn cơ đã được bày biện sẵn trước mặt khiến cả 4 người không khỏi rùng mình. Cũng tại căn phòng này, bàn cơ này đã khiến con quỷ đó thức tỉnh và cùng nó chơi một trò chơi tử thần. Khi hồi tưởng lại, BaekHyun, LuHan, SuHo và Lay ước rằng mình chưa bao giờ chạm vào bàn cơ này.

_Tôi... Tôi đi vệ sinh đã. - LuHan lắp bắp khi nó nhận ra rằng nó vẫn không có can đảm bước vào phòng của BaekHyun .

_Được, hai cậu vào trước đi. - ChanYeol chuyển ánh mắt sang SuHo và Lay. - BaekHyun ah, em lại đây.

BaekHyun cảm thấy cậu thật may mắn khi có ChanYeol bên cạnh. Anh là một người bình tĩnh là luôn che chở cậu mỗi khi cậu cần, luôn bên cạnh cậu và điều này khiến cho BaekHyun cảm thấy ước muốn ChanYeol chung thủy mãi mãi với mình thật là ngốc nghếch. ChanYeol cơ bản chưa bao giờ thôi yêu cậu, anh yêu cậu thật sự.

_LuHan! Hãy nhớ mọi chuyện cậu có thể thấy, dù kinh khủng đến đâu cũng chỉ là ảo ảnh. Con quỷ không thể giết cậu được. -ChanYeol nói một cách nghiêm túc.

_Ừh! Tôi biết rồi - LuHqn gật đầu.

_Có cần tao đi cùng mày không?- SuHo lên tiếng.

_Mày ở lại với Lay đi, có vẻ nó sợ nhiều lắm.

LuHan mỉm cười để nói rằng bản thân nó sẽ ổn trước khi quay đầu ra ngoài. Nó tâm niệm những lời nói lúc nãy của ChanYeol và dặn lòng phải bình tĩnh. Đèn trong nhà đã được bật sáng toàn bộ và điều này khiến nó khá yên tâm. Nó vào phòng tắm và bắt đầu xả nước trước khi đi lại bồn cầu, nó muốn đi vệ sinh nhưng do quá sợ mà quên đi mất. Bây giờ bụng lại quặn đau và nó không thể nhịn được nữa.

_Mày ổn chứ, LuHan ? -Tiếng BaekHyun nói lớn.

_Tao ổn!

LuHan nói lớn và tiếp tục ngồi trong nhà vệ sinh. Nó cảm thấy mừng vì đèn đã không chớp tắt hay đại loại một cái gì đó. ChanYeol nói đúng, khi nó hoàn toàn thả lỏng tinh thần, con quỷ sẽ không thể làm gì hại nó được.

"Rào !"

Ấn nút xả nước để chuẩn bị đứng lên, LuHan vội giật mình khi cảm nhận được mông nó đang bị ai đó chạm vào từ phía dưới. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra hai bên thái dương, nó lặp đi lặp lại trong đầu rằng mọi thứ chỉ là ảo giác và chỉ cần nó thả lỏng mà đứng dậy là không sao. Nó nhất định sẽ không sao.

"Hự !"

Gương mặt nó bắt đầu tái nhợt khi bàn tay đó đang bóp mạnh mông nó đau nhói. Nó muốn đứng lên nhưng bàn tay đó lại ghịt mông nó xuống. Nó muốn hét lên nhưng quai hàm cứng đơ và tay chân nó đang làm một số động tác mà ngay cả bản thân nó cũng không hiểu nổi là đang làm gì. Nó chỉ biết là nó đang rất hoảng sợ.

_Mày ổn chứ LuHan ? -Lần này là SuHo nói vọng vào.

_Tao ổn!

Không! Không phải nó nói. Hoàn toàn không phải nó nói. Nó vẫn còn đang ngồi trên bồn cầu, nhìn chăm chăm vào cánh cửa nhà tắm, nơi đã phát ra giọng nói giống như giọng của nó. Ảo giác phải không? Có ai cứu nó không?

"Cốc cốc cốc"

_Tôi là ChanYeol đây, cậu ổn chứ?

Ngay khi tiếng gõ cửa vang lên, LuHan cảm thấy mông mình đã được giải thoát. Nó vội đứng lên vào kéo quần trước khi lùi về phía cửa. Mắt nó nhìn chằm chằm vào bồn cầu nhưng mọi thứ vẫn bình thường, không hề có bàn tay nào ở đó, không có những cái chạm ẩm ướt đau đớn và gớm ghiếc. Đúng là nó bị ảo giác rồi.

_LuHan ah?

_Tôi... tôi đây, tôi rửa mặt rồi sẽ ra ngay. -LuHan vội nói khi tiếng ChanYeol một lần nữa vọng vào.

_Được rồi! Tôi vào phòng đợi cậu.

Gật đầu với ChanYeol mặc dù anh sẽ không thấy, LuHan hít một hơi dài và nhìn vào gương. Đúng! Là ảo giác... Không có gì cả, tất cả chỉ là ảo giác.

"Rào!"

LuHan bắt đầu xả nước để rửa tay nhưng nó một lần nữa hoảng hốt khi nước tuôn ra từ robine có màu đỏ và mùi tanh như máu, trong bị bên dưới thì trồi lên những mảnh thịt vụng cháy khét hôi thối. Nước tuôn ra một cách mạnh mẽ đến nổi bắn tung tóe lên áo nó. Những chấm nhỏ lấm tấm màu đỏ dính lên áo trông thật ghê tởm. Nó lại một lần nữa nhắm chặt mắt và đưa tay vào rửa mặt. Mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của nó.

Không có gì cả, không có gì cả! Chỉ là ảo ảnh thôi. Đúng! Ảo ảnh.

LuHan trấn an mình một lần nữa và xộc tay vào nước. Nó không biết tại sao bản thân cam đảm vào lúc này đến như thế. Nó cứ thế rửa mặt và mỗi lần như thế nó lại nhìn vào gương, gương mặt nó lắm tấm máu và thịt vụn nhưng nó tự nhủ lòng đó là ảo ảnh. Nó phải chiến thắng ảo ảnh. Không thể để con quỷ không chế được.

Thở một hơi mạnh trước khi mở cửa đi ra, LuHan nhắm thẳng phòng của BaekHyun mà đến. Có vẻ mọi người đang chờ nó.

"Cạch!".

_Tôi chiến thắng ảo ảnh rồi!

LuHan nói nhanh ngay khi mở cửa phòng, nó ngạc nhiên khi mọi cặp mắt đều đổ dồn vào mình. Một giây sau, Lay vội chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo khiến SuHo phả lo lắng chạy theo trong khi BaekHyun đang nép sát vào người ChanYeol . Gương mặt thất thần sợ hãi, cậu không dám hó hé dù chỉ là nửa lời khi nhìn thấy gương mặt đầy máu và thịt vụn của LuHan . Nó càng tiến lại gần thì BaekHyun càng nắm chặt lấy tay ChanYeol đến nỗi móng tay của cậu có thể cấm vào da thịt anh bất cứ lúc nào.

_L....LuHan... Mặt... mặt của mày...

BaekHyun run rẩy chỉ vào mặt của Heechul khiến nó ngạc nhiên. Quay về phía tấm kính trong phòng BaekHyun , nó cố gắng mở to mắt để nhìn rõ gương mặt của mình.

_AAAAAAAAAAAAAAA. SAO LẠI NHƯ THẾ NÀY? TẠI SAO? SAO LẠI THẾ NÀY?

LuHan hét lên một cách sợ hãi khi gương mặt mình trong gương đang bong từng mảng da ra, thịt đang chảy dài xuống và mỗi khi nó vuốt mặt, móng tay nó lại cào một số thịt chạy theo. Không! Nó không tin. Đây chỉ là ảo ảnh thôi,đơn giản là ảo ảnh.

_BaekHyun ah! Nói tao nghe, là ảo ảnh phải không?- LuHan nắm chặt lấy BaekHyun và đưa gương mặt đang chảy thịt của mình lại gần cậu khiến cậu xanh mặt, muốn bỏ chạy cũng không được -ChanYeol ! Nói đi! Chỉ là ảo ảnh thôi phải không? Phải không?

_Bình tĩnh LuHan ah! Bình tĩnh lại! Bỏ BaekHyun ra đi.

_NÓI ĐI BAEKHYUN ! TAO KHÔNG CÓ PHẢI KHÔNG?

_BỎ RA! BỎ TỚ RA! ỌE!

_Bình tĩnh lại BaekHyun! Đừng chạy lung tung, không được xé lẻ ra, LuHan ah! Đừng quá kích động như thế, đúng là ảo giác, mặt cậu không bị gì cả.

_KHÔNG ĐÚNG! NẾU KHÔNG CÓ TẠI SAO BAEKHYUN LẠI LÙI RA, TẠI SAO SUHO LẠI BỎ CHẠY CHỨ? BỎ RA! CHANYEOL BỎ RA!

BaekHyun vùng vẫy chạy khỏi LuHan khi cậu cảm thấy cơn nhợn chực trào nơi cổ họng, mặc cho ChanYeol đang khốn đốn trấn tĩnh một LuHan đang hoảng loạn lại. Kinh tởm quá!... Những miếng thịt chảy dài trên gương mặt của LuHan khiến cậu càng thêm kinh hãi. Cậu muốn nôn kinh khủng nhưng khi cậu vịn tay vào cửa phòng tắm thì không mở ra được.

_SUHO , LAY ! HAI NGƯỜI Ở TRONG ĐÓ PHẢI KHÔNG?

_CỨU TAO, BAEKHYUN AH! LAY ĐIÊN RỒI! CỨU TAO VỚI!

_CHẾT ĐI! CHẾT ĐI!

BaekHyun hoảng hốt đập cửa liên tục, ánh đèn bên ngoài bắt đầu chớp tắt không ngừng khiến cậu không khỏi rợn tóc gáy.

_MỞ CỬA RA SUHO ! MỞ RA!

_CỨU TAO VỚI BAEKHYUN AH!

BaekHyun vội vã chạy về phòng để gọi ChanYeol và LuHan giúp sức, bây giờ Heechul có vẻ đã bình tĩnh lại được một chút và BaekHyun mừng là gương mặt nó đã trở về bình thường. Lúc nãy thật đáng sợ biết bao và cậu không biết cậu sẽ như thế nào nếu nhìn gương mặt ấy một thêm phút nữa.

_ChanYeol ah! Lay và SuHo ở trong phòng tắm, SuHo kêu thảm lắm. Mau cứu nó đi anh!

_LuHan ! Cậu ổn chứ? -ChanYeol nhìn LuHan một lần nữa để chắc chắn rằng Heechul đã bình tĩnh lại.

_Tôi.. tôi không sao, mau đi cứu SuHo đi!

BaekHyun vội vã cùng ChanYeol và LuHan chạy về phía phòng tắm. Bên trong là những âm thanh hỗn độn pha với tiếng đỗ vỡ. ChanYeol vội vã xông cửa vào nhưng cánh cửa hôm nay cứng đến nổi sức của cả ba người cùng tông vào mà nó vẫn không suy suyễn.

_Lay ah! Là anh mà! Là anh SuHo của em đây! Em điên ah! Bỏ dao xuống Lay ah!

SuHo lùi về góc tường với cơ thể lấm tấm máu tươi và nhìn Lay với đôi mắt đau đớn trong khi nó không còn phân biệt đâu là SuHo đâu là con quỷ đó nữa. Mắt nó long lên sòng sọc và nhắm thẳng mũi dao mà nó cố ý lấy trong nhà bếp để tự trấn an bản thân. Nó dường như đang điên lên và đâm mạnh vào người Yesung mặc cho hắn la hét ầm ĩ và vật vã trong đau đớn. Con dao cứ nhắm thẳng vào đầu hắn mà đâm tới tấp.

_Chết đi! Mày đừng hòng dọa tao, đừng hòng dọa tao... Tao không sợ m ày đâu!

Lay nhắm thẳng đầu của con quỷ đang nằm sóng soài dưới đất, nó đưa hai tay lên che chắn nhưng con dao quá sắc bén để có thể chống đỡ lại. Nó cười như điên dại khi mỗi nhát dao cắm sâu vào trong đầu của con quỷ. Máu bắn đầy mặt nó khiến nó cảm thấy thỏa mãn, rồi nó sẽ nói với SuHo rằng chính tay nó đã giết chết con quỷ gớm giết ấy để cứu mọi người.

"RẦM"

_LAY AH ! MÀY ĐANG LÀM GÌ VẬY?

_LAY ! MÀY ĐIÊN SAO?

BaekHyun và LuHan hét lên khi nhìn thấy Lay đang cầm dao đâm tới tấp về phía SuHo . Cơ thể hắn bây giờ chỉ còn là một đống thịt không hơn không kém. Đầu hắn bị đâm đến nát bấy trong khi tay chân vẫn còn giật giật như cá giãy chết. BaekHyun chịu không nổi mà ói tại chổ trong khi LuHan choáng váng gần như muốn xỉu. Chỉ còn ChanYeol đủ tỉnh táo đế đánh bay con dao ra khỏi tay của Lay và tát mạnh vào mặt nó để nó tỉnh lại.

_C.. chuyện gì... chuyện gì vậy?

_ Lay ah...

_Hả? Chuyện gì? Sao nhiều máu quá vậy? Sao...

Mắt Lay mở to khi nhìn thấy xác của SuHo nằm sóng xoài dưới đất với phần đầu nát bươm. Nó vội bịt miệng lại và lùi ra sau mặc cho BaekHyun và LuHan cố gắng tiến lại nó, Yunho cũng không khá hơn. Anh bây giờ cũng không thể nào tiếp cận được với Lay khi nó cứ lùi về phía sau với đôi mắt mở to nhìn chằm chằm về phía SuHo .

_Tai nạn thôi... Là con quỷ... con quỷ... không phải mày Lay àh...

"Hộc"

"Hộc"

"Hộc"

Lay thở dốc và nôn ra ngoài. Máu tươi và thịt theo đó mà tuôn ra xối xả, BaekHyun thật sự không dám nhìn nữa. Cậu lùi ra phía sau và ôm lấy ChanYeol bằng đôi tay run rẩy của mình, mặt cậu vùi vào ngực anh... Nước mắt cậu thấm ướt áo anh. Sao mọi chuyện lại trở nên như thế này chứ?

LuHan cũng không khá hơn. Nó lùi ra sau khi nhìn thấy Lay cứ nôn thốc nôn tháo và toàn bộ những thứ nó nôn ra toàn là máu và thịt khét. Bất giác nó cũng muốn nôn theo.

_SuHo ah! Em... Em xin lỗi... em xin lỗi!

"RẦM"

Lay đập mạnh đầu vào bức tường gần đó, cơ thể nó ngã ra phía sau và chết ngay tức khắc, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ miệng và mũi. Phòng tắm bây giờ sực mùi máu tanh, của SuHo... và Lay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro