XXX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

anh yêu em bằng trái tim người lính,
tình thì trong ngực, đất nước nằm trong tim.
-sưu tầm -

•>•

Thái Hanh mang sợi dây chuyền mặt ngọc từ trong túi ra đưa cho Chính Quốc.

- cho em nè.

Chính Quốc ngó sang nhìn anh, em đưa tay cầm lấy sợi dây từ tay cậu hai. em lật đi lật lại xem kĩ vẫn không biết đó là thứ gì? đến khi Thái Hanh trông sang liền bắt gặp dáng vẻ ngây ngốc của Quốc, anh lén cười một trận rồi giải thích.

- sợi ngọc này nghe người dân vùng cao ở Tây Bắc gọi là ngọc bình an đó em, anh cũng nghe qua loại ngọc này rồi nên mới mua tặng em đó. có thể đeo vào cổ như một sợi dây chuyền cũng được, Quốc đưa đây anh đeo cho em.

Chính Quốc đưa sợi dây lại đặng anh giúp em đeo vào cổ, tự nhiên em lại cảm thấy rầu nữa.

- tự dưng tặng cho em mần chi? anh cũng biết là em hổng có cái chi đáp trả lại rồi mà...

Thái Hanh nghe thế chỉ cười rồi mắng yêu Chính Quốc.

- khờ quá đi, người yêu với nhau họ hổng bắt buột phải trả đáp đồ vật mần chi hết.

Chính Quốc xưa giờ chưa nghe qua nên vẫn còn lúng túng lắm, em gãi đầu hỏi lại:

- thiệt vậy hở anh? vậy là yêu nhau rồi hổng cần đáp trả quà vặt ạ?

cậu hai đành cười.

- đúng rồi, mà từ rầy về sau nếu anh có cho Quốc thứ gì đi nữa cũng phải nhận nghe hôn? hổng được từ chối đâu nghen.

- hổng được, như vậy là lợi dụng rồi đa?

Chính Quốc xoay người dùng hay tay xếp thành hình dấu chéo, ý em bảo rằng như vậy là không được. Thái Hanh cũng biết chẳng thể biểu em bỏ cái tính có qua có lại đó của em bằng lời suông được nên anh mới nghĩ ra kế khác.

mãi một lúc sau thì anh mới tìm ra cách hợp lí nhất.

- vậy Quốc chỉ cần yêu anh nhiều nhiều là đáp trả cho anh rồi đó.

- vậy hở anh? vậy thì từ rầy về sau Quốc sẽ càng yêu anh nhiều nhiều nữa nghen, như thế thì hổng ai mắc nợ ai nữa.

- ừa, Quốc tính sao thì anh sẽ nghe vậy.

Thái Hanh và Chính Quốc ngồi trên con đê trò chuyện một đẩu nữa, đến khi ngó thấy mặt trời đã lặng gần hết mới chịu đứng dậy đi về.

cả hai cùng nắm tay nhau rời khỏi bờ đê đi thẳng lên con đường mòn đến chỗ cái gốc bạch đàn đặng dắt chiếc xe đạp, nhưng đến nơi thì thấy chiếc xe đạp của anh đã nằm chổng chệ trên mặt đất rồi.

- ủa? sao anh hổng chịu dựng xe đàng quàng dị nè? để xe đạp kiểu này có ngày nó hư hết rồi còn đâu mà chạy nữa?

Chính Quốc tưởng anh bất cẩn nên mới lên tiếng giả bộ trách móc, cậu hai lúc này mới gãi đầu gắng nhớ lại.

- khi nãy anh gạt chống đàng quàng mà ta? hổng lẽ do gặp em vui quá nên mới chạy ào xuống luôn trời?

Thái Hanh gãi đầu nhìn Chính Quốc cười, cả hai không nghĩ gì nữa mà dựng xe dậy rồi đèo nhau về.

Chính Quốc vẫn ngồi trên yên sau của xe đạp mà vòng tay ôm ngang hông anh giữ chắc, còn Thái Hanh suốt mấy năm ròng vẫn là người đạp xe.

hai con người vẫn tiếp tục đèo nhau trên con xe đạp cũ theo lối nhỏ mà chạy về, hình ảnh này có lẽ đã quá quen mắt đi? từ hồi năm-sáu năm về trước có thể bắt gặp hình ảnh này thường xuyên hơn, nhưng đến lúc này thì lại càng hiếm hoi vì Thái Hanh đã bắt đầu đi theo cách mạng đồng nghĩa với việc phải thường xuyên xa quê hương, nên cũng ít có diệp rảnh rổi mà đèo em đi trên chiếc xe đạp cũ nữa.

bỗng nghĩ tới mai này anh lại lên đường thì liệu Chính Quốc có chịu chờ đợi anh không?

- Quốc ơi, anh hỏi Quốc đôi câu nhen?

- dạ, anh Hanh cứ hỏi đi ạ.

Chính Quốc vẫn ôm lấy hông anh, cậu hai Hanh đành thở ra một cái đặng lấy hết dũng khí mà mở lời.

- em có cảm thấy thiệt thòi khi yêu một người lính hông em? anh biết tính chất công việc của mình phải thường xuyên xa quê hương...

Thái Hanh dừng lại đôi chút rồi mới nói tiếp:

- ... em có ngại không nếu ¹anh yêu em bằng trái tim của một người lính? mà tình thì trong ngực còn đất nước lại trong tim?

Chính Quốc vẫn im lặng, em muốn để Thái Hanh thoải mái giải bày nên chọn cách không chen ngang.

cậu hai có chút bối rối vì mãi vẫn chưa thấy hồi âm từ người thương, lúc này anh lại càng lo sợ hơn nếu em mở lời không chấp nhận, tay anh lại khẽ run rẩy không còn nắm chắc tay lái nữa.

Chính Quốc như cũng nhận ra mà càng ôm chặt lấy hông anh hơn, lúc này anh mới bình tĩnh được đôi chút mà cất lời:

- nghĩa là... em sẽ chịu thiệt thòi hơn vì không thể giữ trọn trái tim anh, vì nơi đó không chỉ có mỗi em mà còn có cả Tổ Quốc nữa... Quốc ơi, trả lời anh đi em... đừng có im lặng mà tội anh.

Chính Quốc lúc này lại mỉm cười rồi ngã người tới trước để đầu mình tựa hẳn vào lưng anh, em bảo:

- hổng sao hết, em sẽ cho Tổ Quốc mượn anh lúc cần đó. miễn sao khi xong việc rồi thì trả anh lại cho em là được rồi, em không ngại việc anh yêu Tổ Quốc nhiều hơn đâu, nên em hứa sẽ hổng ghen với Tổ Quốc. chỉ cần trái tim của anh dành một khoảng nhỏ đủ để chứa em là được rồi, người Chính Quốc ốm nhách hà nên chỉ cần một tí xíu khoảng trống thôi. còn Tổ Quốc lớn hơn nên anh cứ dành nơi to nhất trong tim đặng chứa đựng cả Tổ Quốc là được rồi.

em dừng lại một đẩu rồi mới lấy nhịp bảo tiếp:

- dù là Chính Quốc hay Tổ Quốc thì cũng đều chứa cái tên Quốc, tóm lại là khổ cho anh nhiều hơn đó, còn nếu anh yêu cả hai hổng nổi nữa thì anh cứ yêu mỗi Tổ Quốc thôi cũng được, thay vào đó Chính Quốc sẽ yêu anh cho nên anh Hanh cứ yên tâm bảo vệ đất nước nghen.

Chính Quốc híp mắt cười hềnh hệch, vòng tay vẫn thủy chung ôm lấy anh. Thái Hanh nghe qua liền cảm thấy ấm lòng, anh mỉm cười đầy hạnh phúc.

anh chắc chắn cả đời này sẽ chỉ yêu hai chữ Quốc:

một là Tổ Quốc thân yêu, hai là Chính Quốc hậu phương vững chắc nhất đời anh.

Thái Hanh càng cảm thấy yêu em nhiều hơn, đúng là anh chưa từng hối hận với quyết định nào của mình năm anh mười tám tuổi.

đầu tiên là lựa chọn đi theo công cuộc giải phóng đất nước.

cuối cùng là quyết định ngỏ lời yêu em.

Thái Hanh cảm thấy như mình đang là kẻ hạnh phúc nhất vậy, anh khẽ đưa một tay xuống nắm trọn lấy tay Quốc đang ôm ngang bụng mình.

- cảm ơn em vì đã lựa chọn yêu một người lính như anh, cảm ơn em vì đã không ích kỉ giành hết cả trái tim này...

Thái Hanh thầm cười, một tay nắm chặt tay em, tay còn lại thì cầm chắt tay lái. Chính Quốc ngồi sau cũng vui vẻ không kém, em mỉm cười vì đời này đã có anh xuất hiện.

Chiếc xe đạp cũ vẫn đều đều lăn bánh dưới khoảng khắc thơ mộng của buổi chiều tà, anh đèo em chạy ngang qua những hàng cây bạch đàn cao lớn. một khung cảnh tuy bình dị nhưng chứa đựng biết bao nhiêu nỗi niềm hạnh phúc của đôi trẻ mới biết yêu.

"²cảm ơn em, hậu phương vững chắc nhất của anh. em chính là động lực to lớn nhất để anh yên tâm bảo vệ đất nước."

bất kể người lính nào cũng đều mang trong mình một trái tim chia đều ra hai nửa: một là dành cho đất nước, hai là hướng tới hậu phương vững chắc của đời mình.

cũng chẳng ai có thể so sánh được liệu Tổ Quốc được yêu hơn hay hậu phương được yêu hơn, vì suy cho cùng thì bên nào cũng quan trọng cả.

không có Tổ Quốc che chở thì làm sao anh thuận lợi lớn lên?

không có em làm hậu phương vững chắc thì liệu anh có được tiếp thêm sức mạnh để an tâm chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc không?

vì không thể so sánh nên cả hai luôn luôn ở thế cân bằng.

"anh yêu em như yêu đất nước."- Nguyễn Đình Thi

to be continued...

• đàng quàng: ngoài Bắc gọi đường hoàng ( theo mình nghĩ là vậy, chứ mình ở miền Nam nên hổng biết nhiều từ ngoài Bắc dùng, có gì sai sót mong các đồng chí bỏ qua hoặc có thể góp ý đặng Cua sửa lại cho chính xác hơn.)

•¹ ² sưu tầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro