Ngọai truyện 3 End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oa...oa...oa...oa....oa

Tiếng khóc non nớt truyền đến Đường Nguyệt đan tay ngồi ở hàng ghế ngồi, gương mặt lạnh lùng tức giận vì ban nãy chị bị chặn ngang ngay cửa đưa đẩy tôi vào trong sanh em bé.

Chị bên tai nghe thấy, khoé miệng có chút cười, trong lòng phấn khích. Mau chóng đi làm thủ tục nhập viện cùng trợ lý và hai bác sĩ bên cạnh.

Tôi ban đầu định là sẽ mổ đi, nhưng thường nghe nói mổ sẽ mất sức hơn nhiều là sinh thường, nhưng sinh thường lại mất thẩm mỹ về hoa huyệt. Nên vẫn là ưu tiên sinh mổ đi, nằm giường thỉnh an nghỉ một chút cũng tốt.

Aaaaa...quên mất....làm mẹ phải chín chắn một chút, không thể tiểu oa oa giống con mình được.

Tôi dường như bị thuốc mê làm không biết trời chăng gì nữa, cứ thế nhắm mắt, đến tiểu hài tử còn chưa thấy mặt.

Được đẩy vào trực tiếp phòng hồi sức, là tiện nghi đầy đủ, còn có y tá trực thuộc dữ dội, bác sĩ kiểm tra đều đều.

Hai giờ sau, tỉnh dậy, môi khô khốc, tay truyền nước biển đau nhói nhưng là phải chịu đựng một chút. Chị ngồi bên giường nghịch em bé. Vừa mở mắt, khuôn mặt ưu tú ấy ập tới liền quên mất tiểu hài tử bên cạnh, là đáng trách quá đi... nhìn khuôn hại nước hại dân này tí nữa lại quên mất tiểu hài tử nhỏ bé.

Tay được chị nắm lấy, nụ cười trên môi bạc kia mím nhẹ là tôi đủ hiểu chị vui vẻ cao hứng rồi. Trước mắt vẫn chưa tin được, bản thân sinh được tiểu hài tử nằm cạnh, mắt lim dim, vì kiệt sức nên không nói lớn, toàn thân ê ẩm, vì sợ chạm đến vết mổ đau nên cố gắng không cử động. Nắm chặt tay chị.

- Nguyệt, là con chúng ta?

- Cũng không phải con hàng xóm.

Vẻ mặt chị nghiêm túc lãnh đạm, nói ra lời trêu đùa thực không phù hợp làm tôi tức cười chết được nhưng cười sẽ lại chạm đến chỗ đau. Cố nhịn lại.

- Hàng xóm cũng đâu có đẹp vậy. Ha, lão công?

Chị nhíu mày kiếm.

Ở đâu ra cách gọi quái dị này?

Tôi mặt mày làm trò quỷ, bĩu môi.

- Là cuốn "Dạy Dỗ Lão Công" nói đó.

- Vậy hiện tại, tôi là đứng ở thế "dạy dỗ lão bà" đúng không? Chế độ mới bắt đầu dành cho em.

Chị chồm đến gần tôi, trụ lại môi, tay giữ tôi nguyên vị trí, biết tôi vết mổ đau nên chỉ hôn nhẹ lớt phớt như chuồng chuồng lướt nước giống nhau.

- Chị......

Bất bình thay tiểu hài tử "Hai người a? Còn có ta ở đây mà!!!" -

Chị lại như cũ, như đem cả không gian ở Đường thị dọn đến bệnh viện.

Tôi cứ nằm đó chăm tiểu hài tử, vừa ngắm nhìn chị xử lý văn kiện, nhìn hai người một lớn và nhỏ, hai gương mặt y chang nhau, chỉ có bé lớn hay rất dễ nỗi cáu, chẳng đáng yêu chút nào.

Đường Nguyệt, em trở thành mẹ, chị trở thành mommy rồi đó.

Chị gật đầu, không có biểu hiện nhiều, tôi nằm chán chường chốc lát, gác tay lên đầu lại vặn hỏi lần thứ 5.

- Em thật sự...

- Trần Thị Thu Hoa, em không muốn sống nữa đúng không?

Tôi mặt xanh lại, cười cười rực rỡ.

- Chị giỡn sao? Em đương nhiên muốn sống, muốn sống nha...chị làm việc thoải mái, em đi ngủ.

Nói xong, một mực tìm kiếm chăn đắp toàn thân, cảm nhận luồng hàn khí mạnh mẽ.

Đến chiều, cả Đường gia cùng Trần gia ồ ạt kéo, chỉ có trong số đó, tên Đường Nguyên không có đến, chỉ có Cẩm Hoa lẽo đẽo một mình, khoác chiếc áo len mỏng, dáng người không có sức sống ốm yếu, cầm lấy gói trái cây nhỏ đến.

- Nhìn xem, cháu đích tôn của ta.

Là ông Đường ôm lấy đứa bé nâng niu nhìn mọi người, khoé mắt cười hằn lên vết chân chim. Tôi cũng không nhịn được hạnh phúc khoé môi cười theo. Trong đó bà Đường chu ngoa chen vào.

- Là Đường Nguyệt cưới sau, lại cho chúng ta cháu đích tôn, còn Đường Nguyên với Cẩm Hoa, cũng một năm mấy có ít đâu, lại chưa có gì....

- Cái đó tuỳ thuộc đứa nào nhiệt tình hơn.

- Cái ông này, tôi đâu có nói cái đó chứ...

Bà Đường đánh nhẹ vào vai ông Đường một cái, mặt mày đỏ choe, mẹ cô thì đi đến rót cho cô ly nước mát, nhìn hỏi.

- Đã khoẻ hơn chưa? Giai đoạn này hồi sức cho tốt.

Tôi thở dài, cười cười gật đầu một cái, vì ban nãy chị kê gối cao cho tôi thế vừa nằm vừa ngồi nên không cần bật dậy khi nói chuyện. Cầm lấy ly nước uống cạn rồi đặt đầu tủ bên cạnh.

- Thu Hoa con đã đặt tên chưa?

- Chưa có quyết định được, đợi chị ấy...

Con bé này, quyền lợi này con phải nắm lấy chứ, con của con còn đợi ai, là chấp nhận sinh cháu Đường gia hưởng nhưng việc này con phải được làm...

Tôi tằng hắng một tiếng, nhìn đến chị ngồi đấy một mực không quan tâm người nào mà xem mẫu văn kiện ở điện thoại vừa gửi đến, chăm chú vô cùng.

- Con vẫn muốn chị ấy đặt đi. Lão công là hàng đầu, vạn tuế, vạn tuế.

- Muốn ta chết tại chỗ mới vừa lòng đúng không? Thật tức điên người mà.

Tôi uỷ khuất, thu người lại, nhìn bà lửa giận phừng phừng lửa, đứng dậy ra ngoài ban công nhỏ hóng gió. Vừa đi, Cẩm Hoa lại ngồi đấy, đặt tay lên mu bàn tay tôi, vẻ mặt vui cười nhưng là trong ánh mắt luôn nhuốm buồn.

Trái cây chị gọt sẵn hết thảy, bọc giấy gói kiếng, muốn ăn chỉ cần dỡ ra được.

- Nhìn mặt chị sao em ăn nổi đây? Em mới đi có mấy ngày, chị ở Đường gia đã muốn phát điên với Đường Nguyên?

- Phát điên dài ngày, chứ đâu phải một hai bửa.

Mà chị Tư Dạng đâu?

- Cũng không biết, nghe mẹ nói đang đi công tác gì đó, cũng lâu rồi không có gặp, mà thấy thằng bé này, gần đây không thể nhìn thấy luôn, muốn gặp phải hẹn trước như nhân vật công chúng.

Tôi liếc mắt tinh nghịch, lấy từ dưới gối lên cuốn "Dạy Dỗ Lão Công" nhét vào tay Cẩm Hoa, Cẩm Hoa nhìn tựa đề, nhíu mày nghi hoặc.

- Là...

- Nó a? Là Trần Thị Thu Hoa mini đó. Về đóng cửa phòng, chị nghiền ngẫm đi.

Tôi là biết đưa cuốn này cũng vô tác dụng nhưng muốn Cẩm Hoa vui một chút nên đùa một chút. Sau lại lén lấy trở về khiến Cẩm Hoa phá lệ cười lớn.

Chị chị em em. Nếu Cẩm Hoa biết những gì trong đầu Đường Nguyên thì có còn vui vẻ với tôi hay không?

Thôi bỏ chuyện đó đi, đang vui mà.

Tôi nũng nịu ôm lấy cánh tay Cẩm Hoa.

- Nếu hôm sau có lòng, chị nhớ mang kem của bà Hằng cho em lâu quá
chúng ta chưa có ăn lại nhỉ?

Tôi vừa thì thầm vừa nhìn đến Đường Nguyệt ngồi đó, nhưng vừa hết câu, chị liền ngước nhìn híp mắt đáng sợ.

- Không được, em mà cầm kem, tôi chặt tay em.

Tôi trốn sau lưng Cẩm Hoa, lấy Cẩm Hoa làm bia đỡ ánh mắt đáng sợ của
Chị mặt mày nhăn nhó, cắn môi. Em có ăn đâu, là Cẩm Hoa chị ấy dụ dỗ em ăn.

Cẩm Hoa gương mặt thanh tao ngơ ngác, nhìn tôi xong tôi lại lén đá mắt, sau lại giật mình tươi cười với Đường Nguyệt. Là chị không có bỏ qua.

Cẩm Hoa, là em ấy không thể ăn kem, không được ăn đồ lạnh.

Cẩm Hoa liếc mắt nhìn tôi, tôi lại thuộc bất khả kháng nên đành chấp tay đầu hàng, cảm thấy hơi có lỗi mà thôi kệ đi.

- Đúng rồi, ha lão công. Em nói không ăn được mà chị ấy cứ dụ dỗ người hiền lành.

Tay tôi nắm chặt vai Cẩm Hoa.

"Chị giúp em một lần đi, chị khỏi đi chùa cầu phúc, phúc cũng đến đầy đủ hay em nhường hết phúc cho chị cũng được." Tôi len lén thì thầm, Cẩm Hoa mặt mày đông cứng, gật gật đầu miễn cưỡng. Đường Nguyệt chị môi giật giật liên tục nhưng là kiềm nén cười. Một tay cầm lấy văn kiện đưa cho trợ lý thay mới. Tôi lúc này thở phào nhẹ nhõm, quên bẽn mất, trở người liền đau đớn dồn đến, mặt mày trắng bệch xuýt xoa.

- Chị...hôm sau vẫn đem nha....2 hộp..

Hừ...em muốn thì gọi lão công em mua mà ăn.

- Aaaaaaaa....chị....Cẩm Hoa......chị....mua cho em....chị như vậy không đáng yêu chút nào...dì lớn như vậy cháu sẽ không thích... còn có...

Hôm sau mang vào là được...đừng lãi nhãi nữa...

Cẩm Hoa lắc đầu, bất khả thất bại, một mạch ra ngoài, tôi hài lòng len lén nhìn chị vẫn đang xử lý văn kiện không chút mảy may để ý.

- Nguyệt, em nghe nói hôm nay có tuyết rơi đó...

Em định đánh lạc hướng tôi? Tôi nghe hết, không sót câu nào. Tôi nói rồi, em không được ăn kem.

Tôi ngó mắt ra ngoài cửa sổ, khoé mắt tròn, mím môi thì thầm.

- Tuyết rơi thật mà.

_____________________________

End rồi. Mn Cùng đoán xem bộ truyện mới của mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro