XXIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cậu hai buộc phải ở lại Bắc thêm vài tháng nữa đặng dễ dàng theo dõi vết đạn bắn luôn, anh cũng chẳng dám chủ quan nhiều. gì chớ, mấy cái chuyện liên quan tới súng đạn coi bộ cũng hơi bị nguy hiểm.

Tuyết Mai vẫn đều đặn hàng ngày đến rửa sơ vết thương cho anh, lại còn giúp anh thay băng gạt hàng ngày nữa.

riêng anh thì cứ thấy việc đó kì kì mần sao ấy? nhiều lần anh cũng ngỏ lời để tự anh mần cho thì Mai lại nhất quyết không chịu, Tuyết Mai hay các anh em ở đây đều cảm thấy chuyện này bình thường chứ riêng cậu hai vẫn cứ có cái cảm giác áy náy chịu đâu có nổi.

trải qua một vài hôm thì anh thấy vết thương hình như đã liền miệng rồi, cứ ngồi một chỗ riết khiến anh chán lung lắm đa. mà một con người luôn muốn vận động chân tay như cậu hai Hanh đây thì sao mà chịu ngồi yên một chỗ cho đặng ?

cậu hai quyết định hôm nay phải tập đứng dậy cho bằng được, ý nghĩ thì sẽ mần.

anh lết ra ngồi sát mép giường tre, anh nương theo cạnh vách mà đứng dậy. cứ thế vịnh vách mà nhích từng bước một.

mỗi khi anh nhấc chân lên thì y như rằng chỗ vết thương cứ nhói nhói thế nào đấy, anh nhăn mặt vì đau nhưng chẳng bỏ cuộc chỉ còn cách là cố gắng.

phải tập đi đứng cho bình thường cái đã, rồi vết thương mới chóng lành được và cái ngày anh ngồi xe lính trở lại vô Nam gặp cha má với người thương cũng sẽ tới nhanh chóng thôi, nghĩ tới đây anh lại vui trong lòng.

Tuyết Mai đúng giờ giấc lại tới thay băng gạt mới cho anh, nàng trên tay vẫn bưng cái thau đồng quen thuộc theo lối cũ đi vào nơi cậu hai đang dưỡng thương.

nàng vừa ló dạng đã trông thấy dáng vẻ anh khổ sở nương vách mà đi, Mai lật đật chạy lại nét mặt nàng không thể giấu được nét lo lắng chạy tới đỡ anh về lại giường tre.

- ấy chết, anh Hanh muốn đi đâu sao không kêu Mai một tiếng? Mai giúp cho.

Thái Hanh vừa trông thấy nàng đã gật đầu cười chào.

- có mần chi to tát đâu mà nhờ Mai chi cho thất công? anh chỉ muốn tập đi đứng nhanh nhanh một chút đặng sớm dìa với cha má thôi đó mà.

Tuyết Mai cười, nàng bắt đầu gỡ băng gạt trên chân anh rồi từ từ nhúng khăn bông lau sơ qua.

- coi bộ anh Hanh nhớ quê lắm rồi đúng hông? mà anh cứ yên tâm dưỡng thương đi rồi hẳn về dưới, Mai thấy da thịt anh thuộc loại hiền nên vết thương cũng đang lành rất nhanh nè, anh thấy hông?

- ừ, anh cũng mong là dậy. chứ cha má anh ở dưới nhận được tờ thơ anh biên dìa tuy vậy nhưng ông bà cũng lo lung lắm đa.

- anh Hanh thật là một người con có hiếu đó nghen, lại còn tốt tánh quá chừng luôn đó.

Tuyết Mai càng ở gần càng cảm thấy thích anh vô cùng, mai này nàng có lấy chồng cũng ước chọn được tấm chồng như cậu hai đây.

trông anh cũng thuộc người nặng tình nặng nghĩa lắm.

- ở trong buồng riết làm anh cảm thấy ngột ngạt trong người quá, Mai là người ở đây cũng lâu hơn anh rồi thế Mai có biết gần đây có chợ buôn hay mấy chỗ có người dân tập trung buôn bán hông?

Tuyết Mai đương nhiên là biết rồi, nàng cũng hay đi xuống nơi đó mua thảo dược lắm nên cũng rành.

- có ạ, đi xuống núi một đoạn là thấy thôi à. mà anh Hanh tính mua gì hay sao mà hỏi ?

- ừ thì anh hỏi cho biết đó mà, lâu rồi anh cũng chưa tới mấy nơi đông người đó nên cảm thấy nhớ quê lung lắm. ở trong Nam cũng nhiều chợ buôn nên anh muốn đi cho đỡ nhớ quê đó mà.

Tuyết Mai nghe anh giải thích dần cũng hiểu.

- hông ấy vầy đi, cái này Mai giúp anh đi được. ngày mai Mai sẽ qua sớm sẵn dìu anh tập đi luôn nhen, vừa giúp anh đỡ nhớ quê cũng vừa giúp được anh đi lại để mau lành chân.

- ừ, thế cũng đặng. cảm ơn Mai nhiều nghen.

Tuyết mai gật đầu cười rồi thu dọn lại mấy đồ dùng vừa mới thay gạt, nàng ôm thau đồng đứng dậy chào tạm biệt anh rồi lại trở ra tiếp tục công việc nấu cơm trưa cho các cán bộ.

Điền Chính Quốc bởi do hôm qua dầm mưa đầu mùa mà bệnh luôn, em cứ nhảy mũi riết. má Điền cũng lo cho em lung lắm, nhưng công chuyện buôn bán gánh rau cũng không thể bỏ được.

sớm ra má Điền đã dậy sớm nhổ số rau cải vừa tới mùa đặng khi mặt trời ló dạng thì mình ên gánh rau lên phiên chợ mới mà buôn kiếm vài đồng.

má Điền dậy từ lúc gà chưa gáy để còn mần nhiều thứ khác cho kịp giờ buôn, phần vì lo cho Chính Quốc nên mới dậy sớm hơn mọi ngày.

má Điền quấn gọn lại mái tóc dài đã xen kẻ hai thứ tóc rồi bới lên gọn gàng mới dùng que gỗ để ghim lại, đêm qua Chính Quốc sốt cao nên mình mẩy em cứ đổ mồ hôi riết, má Quốc phải canh chừng cả đêm để lau sơ cho em. bây giờ em cũng đỡ hơn nhiều rồi nên má Điền cũng bớt lo, má ngồi dậy chân trần đi ra phía sau căn nhà sụp xệ gom một ít củi khô chất gần đống rơm rồi đi lại phía bả lò bắt đầu nhóm bếp.

má dùng hai hòn đá nhẵn cùng một ít rơm khô để nhóm lửa, với đôi bàn tay tháo vát đó của má thì mọi việc cũng đâu vào đấy cả. má Điền nhóm xong bếp thì bắt nồi nước sôi lên để một hồi nấu ít nước rễ cây hôm qua mua của ông Tư Lý cho Chính Quốc uống giải bệnh, hôm qua buôn rau má Điền cũng đổi được ít gạo trắng cùng với hủ mắm nhỏ.

má Điền cứ ngồi loay hoay gần bả lò suốt cả buổi, nấu xong nồi cơm trắng cùng một ít mắm kho thì nhắc nồi xuống để lên cái kệ cũ được móc trên vách lá gần cái bả lò. còn nồi nước rễ thì má vẫn cứ để trên cái bả lò cũ, vùi bớt củi lửa đi để cái nồi nước luôn ấm, đến khi Chính Quốc dậy cũng sẽ dễ uống hơn.

má Điền mần xong công chuyện thì gà cũng bắt đầu gáy, má dùng tay áo bà ba lau bớt mồ hôi trên trán rồi mới bắt tay ra sau nhà nhổ rau cải.

Chính Quốc tầm giờ này cũng đã thức giấc, xoay người sang bên cạnh lại chẳng thấy má đâu cả ? em cựa người ngồi dậy thì tấm vải cũ được gấp gọn đang đặt trên trán em cũng theo đó mà rớt xuống. Quốc biết hôm qua cơn sốt hành em dữ lắm, khổ lây luôn cả má phải túc trực canh em.

Quốc đứng dậy đi ra sau nhà ngó, liền thấy má đang cặm cụi nhổ rau xanh.

má em vừa nhổ vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, hình ảnh má hiện lên giữa vườn rau xanh mướt của buổi sớm mai, hai tay má chẳng chút nào ngơi nghỉ mà cứ liên tục mần công chuyện.

Chính Quốc bỗng nhiên nhìn hình ảnh má cực khổ vì miếng cơm manh áo mà quanh năm luôn làm lụng vất vả, ấy thế mà chẳng nghe má than vãn lấy một câu nào?

Chính Quốc rưng rưng nước mắt, em chạy vội ra mảnh đất trồng mà nhìn má.

má Điền bị em doạ cho xém tí là ngất xỉu, bộ dạng em hiện tại đôi mắt thì rưng rưng muốn khóc. má Điền ngay lập tức bỏ xuống mớ rau, dùng thùng nước nhỏ kế bên rửa sạch đất trên tay rồi lau vội vào cái áo bà ba cũ đã chấp nhiều mảnh vá, má Điền lo lắng sờ trán em.

- Quốc còn đau hở con? tội nghiệp con của má, hay tí má đưa con sang ông Tư coi bệnh nghen?

Chính Quốc vốn chỉ đang rưng rưng nước mắt thôi, bây giờ nghe má hỏi han mới chính thức oà khóc. em nắm lấy đôi bàn tay đầy chai sạn và nhăn nheo của má, em nắm thật chặt đôi bàn tay đó.

- má ơi, Quốc thương má lắm. giờ Quốc thấy má già yếu rồi hay má cứ ở nhà đi, mọi công chuyện để Quốc mần hết cho. đã tới lúc Quốc lo ngược lại cho má rồi, má để Quốc mần hết cho, nghen má ?

má Điền cũng cảm động không thôi, má nghe Quốc nói thì vừa rơi nước mắt vừa cười, má dí ngón tay trỏ vô trán Quốc đẩy nhẹ.

- cha anh, ai cần anh lo chớ? cứ để tui lo cho anh đến khi tui chết tui cũng cam lòng.

Quốc không hài lòng lắc đầu liên tục.

- má đừng nói như dậy mà má, Quốc sợ lắm đa. Quốc hổng muốn sống một mình ên đâu.

má Điền nghe thằng nhỏ bảo vậy cũng cười hiền rồi xoa đầu Quốc.

- ai biểu anh không chịu lấy vợ sinh con mần chi? nên sợ ở một mình là đúng rồi.

- hông, Quốc muốn ở vậy nuôi má thôi à.

- cha anh, nịnh nọt lấy lòng là giỏi hà. vào trỏng ăn cơm rồi uống nước rễ đi cho mau hết bệnh đặng còn lo cho tui như lời anh nói nữa.

má Điền cười hiền chọc Quốc, bảo em vô trong ăn cơm thì em không chịu. nhất quyết nhổ rau phụ má rồi chồng chất lên gánh xong xui mới chịu vô ngồi ăn cơm, nhưng Quốc nào chịu ăn một mình, nằng nặc đòi má cùng ăn mới chịu để yên cho má gánh rau đi buôn.

không có đấng sinh thành nào cần con cái báo đáp công ơn, họ chỉ cần được lo cho con là đủ.

to be continued...

• nhóm lửa: chỉ hành động mồi lửa, hay châm lửa.
• bả lò: cách gọi khác của cái lò. ( từ ngữ địa phương. )
• da thịt hiền: ý nói những người bị thương thuộc cơ địa dễ lành.
• nhảy mũi: hắt xì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro