XXIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

phụ má chất đống rau lên đòn gánh từ sau mảnh đất trồng, Chính Quốc đòi gánh giúp má ra nhà trước nhưng chưa gì hết má Điền đã cản em lại rồi.

- thôi thôi, để má mần cho. chân bây coi bộ chưa gánh bưng gì được đâu mà phụ với quạ, đi vào trỏng ăn cơm đi con.

Quốc hết cách cũng đành nghe lời má xắng ống tay áo lên cao đặng rửa sạch hết bùn đất, trước khi đi vào trong nhà em còn cố quay ngược trở ra gởi má đôi câu mới chịu yên thân mà vào dọn cơm dọn nước.

- Quốc dọn ra rồi má vào ăn nghen má, ăn xong Quốc mới cho má đi buôn à nha. còn mà má hổng ưng nữa thì Quốc sẽ lẻo đẻo theo má suốt đó nhen.

- ừ ừ, khổ quá. má vào ngay đây.

má Điền xua xua tay ý bảo em mau vào trong, ngó mắt thấy Quốc đã chịu yên hổng nói nữa thì má Điền mới khom lưng xuống gánh lên vai mớ rau xanh đã được Quốc chất lên gọn gàng.

má Điền để gánh rau gần bậu cửa sau đó mới đi vào trong, ngó thấy Quốc đang cà nhắc bưng lên từng cái chén chiếc đũa thì má lại thấy vừa buồn cười vừa xót.

ngó thế, má Điền thả nhẹ cho Quốc đôi câu:

- đó, chân cẳng bị như thế đó. còn tài lanh nhảy nhót tùm lum hà, mốt nó què thiệt thì anh mới sợ lận.

Chính Quốc bưng xong nồi mắm kho với nồi cơm lên thì ngồi bệt xuống nền đất, em cẩn thận cầm bốn chiếc đũa lên so. đôi nào lệch thì là của em, còn đôi nào bằng nhau thì em đưa qua cho má.

nghe má nói xong Quốc đang bới cơm từ nồi sang chén cũng ngước lên nhe răng cười với má, em bảo:

- xời ơi, Quốc đâu có dễ què dị đâu đa? Quốc phải dùng đôi chân này để đi mần lo cho má cả đời chớ? mà dù cho có què đi nữa, Quốc cũng cố lết đi mần đặng lo cho má.

- cha anh, cái miệng ngọt xớt hà. nịnh cho lắm đi, mốt cưới vợ dìa tui cũng hổng có của đặng cho anh đâu nghen.

má Điền thương con lại càng thương hơn, lòng bà chỉ mong sống cho đến khi nhìn thấy đứa nhỏ này yên bề gia thất là được rồi.

Chính Quốc đưa sang cho má Điền chén cơm rồi mới bới cho mình, Chính Quốc dùng cái muỗng múc một chút mắm bỏ vào chén cho má, em bảo:

- coi bộ má mong Quốc có vợ lắm rồi đúng hôn? nhưng thôi, Quốc hổng dám chắc có người chịu ưng Quốc hông nữa, với lại có duyên thì ắt nên vợ nên chồng thôi má ạ.

Chính Quốc nâng chén cơm trắng lên kê ngay miệng rồi lùa một lượt vào, má Điền cũng vừa xơi cơm vừa nhìn con trai.

- má nói thật là má hổng có ép uổng con mần chi cho khổ, miễn con thương rồi thì sống chết má cũng ưng. bởi con là con trai ngoan của cha má.

Chính Quốc đang lùa cơm vô miệng cũng dừng lại, em hạ chén cơm xuống rồi lại nhe răng cười.

một miệng đang nhai đầy cơm trắng đối mặt với má mà cười vô tư.

ăn uống xong thì mặt trời cũng đã chiếu nắng rồi, má Điền ngó cũng đã tới giờ đi buôn rau. Chính Quốc lấy cái nón cũ đã có phần tả tơi vì nước mưa thấm đang được móc trên vách đưa cho má đội, em còn cẩn thận chạy đi lấy cái ống tre bơm đầy nước vào rồi cẩn thận đặt vào cái gánh rau của má.

- má đi rồi về sớm nghen má, mà coi cẩn thận trên đường đi có nhiều chỗ đất nhão trơn lắm nên dễ trượt chân nghen.

- ừ má biết rồi, bây coi trời có mưa thì lấy hộ má mớ rễ cây ban sáng má phơi trên nóc nhà đó nghe. nó mà ướt hết thì coi như bỏ, đừng quên uống nước rễ trong nồi. má nấu sẵn cho rồi đó nghe.

- dạ, má cứ để mấy chuyện lặt vặt này con lo cho.

má Điền dặn dò em đôi câu xong thì gánh rau đi mất, em vào dọn dẹp chén đũa ăn cơm ban nãy xong cũng kiếm cái chổi xương mà quét quanh nhà rồi mới ra sau giặt quần áo.

- anh Quốc ơi, anh có nhà hôn?

quầng quật được một đẩu thì ngoài trước có tiếng gọi, Quốc bỏ ngang cái thau giặt đồ mà rửa tay đi ra xem.

- ơi, ai đó?

Quốc vừa chùi tay vừa ngó nghiêng.

- ủa? cô Ngọc, cô đi đâu đây?

trước nhà bây giờ là Minh Ngọc, con gái út của ông Tư Lý làm nghề thuốc.

Minh Ngọc mặc một cái áo bà bà hồng cùng quần lụa trắng, trên cổ có đeo vòng ngọc. tóc đen nhánh mượt mà, trên tay bưng một rổ cá rô phi còn dẫy đành đạch.

- em hổng phải Minh Ngọc, em là Minh Châu ạ.

Chính Quốc gãi đầu cười ngốc, hai chị em sanh đôi nhà này làm Quốc cứ nhầm riết thôi.

biết được sự nhầm lẫn của mình, Chính Quốc ríu rít xin lỗi.

- vậy cô Châu cho tui xin lỗi nghen, tại hai chị em nhà cô trông giống nhau y đúc nên có chút khó phân biệt.

- dạ hổng sao đâu anh.

Minh Châu nổi tiếng tốt bụng dễ tánh lại còn hiền lành, khiến ai trong làng này cũng quý hết trơn.

- hổng biết hôm nay cô Châu qua đây có việc chi hén?

- dạ thì em thay Minh Ngọc qua đưa cá cho anh nè, tía bảo nó đi mà nó cứ nhất quyết hổng chịu nên em mới bưng đi luôn cho lẹ.

Quốc cười, cũng may người sang là cô Châu chứ là cô Ngọc chắc Quốc đứng chửi tay đôi quá đa. cái cô Minh Ngọc gì đó, xinh đẹp thì quá dư nhưng cái thói kiêu ngạo chê người lao động ngoài ruộng đồng là dơ bẩn thấp hèn thì em thực hổng ưa gì cho cam.

Quốc ngó vào rổ thấy hai con cá rô úc núc vẫn còn tươi sống chứng tỏ là mới được bắt lên thôi, mà trước giờ tánh em hổng chịu nhận đồ của người ta nên lần này cũng thế nốt. Chính Quốc lựa lời nói với Minh Châu.

- thôi cô Châu cho tui gửi lời cảm ơn tới ông Tư nghen, còn cá tui hổng nhận đâu.

- ơ? hổng sao đâu anh Quốc, tía em bảo đây là con cá mà khách mua thuốc đánh được nên còn tươi lắm đa. nhà em vẫn còn nhiều lắm, nên anh Quốc cứ mang vào mà nấu cháo. nếu anh hổng chịu nhận nữa thì coi như em gửi thím Điền để bồi bổ ạ.

Chính Quốc nhất quyết không nhận là không nhận, nhưng cô Châu cứ ép quá rồi còn bảo:

- nếu anh hổng nấu thì em vào nấu hộ cho thím nồi cháo nghen?

Chính Quốc càng áy náy, khó xử hơn.

ai đời được người ta cho cá tươi rồi còn bắt người ta nấu giùm nữa? thôi em đành gật đầu cho êm chuyện, Minh Châu giao được cá cho Quốc rồi cũng mừng lòng.

cũng may việc tía nhờ cô mần, cô đã mần xong lại còn thành công nửa.

trước khi xoay người đi về lại, Minh Châu có dặn dò đôi câu với Quốc xong mới chịu đi về.

- mà anh Quốc này, cháo cá nấu lên sẽ hơi tanh nên anh cứ xắt vài lát gừng thả vô là sẽ át được mùi tanh của cá đó. một đẩu thím Điền dìa anh cho em gởi lời thăm thím nghen, thôi em dìa chứ muộn công chuyện ạ.

- ừ, cảm ơn cô Châu nhiều nghe. tui sẽ nhắn lại với má, cô cũng cho tui gởi lời cảm ơn đến ông Tư nghen.

- dạ.

Minh Châu giao cá xong cũng đi về, mà cô không đi thẳng về mà ghé ra nhánh sông hẹn người thương bí mật.

vì sợ tía biết tía sẽ la nên cô nàng mới tận dụng cơ hội Minh Ngọc không chịu mang cá qua cho nhà thím Điền để ghé gặp chàng trai mà hai người đang thề non hẹn biển.

Chính Quốc mang cá rô phi ra sau lu nước, thả hai con cá úc núc vô lu cho nó bơi để giữ độ tươi, xong rồi đi lấy gạo ngâm vào nước cho mềm trước. Quốc tính mần xong công chuyện dang dở mới bắt đầu nấu cháo cho má đặng kịp giờ trưa.

Chính Quốc phơi xong quần áo lên sào treo mới bắt tay vào mần cá, em róc vẩy cá sạch sẽ mới bắt nồi nước sôi nên luộc trước cá sau đó dẻ cá lấy thịt rồi bắt nồi gạo ngâm khi nãy lên bả lò, đợi một đẩu gạo mềm thành cháo mới cho thịt cá vào, tiếp theo là nêm một chút ít muối đường cho có vị cuối cùng là vài lát gừng băm nhuyễn thả vô nồi.

Chính Quốc khuấy đều nồi cháo rồi để lửa liêu riêu để giữ độ nóng, cuối cùng là đợi má về ăn chung thôi.

to be continued...

• đòn gánh: còn được gọi là quang gánh, thường được đan bằng tre nứa dùng để gánh lúa, gánh rau, gánh mọi thứ.
• cái chổi xương: là cái chổi quét sân á mọi người, làm từ cọng dừa đó.
• gởi: đồng nghĩa với từ gửi.
• dẻ cá: nghĩa là dùng đũa tách lấy thịt cá. (hổng biết chỗ mấy bà có dùng hôn, chớ quê mình toàn dùng từ này thôi hà.)

@concuangaongo: đây là fic truyện chứ hổng phải lớp học dạy nấu ăn đâu nghen mấy nàng ui :3 cái vụ nấu cháo là Cua biên xàm đó, ai rảnh mần theo nó ra một đống bùi nhùi bị má dí bờm đầu ráng chịu T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro