Part 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ChanYeol ah... anh... anh... - BaekHyun run rẩy chỉ về phía ChanYeol - COI CHỪNG ANH ƠI! LUHAN !

Chưa kịp phản ứng vì ChanYeol thì LuHan đã lao đến bóp chặt lấy cổ của ChanYeol . Bàn tay nó siết lại khiến tiếng xương vang lên răng rắc ngay cổ. BaekHyun hoảng hốt lao lại. Cho dù ChanYeol là ai đi nữa, cậu cũng sẽ cứu anh.Cậu không thể để anh bị như thế được.

_BỎ RA LUHAN ! MÀY LÀM CÁI GÌ THẾ NÀY, BỎ RA!

"RẦM".

Chỉ với một lực hất, thân thể BaekHyun bay lên không trung và lưng cậu đập mạnh vào tường, cơ thể cậu ngã dần xuống sàn nhưng vẫn cố đứng lên để lao về phía LuHan . Dù có chết cậu cũng phải cứu ChanYeol . Bây giờ cậu không sợ gì cả, cậu chỉ muốn ChanYeol của cậu bình an mà thôi.

ChanYeol cố gắng nhích người về phía trước và chộp lấy con dao mà LuHan đã làm rơi trước đó. LuHan chỉ nhếch mép cười và nhìn ChanYeol với hốc mắt trống rỗng của mình.

_Mày... muốn giết tao àh... Mày cũng giống như tao thôi, làm sao mày giết được tao chứ?

"Cốp".

ChanYeol không nói, anh lấy sống dao gõ mạnh lên cổ của LuHan khiến nó giật bắn người. Anh vội ôm lấy BaekHyun và lùi ra xa khỏi cơ thể đang run lên từng đợt của LuHan .

_Anh có thể trục ma. Em nắm lấy. - ChanYeol dúi vào tay BaekHyun con dao và cậu hoảng hốt khi nhìn thấy bàn tay anh đang cháy xém. - Anh... anh àh...

_Anh cũng giống như hắn, anh đã chết rồi em àh... - Anh nói nhanh khi nhận ra nước mắt đang rơi trên gương mặt BaekHyun. - Anh sẽ giải thích với em sau. Ra ngoài sân với anh, đem theo con dao cùn, nhanh lên em!

BaekHyun không hiểu ChanYeol muốn làm gì, anh vội kéo cậu ra ngoài và chạy đến một vùng đất trống gần đó. ChanYeol nhanh chóng đào lớp đất ở đó lên và Jaejoong cũng phụ anh làm điều đó. Một loáng sau, trước mặt cậu là một hũ cốt nhỏ màu đen.

_Anh ơi...

_Ném con dao vào đó đi em, ném vào.

_Dạ!

"Vụt"

"BỐP"

Máu BaekHyun chảy dài trên khóe môi khi nhận lấy cú đấm nảy lửa của LuHan . Nó đã xông vào cậu và ném con dao ra xa. Máu từ đôi mắt LuHan nhiễu lên gương mặt của BaekHyun khiến cậu sợ hãi. Nó cúi sát đầu xuống BaekHyun và gương mặt quỷ dữ lở loét bắt đầu thoát ra khỏi gương mặt LuHan .

_Trấn tao àh? Được không?

"BỐP".

_CHẠY ĐI BAEKHYUN ! LẤY CON DAO NÉM VÀO ĐÓ NHANH LÊN EM! NHANH LÊN!

ChanYeol ôm lấy LuHan và giật nó ra khỏi người BaekHyun . Cả hai quần thảo nhau lăn lóc trên bãi cỏ, máu LuHan chảy ra từ hốc mắt càng lúc càng nhiều trong khi ChanYeol cũng không còn đủ sức để đánh nhau với con quỷ nữa. Cơ thể anh đang mờ dần và cảm giác nó đang nhẹ đi. Đã hết thời gian ở lại rồi và anh cần phải làm dứt điểm trước khi cơ thể mình biến mất.

"Cốp".

Một lần nữa cơ thể LuHan run lên vì bị BaekHyun đánh sóng dao vào cổ. Chộp ngay thời cơ, Chanyeol nắm lấy ngón tay út của LuHan và kéo mạnh, BaekHyun lùi ra sau khi nhận thấy ChanYeol đang lôi con quỷ ra khỏi người của LuHan . Cơ thể nó lở loét với những lớp thịt bong ra do lực kéo của ChanYeol . Anh ôm lấy lưng và kiềm hãm tay chân của hắn trước khi cả hai lăn mạnh xuống mộ của con quỷ.

_NÉM DAO XUỐNG BAEKHYUN AH! NÉM DAO XUỐNG ĐI EM! - ChanYeol hét to trong khi vẫn đang cố kiềm hãm con quỷ.

_NÉM ĐI! MÀY MÀ NÉM THÌ NÓ CŨNG SẼ BỊ TRẤN. NÓ VĨNH VIỄN KHÔNG THỂ ĐẦU THAI ĐƯỢC. NÓ SẼ VĨNH VIỄN KHÔNG SIÊU THOÁT ĐƯỢC - Con quỷ thét lên.

_ĐỪNG NGHE NÓ NÓI, BAEKHYUN! NÉM NHANH ĐI EM, ANH KHÔNG THỂ GIỮ NÓ LÂU ĐƯỢC, NÉM NHANH LÊN!

BaekHyun nắm chặt con dao trong tay và nhìn xuống hố, cậu thật sự không biết phải làm như thế nào. Lời nói của con quỷ ám ảnh lấy tâm trí cậu. Làm sao đây khi cậu biết ChanYeol không còn là ChanYeol của cậu nữa? Làm sao đây khi chỉ cần bỏ con dao này xuống thì anh lẫn hắn sẽ biến mất. Không! Cậu không muốn...

_KHÔNG ĐƯỢC CHANYEOL AH! EM KHÔNG THỂ... ANH LÊN ĐÂY ĐI, ANH AH!

_NÉM XUỐNG ĐI BAEKHYUN AH! NHANH LÊN EM! NGHE ANH. ANH SẼ KHÔNG SAO ĐÂU. ANH HỨA MÀ. ANH SẼ KHÔNG SAO!

_MÀY NÉM ĐI! NÓ SẼ BỊ NGUYỀN RỦA... NÓ SẼ MÃI MÃI KHÔNG SIÊU THOÁT ĐƯỢC.

_CHANYEOL AH! EM...

_NÉM ĐI BAEKHYUN AH!

Thời gian ngày càng gần và cơ thể ChanYeol thật sự không biết sẽ kiềm hãm được con quỷ này bao lâu nữa. Anh vội vã vương tay ra và nắm chặt lấy con dao. Khói bốc lên từ tay anh khiến BaekHyun cảm thấy sợ hãi. Cậu vội giật lại. Không! Không được. Không thể để ChanYeol như thế được. Cậu không muốn ChanYeol chết!

_ ANH YÊU EM , BAEKHYUN AH!

_KHÔNG CHANYEOL AH! ANH ƠI! ANH ƠI HU HU HU ĐỪNG MÀ!

_KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!

BaekHyun điên cuồng lao lại bới tung lớp đất khi nó đang ùn ùn kéo lại lấp đi cái hố, nó đang che mất ChanYeol , che mất người cậu yêu nhất trên đời này...

_ĐỪNG ANH ƠI! ANH ƠI! ĐỪNG BỎ EM ANH ƠI! CHANYEOL AH, LÀM ƠN... LÀM ƠN ĐỪNG BỎ EM CHANYEOL AH HU HU HU.

Bàn tay BaekHyun tứa máu khi cố gắng bới lớp đất vừa mới lấp lại. Có tiếng rung khẽ bên dưới và BaekHyun biết điều gì đang xảy ra. Lúc nãy khi ChanYeol nắm lấy con dao cùn, tay anh đã bị cháy xém. Cơ thể anh sẽ bị tan ra thành nghìn mảnh và mãi mãi không bao giờ siêu thoát được. Không thể, cho dù anh là ai đi nữa, anh là người hay là ma thì anh mãi mãi là người cậu yêu. Cậu không thể chịu nổi cảm giác người mình yêu tan biến một cách đau đớn như thế được.

"SOẠT"

BaekHyun giật mình và lùi ra sau khi bàn tay bất ngờ vùng lên, nó bị trầy đi rất nhiều và bị cháy xém nhưng BaekHyun nhận ra đó chính là bàn tay của ChanYeol. Bàn tay của người cậu yêu thương. Không nghĩ nhiều, BaekHyun vội nắm lấy bàn tay đó và cố kéo lên. Chỉ cần là anh thì nguy hiểm mấy cậu cũng không từ bỏ.

_CỐ LÊN ANH ƠI, ĐỪNG BỎ EM! - BaekHyun vừa khóc vừa kéo cánh tay lên. Nặng lắm, rất nặng, bàn tay nắm chặt vào tay cậu nhưng nó không khiến cho cậu bị thương.

"SOẠT"

Cuối cùng thì BaekHyun cũng kéo được ChanYeol lên.

_Tạ ơn trời! Anh sao rồi ChanYeol ah! Nói đi anh! Anh ơi! - BaekHyun vừa cười vừa khóc khi cố phủi lớp đất đang bám trên mặt ChanYeol - Anh àh! Anh àh!

_A... anh nói với em... anh sẽ không sao... anh không dối em...

ChanYeol thở một cách nặng nhọc nhưng anh vẫn cố gắng nở nụ cười để BaekHyun yên tâm. Thời gian của anh không còn nhiều nữa, anh muốn những giây cuối cùng này được bên cạnh cậu.

_Đưa... LuHan vào nhà đi em...

_Dạ!

BaekHyun vội vã đỡ LuHan lên và cùng anh dìu nó vào phòng. ChanYeol cố gắng làm cho đôi mắt LuHan có thể ngừng chảy máu và giúp tinh thần nó ổn định lại. Cuối cùng chỉ còn vài giờ nữa, anh sẽ không thể bên cạnh cậu nữa rồi...

_Anh ơi!

_Lại đây BaekHyun , lại đây để anh ôm em...

BaekHyun khóc không thành lời khi nhìn thấy đôi tay ChanYeol đang dang rộng để đón cậu vào lòng. Anh là ma... nhưng cậu không sợ, vì anh luôn yêu thương cậu...

_Anh ơi...

_Đừng khóc BaekHyun ah! Đừng khóc em...

ChanYeol mỉm cười vào ôm chặt lấy BaekHyun . Cậu có thể nghe thấy mùi ẩm mốc, mùi đất xộc vào mũi mạnh mẽ. Đó là lý do giải thích đêm hôm qua người anh có mùi đất. Anh... đã bỏ cậu mà đi.

_Khi nào vậy anh? - BaekHyun cố gắng để giọng nói của mình không bị đứt quãng.

_Gần 1 tuần... khi anh về quê, anh đã bị tai nạn...xe tải đến và... anh tránh không kịp BaekHyun ah!

BaekHyun khóc ngất khi nhớ đến lần ChanYeol gọi điện cho cậu rằng anh sẽ về quê vài hôm để dự đám cưới của người bạn thân từ thưở nhỏ của mình. Anh đã gợi ý BaekHyun cùng đi với mình nhưng cậu hôm ấy cũng bận công việc nên không về được. Thì ra... là hôm đó... Hôm đó đã cướp anh ra khỏi đời cậu, cũng hôm đó, chiếc vòng mà ChanYeol mua cho cậu tự nhiên vỡ tan tành mà không rõ nguyên do. Cũng từ hôm đó đến nay... những người bạn nhìn cậu với cặp mắt kỳ lạ... Những hành động của cậu... lại lớp tìm anh, ngồi nói chuyện cùng anh hàng giờ, cùng anh đi ăn cơm, cùng anh làm mọi việc... hóa ra chỉ có mình cậu. Mọi người chỉ thấy một Byun BaekHyun ngồi trò chuyện một mình trong lớp kinh doanh, họ chỉ thấy một Byun BaekHyun đang nói chuyện như sáo nhỏ ở chiếc bàn ăn quen thuộc cùng với hai khẩu phần ăn giống nhau. Họ cũng chỉ nhìn thấy một Byun BaekHyun đang nhảy chân sáo về nhà một mình. ChanYeol đã chết, đó là lí do anh không đi dự lễ cưới ở thánh đường. Ở đó có chúa... anh không thể đến được, một hồn ma không thể đứng trước chúa...

_Anh đã không thể ra đi... Vì trên đời này có một người khiến anh lo lắng, có một người anh không yên tâm khi ra đi...

_Em xin lỗi ChanYeol ah... hu hu hu... Em xin lỗi...

_Đừng nghi ngờ tình yêu của anh em nhé! Anh luôn yêu em... kể cả khi anh không còn trên đời này nữa...

_Em xin lỗi... em sẽ không như thế nữa. Em sẽ ngoan... ChanYeol àh! Đừng bỏ em đi được không? Đừng mà anh! Anh không thương em nữa sao? Anh nỡ bỏ em một mình sao ChanYeol ah!

BaekHyun khóc lớn và ôm cứng lấy ChanYeol . Cậu cố ôm hết vòng tay mình, chỉ cần cậu nới lỏng một chút thôi, ChanYeol của cậu sẽ tan biến mất. Không! Cậu không thể sống thiếu anh được. Anh là tất cả của cậu. Anh là tình yêu, là niềm tự hào, là cuộc sống của cậu. Xin đừng mang anh đi... làm ơn...

_BaekHyun ngoan! Em lớn rồi, đừng ngốc như thế chứ! Anh không thể bên cạnh em BaekHyun ah! Nhưng anh sẽ mãi yêu em...

ChanYeol cũng khóc, anh sợ phút giây anh tan biến. Anh sợ phút giây gương mặt ngập tràn nước mắt của BaekHyun mờ dần trong mắt anh. Người chết có 7 ngày để trở về nhân gian để làm những điều họ còn vương vấn, BaekHyun chính là điều anh lo lắng nhất. Cậu khoác cho mình một lớp vỏ bọc đầy gai góc để che giấu tâm hồn yếu đuối bên trong. Cậu cần một nơi để nũng nịu, để khóc và để vui cười. Cậu cần anh nhưng anh không thể bên cậu được nữa rồi.

_BaekHyun ah! Nghe anh... sau khi anh đi, em phải sống thật tốt. Em phải có bạn trai. Rồi em phải lấy chồng... em không được đi theo anh, anh sẽ không đón em ở dưới đó đâu. Anh cũng sẽ không yêu em, không nhìn mặt em nữa. Em biết không? - ChanYeol nâng mặt BaekHyun bằng đôi bàn tay yếu ớt của mình, anh sắp tan biến rồi...

_Không ChanYeol ah! Em không có bạn trai, em không có chồng. Người duy nhất của em là anh... Anh là bạn trai em... anh là chồng em ...hu hu hu...

_Đừng ngốc như thế chứ! Em nhất định phải sống hạnh phúc... Anh sẽ mãi yêu em... Đừng vì anh mà bỏ đi tuổi trẻ của mình... Em phải hạnh phúc biết không?

_Em sẽ không lấy ai hết ChanYeol ah! Đừng bỏ em...

ChanYeol nhắm mắt lại để một giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên má. Đau quá! Đau đớn quá khi nhìn người mình yêu khóc trong tuyệt vọng. Đôi tay cậu bé nhỏ giữ chặt lấy tay anh. Môi anh tìm đến môi cậu lạnh buốt. Nụ hôn có vị mặn của nước mắt, có vị ngọt ngào của tình yêu cả cả sự đau thương của chia lìa.... Nụ hôn nhạt dần... nhạt dần... ChanYeol... Tan biến.

_CHANYEOL AH! CHANYEOL AH! KHÔNG ANH ƠI! ĐỪNG BỎ EM ANH AH! ANH ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
BaekHyun hét lên một cách điên loạn, cậu chạy vội ra cửa và đuổi theo một bóng hình nào đó không rõ. Đôi chân trần lấm tấm máu, máu in trên mặt đường... Cảnh sát đã đến và họ đuổi theo cậu...

_CẬU BYUN! DỪNG LẠI! DỪNG LẠI!!!!!!!!!

_ĐỪNG BỎ EM ANH ƠI! ANH ƠI! ANH ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! CHANYEOL AH!!!!!!!!!!! - BaekHyun gào lên và nhìn về phía mặt trời - EM SẼ CHỜ ANH! EM SẼ CHỜ ANH NƠI LẦN ĐÀU TIÊN CHÚNG TA GẶP NHAU! EM SẼ CHỜ ANH TRỞ VỀ. NHẤT ĐỊNH ANH PHẢI TRỞ VỀ CHANYEOL AH! ANH NHẤT ĐỊNH PHẢI TRỞ VỀ! EM YÊU ANH!

BaekHyun quỵ xuống và nhìn ánh mặt trời bắt đầu chói chang. Cảnh sát đã bế cậu về vì đôi chân thật sự đã quá mệt mỏi để có thể đứng lên một lần nữa, BaekHyun vẫn khóc và nhìn về phía mông lung xa xăm.

Cha mẹ của SuHo và Lay đã đến. Mẹ của họ đã ngất đi ngay khi nhìn thấy xác hai người trong phòng tắm, ba mẹ của LuHan cũng khóc ngất khi nhìn thấy con mình như vậy. Bố mẹ BaekHyun cũng không khá hơn. Tuy cậu không bị thương nhiều nhưng đôi mắt trở nên đờ đẫn, nước mắt không ngừng rơi và đôi môi không ngừng mấp máy cái tên ChanYeol quen thuộc...

Tất cả đã kết thúc...

Chỉ còn lại nỗi đau...

..................

18 năm sau.

_BaekHyun ah! Về đi, tối rồi.

_Chờ chút nữa đi... chưa hết ngày mà...

BaekHyun mỉm cười và nhắm mắt lại để tận hưởng hương vị mát lạnh mà màn đêm mang lại. Nơi công viên này... công viên mà cậu đã ngồi chờ suốt 18 năm, cậu ngồi chờ một người, người mà cậu yêu thương và chung thủy nhất đời. Cậu đã làm theo lời anh. Cậu không tự sát mặc dù việc sống trên cõi đời này còn đau đớn gấp trăm lần. Gương mặt anh, giọng nói của anh chưa bao giờ phai nhạt trong tim cậu. Ngôi nhà ngày xưa đã được bán cho một người chủ khác, LuHan bây giờ đã có gia đình và có hai đứa con thật giỏi mặc dù đôi mắt nó không còn nhìn thấy ánh sáng được nữa. Chỉ vì trò cầu cơ ngày xưa mà bây giờ, trong tâm hồn của hai đứa đều có một vết cắt rất sâu. Sự ra đi của hai người bạn thân, sự ra đi của hai người bạn thân, sự ra đi của anh... Tất cả vẫn như một thước phim chiếu chậm, vẫn từ từ tua đi tua lại trong đầu. Mỗi năm... LuHan đều cùng cậu ngồi ở công viên này chờ anh... chờ đợi một hy vọng...

BaekHyun bây giờ đã trở thành một nhà văn khá nổi tiếng. Cậu viết về những chuyện tình yêu trắc trở và thấm đẫm nước mắt nhưng luôn có một kết cuộc trọn vẹn cho cả hai. Rồi những người yêu nhau sẽ tìm đến với nhau như một định mệnh. Còn tình yêu của cậu, định mệnh của cậu... Khi nào mới trở về đây???

_Về thôi LuHan ah!

_Nhưng mà...

_Về đi, tao ở đây thêm một chút nữa.

BaekHyun mỉm cười và vỗ nhẹ lên tay của LuHan để nói rằng cậu vẫn ổn. SeHun - người cảnh sát ngày xưa bế cậu bây giờ đã là chồng của LuHan . Chính anh đã giúp LuHan phấn chấn trở lại sau sự chấn động vừa rồi. Anh không vì đôi mắt của LuHan mà khinh ghét cậu. Anh yêu cậu và họ đã có một đám cưới thật hạnh phúc nơi lễ đường 17 năm trước. Bây giờ họ có hai đứa con rất ngoan và học rất giỏi. Chỉ còn cậu...

18 năm rồi ChanYeol ah! Nhưng em vẫn sẽ chờ anh... Em nhất định sẽ chờ anh...

BaekHyun mỉm cười khi bóng đêm bao trùm lấy mọi vật. Ánh đèn công viên được mở và cậu biết, một ngày nữa trôi qua. Vẫn như mọi năm. Cậu đứng lên, khoác chiếc áo khoác của anh và trở về nhà.

"Soạt"

_BaekHyun ah!

Bước chân dừng lại khi cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc. Cúi mặt không nói. Tim cậu đang đập mạnh trong lồng ngực. Là giọng của anh. Dù thời gian có trôi qua bao nhiêu năm nhưng giọng nói đó vẫn không bao giờ phai nhạt trong tim cậu...

_Anh xin lỗi, anh đã đến trễ, bắt em chờ lâu rồi. Đừng giận anh!

BaekHyun vội vã quay mặt về phía giọng nói, đôi mắt cậu mở to khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đang đối diện với cậu. Đúng rồi... Gương mặt đó... nụ cười đó... ánh mắt yêu thương đó... Là anh...

_C.....ChanYeol... là anh...?

_Anh yêu em BaekHyun ah! Chờ anh có lâu không?

_A... anh àh!

Bằng tất cả nỗi nhớ nhung, BaekHyun ôm chặt lấy người con trai trước mặt mình. Là anh... cảm nhận được hơi ấm đang truyền vào cơ thể, cảm nhận được bàn tay anh đang xoa nhẹ lên tóc cậu, cảm nhận được môi anh đang chu du trên mặt...

_Anh đã về...

_Anh đã về...

_Anh không vì 18 năm... Em bây giờ... Không phải là Byun BaekHyun 20 tuổi nữa...

_Dù em có 100 tuổi, em vẫn mãi là BaekHyun bé nhỏ của anh...

ChanYeol ôm lấy BaekHyun vào lòng. Cậu biết không, 18 năm trôi qua với anh là một sự chờ đợi trong đau đớn. Anh đã đầu thai và anh nhớ tất cả. Cậu không biết đâu. Mỗi năm.. có một đứa bé luôn đứng phía sau gốc cây gần nơi cậu ngồi, vừa khóc vừa nhìn cậu. Nhìn BaekHyun bé nhỏ đang khóc nấc lên khi chờ đợi, nhìn cậu khoác lấy chiếc áo khoác đã sờn của anh và tìm hơi ấm trong đó... Đôi mắt cậu luôn nhìn về phía ngày xưa anh hay đến... Cậu sẽ không biết đâu, anh đã đau đớn như thế nào khi mỗi năm đều đứng ở đây chờ cậu... Chờ đợi lời hứa mà cả hai vẫn luôn ấp ủ...

_Anh yêu em... BaekHyun ah!

_Đừng bỏ em một lần nữa được không?

_Anh hứa!

BaekHyun cười thật tươi và ôm chặt lấy anh... Đúng rồi, bây giờ dù cậu có 38 tuổi, dù anh chỉ mới 18 tuổi nhưng... họ vẫn luôn yêu nhau, vẫn trao cho nhau những gì thiêng liêng nhất... Tình yêu...

..................

Cách đó không xa.

_Ya! Được không đó, XiuMin không muốn tao chơi cái này đâu.

_Cứ chơi đi! Chen ah! Mày là đứa yếu bóng vía nhất, mày cầu đi.

Lên đây chơi với chúng tôi

Lên đây chơi với chúng tôi...

Lên đây chơi với chúng tôi...

_KÌA! NÓ LÊN RỒI KÌA! Kai ah! - Chen vội nhìn sang Kai khi bàn tay đặt đồng xu của nó bắt đầu di chuyển.

_Hỏi đi, hỏi đi, - Kai hối thúc.

_Hi! - Chen lắp bắp.

H I.

_Nó trả lời kia, hỏi tiếp đi. - Tao thúc vô thêm.

_Bạn... bạn là ai?

E V I L.

_Là quỷ àh? Thường thì phải dẹp bàn cơ đấy, nhưng không sao đâu, hỏi tiếp đi Chen ah! - Kris hối vào.

_Từ từ... để tao hỏi.

_Bạn... bạn làm sao mà chết?

I K I L L H I M

_I kill him? Vậy là có hai người?

Y E S.

_Bạn tên gì?

L A Y

_Còn bạn kia?

S U H O

_Hai bạn là kẻ thù àh?

L O V E R.

Chen cùng nhóm bạn thật sự rất thích trò chơi này, cảm giác có thể biết được tất cả mọi thứ trên thế giới này. Cậu hỏi rất nhiều và hài lòng khi câu trả lời đúng với ý mình.

_Gần sáng rồi, nghỉ chơi đi. - Kai ngáp dài.

_Khoan! Để tao hỏi nó cái này. - Chen cắt lời - Tôi nghe nói các bạn sẽ làm một trò chơi, nếu thắng thì tôi sẽ có một điều ước phải không?

Y E S.

_Vậy bạn đố đi, tôi cần điều ước của bạn.

Chen hào hứng nói. Đúng! Mục đích của cuộc chơi này là điều ước. Cậu cần điều ước của quỷ, cậu muốn XiuMin . - Lớp trưởng gương mẫu của lớp yêu nó mãi mãi cho đến chết. Cậu đã yêu mến anh ngay từ lần đầu gặp gỡ nhưng anh hoàn toàn không giống như cậu. Anh đối với cậu thật lạnh nhạt và cũng không giống như những bạn học khác trong lớp. Cậu không muốn! Cậu không chịu nổi mỗi ngày đều có những cô gái vây quanh anh, cậu không chịu nổi cái cách anh cười với họ và nụ cười đó không bao giờ dành cho cậu...

_Nói đi, tôi sẽ chơi.

L O O K A T U S

_Look at us? Muốn tôi nhìn thấy bạn àh?

Y E S.

S H O U T.

L O S E.

D I E.

_Được!

Cả nhóm ngồi gần lại với nhau vào chăm chú nhìn vào khoảng không trước mặt mình. Có phải là ảo ảnh không khi mà tượng người đang dần được hình thành. Junsu nín thở và chuẩn bị tâm lí để đón nhận hình ảnh kinh khủng nhất, cậu biết quỷ không giống dạng người nhưng cậu chắc rằng nó cũng sẽ không đáng sợ mấy, cậu cũng thường coi phim ma và kinh dị, chắc chắn chúng cũng sẽ giống như trên phim thôi.

_AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cả bọn cùng hét lên và lùi ra sau khi đối diện là hai con quỷ thật kinh tởm. Một con đang đung đưa cái đầu với rất nhiều máu và thịt chảy xuống. Bộ não cũng theo đó mà chảy dài trong khi con còn lại thì mỉm cười trong khi trong miệng không ngừng tuôn ra những thứ đen ngòm bốc mùi.

_AAAAAAAAA CỨU TÔI VỚI CỨU VỚI!

Chen hét lên một cách sợ hãi và giật tay mình ra khỏi đồng xu nhưng không thể, hai gương mặt đó nhìn nhau rồi lại nhìn nó, mỉm cười...

"Huỵch"

Chen cùng chúng bạn ngất ngay lập tức, và trước khi mọi thứ chìm vào bóng tôi, Chen đã kịp nhìn thấy...

Y O U L O S E.

Trong khi đó...

Aish! Ngày mai phải nói với cậu ta thôi. Nhìn gương mặt buồn hiu như vậy thật sự không chịu nổi mà... Mình cố ý làm lơ cậu ấy vì chẳng biết phải nói với cậu ấy như thế nào đây nữa... Đúng là... Yêu thật khó... Mà nói yêu lại khó hơn... Kim XiuMin ! Cố lên!

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro