CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một góc nào đó trên sân thể dục A đại, Đàm Xung tay kẹp bóng rổ, mặt mờ mịt nhìn người lùn hơn hắn một cái đầu, Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên ngẩng đầu lên, cần cổ kéo căng, hầu kết trượt lên xuống, lặp lại lời vừa nói, "Đàm Vũ Hàm, tôi thích cậu.". Thật ra Kiều Úy Nhiên cũng không tính là thấp, chỉ là đứng trước một học viên ban thể dục thì nhìn có chút nhỏ nhắn.
Đàm Xung mặt không biến sắc, "Tôi tên là Đàm..Xung...", từ nhỏ đến lớn đều bị người khác gọi sai tên, hắn đã tập mãi thành quen.
Mặt Kiều Úy Nhiên ngượng ngùng đỏ lên, vẫn ngước đầu, "Đàm Xung..."
Sửa xong cách đọc, Đàm Xung dư quang vừa vặn thấy trên khán đài có vài nam sinh đang hướng sang đây cợt nhả hai người.
Kiều Úy Nhiên nhìn theo ánh mắt hắn, không để tâm quay đầu lại, "Cậu không cần phải để ý đến bọn họ, họ là bạn cùng phòng của tôi." Trong giọng nói không lộ tâm tình gì, chỉ là ánh mắt nhìn Đàm Xung tràn đầy mong đợi.
Đàm Xung từ từ hạ tay cầm bóng rổ, ngữ điệu trầm thấp, kiên quyết, "Tôi không thích con trai."
Loại sinh vật tên gay này tồn tại, trong đám người bình thường có thể là một phần ngàn, một phần vạn, một phần một trăm ngàn, phần trăm Đàm Xung là thẳng nam rất lớn. Vất vả lắm Kiều Úy Nhiên mới gặp gỡ được người khiến cậu động lòng, lấy hết dũng khí để bày tỏ, chuẩn bị tâm lý nhận lời từ chối, sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Cậu kiên cường chống đỡ, "Cái kia... Có thể cho tôi phương thức liên lạc của cậu không?"
Nếu đã không thích nam, có thể sẽ yêu thích nữ sinh đáng yêu một chút, Kiều Úy Nhiên vẫn muốn vì mình mà tranh thủ, cậu sẽ thẹn thùng, nhưng không hề sợ mất mặt. "Vậy cậu có thích song tính không? Hoặc là lolita? Tôi có thể giả nữ."
Đàm Xung từ đầu đến cuối chưa hề đổi sắc mặt, Kiều Úy Nhiên nghĩ thầm xong đời, thẳng nam nếu nghe thấy những thứ này, chỉ cảm thấy càng thêm buồn nôn.
Không chờ cậu suy nghĩ xem nên nói cái gì, trên đỉnh đầu đã vang lên giọng nói lạnh như băng, "Đều không thích."
Nam nhân không thích, song tính không thích, Kiều Úy Nhiên đoán không ra hắn yêu thích cái gì, liền đánh bạo hỏi: "Vậy cậu thích kiểu nào?"
Đàm Xung không hề biểu hiện thiếu kiên nhẫn, cũng không có một chút buồn nôn nào, nghiêm túc nói: "Nữ sinh bình thường."
Xong, không phải gay, cũng không phải trạch nam, Kiều Úy Nhiên không tìm được chỗ xuống tay, nữ sinh bình thường? Kiều Úy Nhiên ngay từ giới tính đã không hề dính dáng tới chữ bình thường.
Tiếp tục dây dưa thật không biết ý tứ, cậu không từ bỏ mà nhỏ giọng, "Vậy có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không?"
Thanh âm rất nhỏ, Kiều Úy Nhiên đều sắp không nghe thấy, nghĩ Đàm Xung chắc cũng muốn từ chối, vậy... Vậy đành dùng biện pháp khác, có lẽ phải đi hỏi thăm người khác một chút.
Cậu cũng biết da mặt mình quá dày, nãy giờ không hề ngại ngùng mà ngẩng đầu đối diện cùng Đàm Xung. Rũ đầu xuống, mãi đến tận khi trước mắt xuất hiện mã QR trắng đen xen kẽ.
Mã QR phía dưới có chuỗi chữ nhỏ xám nhạt, làm cho cậu cảm nhận được cại gọi là hi vọng bùng cháy, "Quét mã QR, thêm bạn với tôi."
Kiều Úy Nhiên nhanh chóng lấy điện thoại ra quét mã, thời khắc thông báo thêm bạn thành công, cậu cảm thấy mình có lẽ còn chút hy vọng.
Thêm bạn bè xong, Đàm Xung thăm dò nói, "Tôi đi chơi bóng đây, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại..." Kiều Úy Nhiên nói nhỏ, làm người không thể quá tham lam, đã xin được phương thức liên lạc so với cái gì đều tốt hơn.
Nhìn bóng lưng đi xa của Đàm Xung, Kiều Úy Nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp hắn.
Kiều Úy Nhiên là sinh viên khoa Anh văn, trong khoa nam sinh rất ít ỏi, cậu chỉ có thể ở cùng phòng với nam sinh khoa Vật lý. Kiều Úy Nhiên thừa nhận chính mình có chút nương pháo, vừa bắt đầu bọn họ đã mang thành kiến nhìn cậu, đặc biệt là khi bạn cùng phòng thấy được váy cùng tất da của cậu, thái độ càng trở nên ác liệt.
Bốn người một phòng ký túc xá, ba người lập thành tiểu đoàn đội,Kiều Úy Nhiên luôn trốn tránh bọn họ, một mình lên lớp, ăn cơm, đi dạo. Gặp gỡ Đoàn Xung là vào một lần sau khi ăn trưa.
Cậu đi ngang qua sân bóng rổ, Đàm Xung kỳ thật bộ dạng không quá xuất chúng, thế nhưng vóc dáng cao to, kiên cường, ở trong đám người liếc mắt có thể nhận ra.
Kiều Úy Nhiên không biết chơi bóng rổ nhưng cậu thích xem người khác đánh. Ban đầu, cậu chỉ ngồi thất thần trên khán đài, mãi đến tận lúc nghỉ giữa hiệp, Đàm Xung lột áo thể thao xuống, làn da ngăm cùng bắp thịt rắn chắc, làm Kiều Úy Nhiên đồng tử phóng đại, chỉ phút chốc như vậy làm tim cậu gia tốc.
"Mẹ ơi.." Chắc là sinh viên ban thể dục đi.
Từ lúc bắt đầu tim đập thình thịch, đến dần dần tìm hiểu, Đàm Xung rất ít nói, cũng rất ít cười, thường xuyên kết giao bạn bè, tình cờ thấy cũng là đang đi cùng bạn, ánh mắt chính trực, uyệt đối không giống mấy người bạn cùng phòng, sau lưng tính toán thiệt hơn.
Kiều Úy Nhiên biết, mặc dù cậu bày tỏ thất bại, Đàm Xung cũng sẽ không lấy đó làm chuyện cười, sự thật cũng là thế.
Về phần tên của Đàm Xung là Kiều Úy Nhiên thấy trong danh sách của cuộc thi đấu bóng rổ. Lúc đó chỉ vội liếc mắt một cái nên thật sự tưởng hắn gọi Đàm Vũ Hàm, mới không phải bản thân không có văn hóa.
Kiều Úy Nhiên không về ký túc ngay lập tức, buổi tối cậu còn có lớp, buổi chiều đi thư viện một lúc, ăn tối xong rồi đi học. Cả buổi chiều cũng không cần cùng những người cùng phòng ở chung, khỏi nói có bao nhiêu vui sướng.
Chỉ là học xong tiết tự học buổi tối, Kiều Úy Nhiên không thể không về phòng. Mới vừa mở cửa đã thấy Vương Kỳ ôm đồ tắm giặt từ nhà tắm đi ra, nguyên bản để  trần, thấy Kiều Úy Nhiên trở về, giống như gặp phải quỷ, nhanh chóng chạy về giường, tiện tay lấy cái áo T-shirt mặc vào.
Đối diện với hắn, La Nghị từ trên giường thò đầu xuống, ném đá giấu tay nói: "Ai bảo mày cởi trần, phòng chúng ta có một cô nương mày cũng không phải không biết, nếu mà coi trọng mày, mày có chạy cũng không thoát."
Vương Kỳ nhíu mày, một bộ ghê tởm chết đi được: "Mày ngậm miệng đi."
Cũng không biết lũ thẳng nam này lấy đâu ra tự tin, kể từ khi biết Kiều Úy Nhiên là gay, luôn lo lắng mình trở thành đối tượng yêu thích của Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên im lặng trở về giường của mình, cầm bộ quần áo trốn vào nhà tắm tắm rửa. Vốn cho là chờ cậu tắm xong bọn họ có thể hết chuyện, cậu mới vừa ra là lại bắt đầu không dứt.
Nhiều lời nhất vẫn là La Nghị, hắn ta thích nhất là xem Kiều Úy Nhiên lúng túng, cố ý nói: "Kiều Úy Nhiên, mày có phải thấy chúng ta cùng phòng không tiện hạ thủ, cho nên nhắm vào ban thể dục?"
Kiều Úy Nhiên đem đồ thả xuống, vẫn im lặng, không phải cậu nhu nhược chỉ biết nuốt giận vào bụng, mà bản thân chắc chắn không đánh lại được ba người, ngược lại bị nói hai câu cũng không mất miếng thịt nào.
La Nghị càng nói càng hăng, "Mày nếu là một tiểu cô nương thật, may ra tao còn muốn."
Không quan tâm cho khỏe, câu này vừa nói ra, Kiều Úy Nhiên khinh thường đều đã bay lên trời, La Nghị không rõ ràng vị trí của bản thân sao? Không quản nam nữ đều đối với hắn ta không hứng thú, nhân phẩm gia cảnh ít nhất cũng phải có một cái đi, hắn ta thì ngược lại, toàn bộ chả có gì, đã thế còn cảm thấy hài lòng với bản thân.
"Mắc mớ gì đến mày? Đối chuyện của tao cảm thấy hứng thú như vậy, có phải mày thích tao?" Kiều Úy Nhiên nói xong cũng không chờ hắn ta phản bác, ôm điện thoại nhanh chóng bò lên giường.
Kéo rèm, mở đèn bàn, đeo tai nghe, triệt để đem đám bạn cùng phòng ngăn cách bên ngoài. Đây là nơi yên ổn duy nhất của cậu trong phòng ký túc xá này.
Giường lắc lư hai lần, đoán chừng là La Nghị lại đá chăn, Kiều Úy Nhiên đem âm thanh mở tối đa rồi không để ý nữa, nhấn mở danh sách tin mới, trên cao nhất là vừa mới thêm bạn bè, Đàm Xung.
Kỳ thật Kiều Úy Nhiên không nắm được Đàm Xung ý tứ, nếu không thích nam, tại sao liền chịu cho cậu phương thức liên lạc.
So với ngồi đây đoán mò, Kiều Úy Nhiên càng thích trực tiếp một chút.
"Cậu đã về ký túc xá chưa?"
Phòng ký túc của Đàm Xung hòa thuận hơn nhiều. Lúc nhận được tin nhắn của cậu, bạn cùng phòng chính là đang cảm xúc dạt dào giảng giải quả úp rổ ngày hôm nay đẹp trai cỡ nào.
"Về rồi"
Tin nhắn trả lời so với trong tưởng tượng nhanh hơn nhiều, từ nội dung tin nhắn xem ra, Đàm Xung không có biểu hiện ra phản cảm.
Thấy vậy, Kiều Úy Nhiên gan to ra, bắt đầu chủ động gợi chuyện.
"Hôm nay tôi không phải cố ý gọi sai tên cậu."
"Sau này sẽ không gọi sai nữa."
Một lần gửi liền hai tin, Đàm Xung liếc mắt nhìn liền nghĩ tới bộ dáng Kiều Úy Nhiên bày tỏ lúc chiều, có chút đáng thương, cũng không biết là thật hay là ngụy trang giống quá mức như vậy.
Đàm Xung cũng không phải khách khí, là thật sự không để trong lòng, nhàn nhạt trở về một câu: "Không sao."
Người trẻ tuổi bây giờ tán gẫu, không thêm nhãn dán gì cũng quá nghiêm túc. Kiều Úy Nhiên biểu tình căng thẳng, không dám dùng, sợ Đàm Xung thấy phiền, chỉ dám dùng văn tự khô cằn duy trì giao lưu.
"Vậy bây giờ cậu đang làm gì thế?"
"Ở ký túc xá." Đàm Xung nhắn tin với khi nói chuyện, ngữ khí giống nhau như đúc, lạnh như băng, nhưng không mang ác ý.
Kiều Úy Nhiên biết, muốn cùng Đàm Xung tán gẫu, phải tuyệt đối không được hỏi cái gì quấy rầy hắn, Đàm Xung người nay trực lai trực vãng (thẳng thắn chính trực, không vòng vo), nếu như quấy rầy đến, ngày sau không còn có thể tán gẫu.
"Vậy phòng cậu chuẩn bị tắt đèn sao?", Kiều Úy Nhiên chỉ có thể hỏi, cậu và Đàm Xung mới có thể nhắn qua lại.
"Không có."
"Bọn cậu đang tán gẫu à?"
"Ừm."
Đang tán gẫu vẫn có trả lời tin nhắn của mình, Kiều Úy Nhiên càng thêm được voi đòi tiên.
"Vậy bọn cậu đang tán gẫu cái gì?"
"Bọn họ nói, tôi nghe."
Này phù hợp với tính cách vủa Đàm Xung, đơn giản một câu nói, có thể thấy hoàn cảnh bên Đàm Xung tốt hơn ở đây nhiều.
Kiều Úy Nhiên thuận miệng hỏi: "Cậu và bạn cùng phòng quan hệ tốt lắm sao?"
"Tốt."
Cũng không phải phòng nào cũng có gay, cũng không phải ai cũng giống như Kiều Úy Nhiên, bị bạn cùng phòng e sợ như vậy. Kiều Úy Nhiên nho nhỏ oán trách một câu: "Thật tốt, tôi và bạn cùng phòng quan hệ chẳng tốt đẹp gì."
Tin nhắn này gửi đi như đá chìm đáy bể, Kiều Úy Nhiên đợi một hồi lâu cũng không thấy phản hồi.
Cậu tắt nhạc, tháo tai nghe, xem đi xem lại nhật ký tán gẫu vừa nãy, nghĩ thầm không phải Đàm Xung thấy cậu quá nhiều chuyện đi, cậu cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Chính lúc đang buồn rầu, điện thoại báo có tin nhắn mới, không phải Đàm Xung mà là bạn tốt của cậu, Phùng Việt.
"Hạnh phúc quá, tao cùng học trưởng bày tỏ thành công, lần sau sẽ giới thiệu cho hai người quen nhau."
Kiều Úy Nhiên ném ngay điện  thoại, thứ đồ gì, Phùng VIệt cư nhiên ngay dịp mình chờ đợi tin tức đến mòn con mắt thì thoát ế, đều là 0, dựa vào cái gì mà Phùng Việt thoát ế.
Cậu hầm hừ cầm điện thoại: "Mày nhắn sai người rồi, tao không quen biết mày."
Phùng Việt tìm được đối tượng mang đến cho Kiều Úy Nhiên đả kích lớn, này còn chưa tính, Đàm Xung cư nhiên một đêm không trả lời.
Yêu đơn phương chính là như vậy, người ta không trả lời, ngươi còn mặt dày mất ăn mất ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro