Part 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Điện thoại không gọi được BâekHyun ah! Làm sao đây? Làm sao đây? BaekHyun ah! Làm sao đây? Tao sợ quá... Lay và SuHo chết rồi... Tao sợ lắm, tao không muốn chết đâu BaekHyun àh!

LuHan vừa khóc vừa ôm lấy gối mà nhìn BaekHyun . Lúc này cậu cũng không nói thành lời, chỉ dựa vào người ChanYeol để anh sưởi ấm cho cậu. Môi cậu tím tái vì sợ và vì lạnh. Có một cái gì đó rất lạnh bao trùm lấy cậu và nó cứ vương vấn không thôi. Nằm trong vòng tay ChanYeol cũng khiến BaekHyun yên tâm được phần nào nhưng anh không thể ngồi đây mà ôm cậu suốt được. Đêm nay sao dài quá, BaekHyun chỉ muốn khi cậu mở mắt ra là thấy ánh bình minh soi rọi khắp nơi. Cậu sợ phải sống trong sợ hãi và hoảng loạn như thế này, cậu hối hận lắm khi mình đồng ý cầu cơ cùng LuHan . Cậu hối hận lắm vì không tin vào tình yêu của anh với cậu, cậu thật sự hối hận. Nếu thời gian có quay ngược lại, cậu sẽ không chơi trò chơi tử thần đó. Nếu thời gian quay ngược lại, cậu vẫn sẽ là Byun BaekHyun của Pảk ChanYeol .

_Đừng sợ BaekHyun àh! Đừng sợ! Có anh ở đây.

ChanYeol ôm cứng lấy BaekHyun và hôn lên tóc cậu để trấn an. Bây giờ trong nhà, chỉ còn anh là bình tĩnh nhất. Việc cầu cơ trở lại là không thể vì con quỷ sẽ không bao giờ lên để bị đẩy xuống địa ngục lần nữa. ChanYeol nhìn xung quanh để tìm cái gì đó có thể giúp anh khống chế nó hoặc ít nhất cũng có thể đẩy nó ra xa khỏi BaekHyun và LuHan . Anh thật sự sợ hãi nếu như BaekHyun có chuyện gì. Anh thật sự sợ hãi.

Bên cạnh BaekHyun là một LuHan đang hoảng loạn, nó ôm lấy chân mình và nhìn dáo dác xung quanh. Bây giờ nếu rời hai người này mà đi thì không ổn chút nào cả.

Chợt có cái gì đó ánh lên trong mắt ChanYeol .

_BaekHyun ah! Ngôi nhà này ba mua cho em lúc nào? - ChanYeol hỏi trong khi mắt vẫn nhìn ra ngoài qua khung tường bằng kính của ngôi nhà.

_Hơn... hơn 3 năm rồi... Một người sang lại giá rẻ, căn nhà lại nằm ở gần trường nên ba mua cho em ở... Tuy hơi vắng nhưng được cái là không khí trong lành và yên tĩnh... - BaekHyun run rẩy nói trong khi cố ôm anh chặt hơn.

_Em biết người chủ trước của nó không? - ChanYeol hỏi một lần nữa và ôm BaekHyun chặt hơn, anh cũng cố kéo LuHan lại gần và quàng tay qua người nó. Lúc này, ngoài BaekHyun , anh còn phải che chở thêm một người nữa. - LuHan .

_Em không biết! Hình như ông đó cũng mua lại nhưng không sống nữa vì con bảo lãnh sang Mĩ ở nên mới bán cho ba. Hình như... giấy tờ còn để trên gác. Nhưng mà em chưa bao giờ lên đó để lấy cả, ở trên đó tối lắm.

_Ừh! Để anh lên.

ChanYeol vừa đứng lên thì BaekHyun vội nắm lấy tay anh và lắc đầu, cậu không muốn xa anh vào lúc này. Anh là tất cả của cậu, cậu không thể xa anh được.

_Anh sẽ xuống ngay, anh hứa!

ChanYeol vỗ vai trấn an BaekHyun và hôn lên môi cậu, anh cũng vỗ vai LuHan vài cái để nó được bình tĩnh hơn. Ngay khi rời khỏi người BaekHyun, ChanYeol đã chạy lên gác nhanh hết mức có thể để thời gian xa nhau ngắn hơn một chút. Ở bên dưới BaekHyun và LuHan ôm cứng lấy nhau, cố gắng truyền cho nhau hơi ấm. BaekHyun trông theo bóng ChanYeol chạy lên gác mà thầm mong anh không sao.

_BaekHyun ah! Có khi nào chúng ta chết không? - LuHan run rẩy hỏi - Cửa không mở được, điện thoại không gọi được... Tao sợ lắm BaekHyun ah!

_Không sao đâu! Có ChanYeol bên cạnh, chúng ta sẽ không sao...

_Lay... SuHo... Tụi nó không có tội...

_Không sao đâu LuHan ah! ChanYeol sẽ về nhanh thôi... không sao đâu...

Mặc dù rất sợ nhưng BaekHyun cố gắng bình tĩnh hơn LuHan . Dù sao cậu cũng có ChanYeol bên cạnh trong khi LuHan không có người nào cả. Bây giờ ChanYeol đã lên gác, cậu phải ở lại bảo vệ LuHan . Bây giờ còn hai người cũng đỡ hơn là một mình, cậu cần phải bên cạnh LuHan.

_Baek... BaekHyun ah... B... Baek... Hyun...

LuHan run rẩy lắc mạnh vai BaekHyun khi nó trông thấy thứ không bao giờ muốn thấy. Con quỷ.... hắn đang ngồi trước mặt nó với đôi tay chạm vào chân nó, hắn đang ngồi trước mặt và nhìn nó bằng đôi mắt đỏ rực Nụ cười của nó làm lộ hàm răng gớm ghiếc với những chiếc răng trắng nhọn hoắc, máu tươi nhỏ qua kẽ răng và đọng lại trên đùi nó. Mắt nó mở to hết cỡ và cố gắng nắm chặt cánh tay BaekHyun khiến cậu phải nhíu mày vì đau. BaekHyun thật sự không biết LuHan đang nhìn thấy cái gì nhưng cậu biết, điều đó thật sự không ổn. Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng cậu khiến cậu phải rùng mình.

_LuHan ah! Có tao ở đây, tao ở đây LuHan ah!

_BaekHyun... B...BaekHyun ah... Nó... nó ở đây...

BaekHyun run rẩy hướng ánh nhìn của mình đến nơi LuHan đang nhìn, đó chính là đùi của LuHan và cậu chẳng thấy gì ở đó cả. Cậu biết LuHan nhìn thấy gì nên cố gắng ôm nó chặt hơn vào liều mình đưa tay phủi đùi nó.

_Không sao LuHan ah! Không sao, ChanYeol sắp về tới rồi... ChanYeol sẽ cứu chúng ta.

LuHan mở to mắt hơn mỗi lần BaekHyun phủi tay lên đùi nó. Mỗi khi tay cậu chạm vào đùi thì gương mặt con quỷ càng gần hơn, gần hơn... gần đến nỗi chỉ cần nó cúi xuống, nó sẽ chạm vào mặt hắn. Sợ hãi... nó đẩy BaekHyun khiến cậu té sóng soài xuống đất trong khi nó nhảy ra phía sau và lùi về góc tường, hai tay ôm chặt đầu để mong không nhìn thấy nữa.

_BAEKHYUN AH! CỨU TAO VỚI BAEKHYUN AH! CỨU TAO!

LuHan hét lên một cách hoảng loạn mỗi lần mở mắt là gương mặt ghê tởm của con quỷ hiện diện trước mặt. Hắn chưa phút giây nào buông tha cho nó cả.

_TỈNH LẠI ĐI LUHAN, LÀ BAEKHYUN ĐÂY, LÀ TAO ĐÂY LUHAN AH!

BaekHyun lắc mạnh vai LuHan trong khi nó cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi. Trước mặt nó không phải là BaekHyun, là con quỷ với những thớ thịt chảy xệ. Là con quỷ với những giọt máu nhiễu lộp bộp trên sàn, hắn đang đưa đầu lại gần, đang nhe hàm răng nhọn hoắc của mình để cắn nó, sợ quá! Nó gần như mất lý trí, nó gào thét một cách điên loạn, chưa bao giờ BaekHyun nhìn thấy một LuHan hoảng loạn như thế. Cậu muốn giúp nó nhưng không được, cậu không thể làm gì khác hơn là cố ôm LuHan vào lòng và hét tên của ChanYeol . Mong anh mau chóng quay về...

Trong khi đó.

_Thì ra là vậy, có cách cứu rồi.

ChanYeol đặt những tờ giấy vào hộp và nhanh chóng chạy xuống nhà khi nghe tiếng hét của BaekHyun , anh cần phải nhanh chân hơn. Hắn không phải là một con quỷ bình thường. Hắn là con quỷ chết oán, hắn yêu thích BaekHyun và chắc chắn hắn sẽ không giết BaekHyun ngay. Sở thích của quỷ mà giết chết kẻ mà nó yêu thích một cách tàn nhẫn và đau đớn nhất, BaekHyun sẽ là người cuối cùng bị giết sau khi chứng kiến những người bạn thân của mình lần lượt ra đi trong đau đớn mà bản thân không thể làm gì để cứu giúp. Rồi linh hồn cậu sẽ không được siêu thoát, nó sẽ mãi mãi sỡ hữu linh hồn cậu, hắn sẽ có cậu và anh không cho phép điều đó xảy ra.

_BAEKHYUN AH!

ChanYeol hét lớn tên BaekHyun khi anh vừa chạy xuống nhà. Anh kéo mạnh BaekHyun ra khỏi người LuHan và ôm chặt lấy cậu. LuHan vẫn co ro trong góc phòng và khóc như một đứa trẻ. Gương mặt hoàn hảo của nó đang tái đi vì sợ, đôi mắt nhìn khắp nơi như dò xét và cơ thể nó run lên từng hồi.

_Làm sao ChanYeol ah! LuHan ... hình như nó thấy.... nó thấy anh àh... - BaekHyum đứng ngồi không yên mà nhìn ChanYeol - Làm sao đây anh? Làm sao... em sợ lắm...

_BaekHyun ah! Anh biết hắn là ai rồi, chính là người chủ của căn nhà này. Hắn bị thiêu sống tại đây và xác hắn chắc chắn ở đâu đó ngoài kia. - ChanYeol chỉ ra ngoài sân. - Chúng ta cần tìm ra xác hắn và trấn hắn... - ChanYeol nói nhanh, anh không có thời gian để giải thích cho cậu nữa. Hắn chắc chắn đang ở trong nhà và sẽ mang BaekHyun của anh đi bất cứ lúc nào. Trước khi trời sáng anh cần phải trấn hắn, nếu không BaekHyun của anh sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.

_CỨU TÔI VỚI HU HU HU CỨU VỚI ĐỪNG LẠI ĐÂY, ĐỪNG LẠI ĐÂY! CỨU TÔI VỚI HU HU HU!

LuHan hét lên một cách hoảng loạn và quẫy đạp điên cuồng. Chân nó đang bị tóm lấy bởi con quỷ hung ác và nó không biết làm sao để thoát ra, hắn cười và tiến lại ngày càng gần. Mặc cho ChanYeol và BaekHyun lao lại ôm lấy nó nhưng dường như nó không còn thấy cái gì nữa ngoài gương mặt tởm lợm của con quỷ độc ác. Nó sợ quá, nó không muốn nhìn nữa, nó không muốn thấy cái gì nữa. Nó không muốn!

_Tao sẽ không thấy mày nữa, tao sẽ không thấy nữa...

_LuHan ah... LUHAN ! MÀY LÀM CÁI GÌ THẾ, LUHAN!

_LUHAN AH! BỎ RA, BỎ TAY RA LUHAN!

ChanYeol và BaekHyun hét tên LuHan trong khi nó đang cố móc mắt của mình ra, hai tay nó cắm sâu vào hốc mắt khiến máu bắn ra giàn giụa. Nó không đau, không đau một tí nào cả. Nỗi sợ đã lấn át đi cái đau thể xác. Nó chỉ muốn được yên tĩnh, nó không muốn nhìn thấy hắn nữa. Nó sợ lắm, nó không muốn nhìn thấy bất cứ cái gì nữa.

_BỎ RA NHANH, LUHAN! HU HU HU! BỎ RA NHANH LÊN, MÀY ĐỪNG LÀM VẬY MÀ, HU HU HU, LUHAN AH!

_BỎ RA LUHAN! BỎ RA!

Đôi mắt bị vứt ra phía trước khiến BaekHyun choáng váng. ChanYeol vội bỏ LuHan ra để đỡ lấy cậu, BaekHyun thật sự không đứng nổi nữa khi tận mắt nhìn thấy người bạn của mình phải móc mắt để không nhìn thấy con quỷ nữa. LuHan cười một cách điên dại trong khi máu vẫn túa ra trên mặt, nó lảo đảo dứng dậy và hét lớn lên để tỏ rõ sự điên cuồng của mình.

_TAO KHÔNG SỢ MÀY NỮA. TAO KHÔNG THẤY MÀY NỮA HA HA HA HA! MÀY ĐỪNG HÒNG LÀM TAO SỢ NỮA. TAO KHÔNG SỢ NỮA HA HA HA HA!

_ LUHAN AH! MÀY ĐIÊN RỒI! HU HU HU MÀY ĐIÊN RỒI!

BaekHyun gào lên khi ChanYeol cố kéo cậu ra xa LuHan càng nhanh càng tốt, nó điên cuồng đi khắp nơi và cười sang sảng. BaekHyun thật sự không tin vào mắt mình nữa, không còn là LuHan ngạo mạn nhưng đáng yêu, không còn là LuHan chân thành nữa. Bây giờ... nó như phát điên và nó cần một cái gì đó để đập phá.

_MÀY SẼ KHÔNG LÀM TAO SỢ NỮA HA HA HA HA!

_Thật sao?

BaêkHyun lùi lại vài bước khi thanh âm đó phát ra từ miệng của LuHan . Bước đi của nó không còn hoảng loạn nữa mà rất chậm rãi chậm rãi, đôi môi nó nhếch lên một cách ngạo nghễ.

_Không làm gì được sao?

_Đừng sợ BaekHyun ah! Có anh ở đây, em không sao đâu. - ChanYeol thì thầm vào tai BaekHyun và kéo cậu ra phía sau mình, anh biết kẻ đó là ai, chính là con quỷ... Nó đã nhập vào người LuHan .

_Em... thật xinh đẹp Jaejoong ah! Tôi... rất thích em... - LuHan ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào BaekHyun, cảm giác như đôi mắt vẫn còn và nó đang xoáy sâu vào người cậu khiến cậu run rẩy. - Em muốn như thế nào?

_Biến đi!- BaekHyun nói thầm trong lòng.

_Được! Nhưng khi tôi đưa em đi cùng tôi BaekHyun ah!

LuHan bất ngờ lao đến BaekHyun , tay nó tự bao giờ đã xuất hiện con dao sáng loáng và nó đang bổ từ trên xuống.

_TRÁNH RA BAEKHYUN AH!

BaekHyun bị đẩy đi rất mạnh và nhát dao đó chém xuống người Yunho. Một đường sáng lóe lên khi lưỡi dao chạm vào đầu anh, chúng đi xuyên qua con người anh tạo thành một đường cong hoàn hảo như trăng khuyết.

_ChanYeol... anh...

_Anh xin lỗi BaekHyun ah... Anh đã giấu em...

Mắt BaekHyun mở to nhìn người yêu trước mặt mình, anh đang đứng đó... Nhìn cậu... Cùng nước mắt...

_Anh xin lỗi BaekHyun ah!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro