CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên bản Kiều Úy Nhiên còn cho rằng mình đầu óc toàn là hoàng phế liệu (văn hóa phẩm đồi trụy), nhưng lúc cùng Đàm Xung nằm trên một cái giường, cậu lại chỉ muốn trò chuyện.
Đàm Xung đem cậu ném trên giường, cậu hướng bên cạnh lăn, gắt gao bọc trong chăn. Đàm Xung mới vừa lên giường đã nghe trong chăn truyền đến âm thanh rầu rĩ: ''Đàm Xung..."
"Hửm?" Đàm Xung nằm xuống bên cạnh Kiều Úy Nhiên, đang muốn đem người đào từ trong chăn ra, Kiều Úy Nhiên đã chủ động ló mặt ra nhìn hắn.
Kiều Úy Nhiên chớp chớp đôi mắt, ánh mắt không ngừng đánh giá ngực Đàm Xung: "Là tôi ép buộc cậu sao?"
So sánh thể trạng của hai người, cũng chỉ có thể là Đàm Xung cưỡng ép Kiều Úy Nhiên: "Không có."
"Vậy vì sao cậu lại đồng ý?"
Vì sao? Bởi vì muốn cùng Kiều Úy Nhiên thử xem, bởi vì không thể từ chối được.
Đàm Xung đè trán Kiều Úy Nhiên: "Không có tại sao cả, cậu có nghĩ sao?"
"Không có." Kiều Úy Nhiên từ trong chăn vụt tới ôm Đàm Xung, sợ hắn đổi ý.
"Kiều Úy Nhiên ." Đàm Xung ôm cậu: "Tôi chưa từng yêu đương, càng chưa từng thích con trai, tôi không biết yêu đương sẽ làm gì. Cậu nếu không vui phải nói với tôi, đừng giận dỗi."
Kiều Úy Nhiên thấy trong ngực ấm áp. Đàm Xung sao lại tốt như vậy, làm cho cậu muốn hừ hừ, muốn làm nũng.
"Vậy cậu có thể hay không đừng kêu cả tên lẫn họ của tôi?" Kiều Úy Nhiên cách quần áo cắn bả vai Đàm Xung.
Đàm Xung khó hiểu: "Vì sao?"
"Cậu gọi cả tên lẫn họ của tôi, nghe luôn có cảm giác cậu sẽ đánh tôi." Đánh thì không đến mức, Kiều Úy Nhiên chỉ cảm thấy muốn cùng Đàm Xung thân mật hơn một chút.
"Vậy cậu muốn tôi gọi như thế nào?"
"Tiểu Kiều?"
Kiều Úy Nhiên nghẹn cười, kêu Tiểu Kiều giống như bạn của cậu, không có gì đặc biệt: "Bạn của tôi đều gọi như vậy, cậu không thể gọi tôi như vậy."
"Bảo bảo?"
Kiều Úy Nhiên trong lòng nở hoa, ngoài miệng vẫn không buông tha, Đàm Xung sao có thể xưng hô như vậy: "Cậu có phải hay không gọi người khác như vậy!" Bằng không sao có thể thuần thục như vậy.
"Không có, tôi nghe Tống Tuân gọi Phương Lộ Lộ như vậy." Đàm Xung tiến đến bên tai Kiều Úy Nhiên: "Có thể chứ?"
Kiều Úy Nhiên "He he" cười một tiếng, duỗi tay nắm mặt Đàm Xung, ngón tay chọc chọc khóe môi Đàm Xung: "Cậu đừng xụ mặt, cười một cái, cậu không cười tôi cũng không biết cậu có vui hay không."
Kiều Úy Nhiên buông tay ra, đưa mệnh lệnh: "Không được nhúc nhích, giữ nguyên biểu tình như thế này."
Bảo Đàm Xung giữ nguyên tươi cười thật sự quá khó, cười cười trong chốc lát mà khóe miệng đều cứng ngắc, Đàm Xung nhẹ giọng: ''Vui mà."
Chút vui sướng này nói dễ cũng không dễ, Kiều Úy Nhiên có rất nhiều yêu cầu nhỏ, lại sợ chính mình không biết nặng nhẹ, muốn nói lại không dám.
Cố ý nói lắp ba lắp bắp, muốn Đàm Xung chủ động hỏi mình: "Cái kia..."
"Hửm?"
Mắt Kiều Úy Nhiên sáng lập lòe: "Tôi có thể dùng điện thoại của cậu đăng tin thông báo với bạn bè được không?"
Đàm Xung vui vẻ đáp ứng, quyết đoán như vậy lại làm Kiều Úy Nhiên thêm câu nệ. Cậu biên tập nội dung xong, nghĩ lại lại từ bỏ, đem điện thoại Đàm Xung trở về danh sách thông báo, trộm nhìn ghi chú của bản thân, như thế nào vẫn là phổ thông "Kiều Úy Nhiên" nha.
Cậu tiện tay mở ra khung chat của hai người, bối cảnh là hoa hòe lòe loẹt. Kiều Úy Nhiên nhìn chăm chú một hồi lâu mới phản ứng lại, đay là ảnh chụp lúc cậu hôn Đàm Xung.
Đàm Xung sao có thể như vậy, cư nhiên trộm thiết lập thành bối cảnh khung trò chuyện. Cậu nâng mí mắt liếc liếc Đàm Xung, hắn một chút cũng không có bộ dáng chột dạ khi bị phát hiện, còn nghi ngờ hỏi: "Sao lại không đăng nữa?"
"Cậu đăng." Kiều Úy Nhiên đem điện thoại nhét vào tay Đàm Xung, tức giận nói: "Cậu cứ đăng như vậy, tôi có bạn trai."
Đàm Xung một chút cũng không hàm hồ, chiếu theo yêu cầu của Kiều Úy Nhiên đăng lên. Con số thông báo của vòng bạn bè cọ cọ bay nhanh lên, Kiều Úy Nhiên bắt đầu nghĩ mà sợ.
"Cậu không có lọc người xem sao? Liền cứ đăng như vậy, bị người quen thấy được thì phải làm sao?"
Đàm Xung cổ quái mà nhìn Kiều Úy Nhiên: "Bằng không đăng lên vòng bạn bè cho ai xem?"
Kiều Úy Nhiên không phải có ý này, cứ trắng trợn táo bạo đăng như vậy, cha mẹ thân thích nhìn thấy thì phải làm sao?"
"Ba mẹ cậu sẽ thấy sao?"
"Sẽ."
Xong đời, cậu chỉ mới yêu đương với Đàm Xung liền phải kết thúc sao.
Kiều Úy Nhiên luống cuống tay chân đoạt điện thoại Đàm Xung: "Vậy xóa đi."
"Vì sao?" Đàm Xung ấn tắt điện thoại, né tránh Kiều Úy Nhiên: "Sớm hay muộn gì cũng phải biết."
Đàm Xung không quá thích nói dối, che che lấp lấp, mặc kệ lúc bắt đầu là ý tốt hay xấu, hắn đều không thích. Yêu đương cũng phải đường đường chính chính nói, không có gì là không thể gặp người.
Một Đàm Xung chính khí như vậy thiếu chút nữa làm Kiều Úy Nhiên cắn vào lưỡi, nói là nói như vậy, nhưng miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ...
Không chờ Kiều Úy Nhiên mở miệng, điện thoại của Đàm Xung đã vang lên. Đàm Xung đưa mắt nhìn màn hình: "Mẹ tôi gọi video."
"Cái gì? " Kiều Úy Nhiên liều mạng hướng trong chăn trốn, cậu còn chưa làm tốt chuẩn bị để gặp gia trưởng.
Đàm Xung cũng không bắt ép cậu ra, chuyển video được sau, một mình ứng đối ba mẹ: "Mẹ."
"Con trai, chuyện con đăng lên vòng bạn bè là như thế nào?" Thanh âm của mẹ Đàm Xung rất ôn nhu, nghe ngữ khí cũng không có cảm xúc đặc biệt kích động: "Con yêu đương?"
Kiều Úy Nhiên tiếp tục làm rùa rút đầu, Đàm Xung khẳng định "Vâng" một tiếng, theo sau hướng màn hình tới Kiều Úy Nhiên đang trốn trong chăn: "Cậu ấy ngại ngùng."
"A, là như vậy sao, vậy các con nghỉ ngơi sớm một chút." Nguyên bản cho rằng mẹ Đàm Xung sẽ cúp điện thoại, nào ngờ bác gái lại nhỏ giọng: "Mẹ có thể trộm xem một cái được không?"
Kiều Úy Nhiên kinh hãi, cậu cũng nghe có được không. Mẹ người ta đã nói như vậy, cậu cũng ngại trốn trong chăn, mang theo cái đầu ổ gà xuất hiện trước màn hình: "Dì..."
"Thật sự là con trai nha." Mẹ Đàm Xung lẩm bẩm nói, ngữ khí kia giống như đang nói, Đàm Xung hôm nay thật sự ăn khuya, binh đạm giống nhau: "Cháu tên gì?"
"Kiều Úy Nhiên..." Kiều Úy Nhiên trộm ngắm biểu tình của Đàm Xung, hắn cư nhiên còn có thể trấn định như vậy.
"Tiểu Kiều, tên cũng thật văn nhã." Mẹ Đàm Xung như là nhẹ nhàng thở ra: "Dì còn tưởng Đàm Xung sẽ mãi không tìm thấy đối tượng, rốt cuộc nó không thích con gái, lại thích con trai..."
"A..."
Mẹ Đàm Xung cười mang mười phần cảm giác thiếu nữ: ''Các con nghỉ ngơi sớm một chút, có kỳ nghỉ thì cùng Đàm Xung đến nhà dì chơi."
Ngắt video, Kiều Úy Nhiên không hiểu ra sao: "Mẹ cậu...Vì sao không tức giận?"
"Vì sao phải tức giận?"
Ba mẹ Đàm Xung là điển hình của chồng già vợ trẻ, ba hắn lớn hơn mẹ hắn mười hai tuổi. Lúc sinh hạ Đàm Xung, mẹ hắn cũng mới hai mươi. Mẹ Đàm Xung so với bạn cùng tuổi vốn đã trẻ, lại được ba hắn cưng chiều nên bây giờ bà vẫn có chút ngây thơ hồn nhiên, cái khác cũng không lo, chỉ lo Đàm Xung không tìm được đối tượng.
Kiều Úy Nhiên không nghĩ tới tình trường của mình lại thuận buồm xuôi gió như vậy, cậu đã nghe qua không ít câu chuyện của đồng tính, đều là chết ở cửa cha mẹ. Cậu luôn tiếc cho họ cũng lo cho bản thân mình.
Đàm Xung duỗi tay tắt đèn: "Nên ngủ."
Hai người yêu đương đối với cuộc sống đại học cũng không có gì ảnh hưởng, ai cũng không nhắc đến chuyện ở chung, Kiều Úy Nhiên vẫn thành thật ở ký túc xá. Có Đàm Xung đưa đón, người trong phòng cũng không dám tỏ thái độ ác liệt, càng nhiều xem Kiều Úy Nhiên là vô hình.
Còn Đàm Xung khi đã có người yêu luôn là đối tượng cười nhạo của toàn bộ phòng ký túc. Hắn mỗi ngày đều đến bồi Kiều Úy Nhiên ăn ở canteen.
Hôm nay vừa mới xuống giường liền nghe thấy có người ở trên giường hô: "A Xung lại muốn đi bồi người yêu, có người yêu chính là không giống nhau, thức khuuya dậy sớm, giúp tao mua phần cơm đi."
"Không mua." Đàm Xung thấy bọn họ thật sự phiền chết được.
"Đừng nha, Xung ca, tao không kén chọn, như thế nào tiện thì mày mang như vậy, hoa màu bánh rán đều được."
Đàm Xung mắt nhìn điện thoại, Kiều Úy Nhiên mới vừa gửi tin nhắn cho hắn, nói muốn tới nhà ăn ăn thịt băm xào, đi muộn sẽ hết, Đàm Xung đến sớm xếp hàng cho cậu.
Đàm Xung không có thời gian dây dưa cùng bạn cùng phòng: "Được rồi."
"Cảm ơn Xung ca!"
Đi đến nhà ăn phải băng qua tòa thực nghiệm, Đàm Xung mới vừa qua cửa đã bị người gọi lại, quay đầu nhìn, là Khương Phù.
Sau lần cắm trại đó, Khương Phù không tiếp tục liên hệ với Đàm Xung, Phương Lộ Lộ cũng không đề cập tới vấn đề này. Mọi người đều giống như đã quên, chỉ có Khương Phù là ghi tạc trong lòng.
Cô nàng không có Wechat của Đàm Xung, chỉ có số điện thoại. Ngay từ đầu gọi điện thì có chút đột ngột nên cô nàng vẫn chưa đi tìm Đàm Xung.
Đàm Xung hướng Khương Phù gật đầu. Làm xong chào hỏi, Khương Phù lại chỉ chỉ chỗ sách mới bên người: "Đàm Xung, cậu có thể giúp tôi mang lên được không?"
Đàm Xung nhìn thời gian, tầm này thịt băm xào đã có thể hết rồi.
Không nghĩ tới việc nhỏ này Đàm Xung cũng chần chừ, làm trò trước mặt mình, Khương Phù không muốn mất mặt mũi, lại thúc giục: "Giúp bọn tôi một chút, sách mới nhiều quá."
"Được rồi."
Từ trên xuống dưới mấy chuyến, mất tới mười phút, chuông tan học cũng đã vang lên, học sinh lục đục từ khu dạy học ra tới, mênh mông người cùng đi tới nhà ăn. Điện thoại trong túi Đàm Xung cũng báo tin nhắn tới.
Là Kiều Úy Nhiên gửi, hỏi hắn ở đâu. Đàm Xung trả lời xong, vừa nhấc đầu đã thấy Khương Phù đưa cho hắn một lon nước.
"Đàm Xung, cuối tuần này cậu có thời gian không?"
Đàm Xung cất điện thoại, loại vấn đề này hắn hiện tại không thể trả lời, hắn thời gian đều là cho Kiều Úy Nhiên: "Không có."
"A?'' Khương Phù có chút không giữ được tươi cười, thử hỏi: "Như thế nào, cậu có bạn gái rồi sao?" Bằng không sao có thể không có thời gian.
"Không có."
Kiều Úy Nhiên ôm sách chạy chậm một đường, trong lòng nhớ thương đều là thịt băm xào. Thật xa liền nhìn thấy bóng dáng Đàm Xung, này không quan trọng, quan trọng là đối diện Đàm Xung chính là Khương Phù. Thịt băm xào cũng không còn thơm, cậu lén lút đi đến phía sau Đàm Xung, muốn nghe hai người họ nói gì.
Khương Phù mắt thấy Kiều Úy Nhiên hướng hai người đến gần, trong lòng không biết là tư vị gì, tiếp tục hỏi Đàm Xung: "Không có bạn gái cậu còn không có thời gian..."
"Không bạn gái." Bên người học sinh đi lại quá nhiều, Đàm Xung không chú ý người phía sau: "Tôi muốn bồi người yêu.''
Đều do Đàm Xung nói chuyện quá hú tim, Kiều Úy Nhiên đang muốn quay đầu đi, nghe lời này, trực tiếp quay lại.
Đàm Xung quay đầu lại: "Tan học rồi, vừa mới giúp Khương Phù mấy người họ dọn sách, hôm nay không ăn được thịt băm xào, anh bồi em hôm khác đi."
**Chính thức đổi xưng hô**
Không biết như thế nào, trực giác Khương Phù nói cho cô nàng biết, "người yêu" ở trong miệng Đàm Xung chính là Kiều Úy Nhiên trước mắt này.
Kiều Úy Nhiên đương nhiên cũng "rộng lượng'', cười hì hì: "Vậy được rồi."
Đàm Xung không giải thích nhiều với Khương Phù, nói câu "Đi đây" liền kéo Kiều Úy Nhiên hướng nhà ăn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro