CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong phòng yên tĩnh vang lên âm thanh sột soạt, giống như âm thanh mèo nhỏ đang cào móng, ngứa ngáy đến tận cốt tủy, muốn cào lại cào không đến.
Kiều Úy Nhiên trở mình, bàn tay tiến vào trong quần gãi ngứa rốt cuộc cũng không lấy ra, chép miệng, vẫn luôn kêu tên Đàm Xung.
Giọng nói thật nhẹ, chỉ là âm tiết kéo dài, mềm như bông, như đang làm nũng.
Vương Kỳ ngừng thở mặt đã có chút nóng lên, ngay khi hắn ta cảm thấy hít thở không thông mới từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Hắn ta không thích Kiều Úy Nhiên, tự an ủi chính mình như vậy, hắn ta chỉ là dục vọng không khống chế được, muốn đem Kiều Úy Nhiên làm dơ, đặc biệt là mỗi khi nhìn thấy bộ dáng mờ mịt mỗi khi tỉnh dậy của cậu, đặc biệt là khi cậu bị La Nghị chèn ép đến mức hầm hừ bỏ lên giường, đặc biệt là khi vừa mới từ phòng tắm đi ra.
Này đó bất quá chỉ là dục vọng mà thôi, dục vọng sao có thể so sánh với thích.
Vương Kỳ hít sâu một hơi, hương vị cồn kích thích tuyến thượng thận, cả người càng thêm khô nóng, phảng phất người uống say là hắn ta.
Hắn ta đứng ở mép giường Kiều Úy Nhiên, mở khóa quần, một bên tự cấp tự túc, một bên nghe Kiều Úy Nhiên nói mơ.
Nếu Kiều Úy Nhiên kêu chính là tên hắn ta, nếu Kiều Úy Nhiên cùng hắn lên giường, nếu...
Môn kẽo kẹt một tiếng, Vương Kỳ còn chưa kịp phản ứng, một trận gió đã áp tới, bên người cũng tối sầm xuống. Hơi thở mang cảm giác áp bách buộc hắn ta nghiêng đầu, còn chưa nhìn rõ mặt, hắn ta đã bị người kéo đến trên ban công, trên má bị đấm mạnh. Hắn ta quần áo không chỉnh ngã ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn, Đàm Xung chính là đang giận không nén nổi nhìn hắn ta.
Hắn... Không phải là đi rồi sao.
Sữa bò trong tay Đàm Xung đã sớm bị bóp bể, rải đầy sàn đều là sữa bò ngọt ngào, vừa lúc che đi mùi tanh làm người buồn nôn.
"Mày muốn làm gì?'' Thanh âm Đàm Xung dưới cơn thịnh nộ thấp hơn nhiều so với thường ngày, nắm tay siết chặt nổi đầy gân xanh, khớp xương khanh khách rung động.
Thình lình xảy ra biến cố dọa ngốc Vương Kỳ, hắn ta không biết trước tiên nên mặc quần vẫn là nên giải thích trước.
Cảm giác sợ hãi làm lồng ngực hắn ta phập phồng kịch liệt, phía dưới đã sớm héo vì hoảng sợ.
Đàm Xung nhún vai, như một con cự thú hung ác, tùy thời đều có thể nhào lên đem hắn ta nghiền nát.
"Tôi..." Vương Kỳ nuốt nuốt nước miếng, đồng tử mở rộng, ánh mắt mơ hồ: "Thực xin lỗi... Tôi..."
Động tĩnh quá lớn làm Kiều Úy Nhiên bị đánh thức, cậu từ trên giường ngồi dậy: "Ưm?"
Đàm Xung duỗi tay đem cửa đóng lại, không muốn để Kiều Úy Nhiên nhìn thấy. Hắn bước một bước đến trước mặt Vương Kỳ, từ trên cao nhìn xuống.
"Mày làm gì với em ấy?"
"Không có!" Vương Kỳ liều mạng lắc đầu: "Thật sự không có..."
Đàm Xung hô hấp nặng nề, mỗi một lần thở, cánh mũi đều khoa trương mấp máy: "Mày có hay không chụp trộm em ấy?"
Vương Kỳ run bần bật một trận, cắn chặt răng, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
"Đưa tao." Đàm Xung gầm nhẹ một tiếng: "Đưa điện thoại cho tao."
Vương Kỳ luống cuống tay chân móc điện thoại từ trong túi ra, run cùng cầy sấy giống nhau, đem điện thoại đưa cho Đàm Xung.
Album ảnh cũng không nhiều, một ít AV cùng một tấm chụp Kiều Úy Nhiên, cũng không tính là tư mật, nhưng Đàm Xung rất không thoải mái, bạn trai của hắn, vì cái gì lại là đối tượng ý dâm của người khác.
Đàm Xung xóa ảnh chụp, lại dùng điện thoại của mình chụp Vương Kỳ.
Vương Kỳ sợ tới mức nói lắp: ''Cậu... Cậu muốn làm gì..."
"Cảm giác bị người khác chụp ảnh dễ chịu không?" Đàm Xung rất ít tức giận như vậy, hắn không nghĩ ra, ác ý của con người lại có thể lớn như vậy: "Một bên là cùng mọi người trong phòng cô lập em ấy, một bên lại làm loại chuyện này, mày mới là người ghê tởm nhất."
"Đàm Xung..." Kiều Úy Nhiên mơ mơ màng màng mà bò xuống giường, cậu loáng thoáng nghe thấy giọng Đàm Xung , nhưng không ai đáp lại cậu. Mới vừa kéo cửa ban công ra, bóng dáng cao lớn của Đàm Xung  đối diện cậu, “Đàm…”
Kiều Úy Nhiên còn chưa gọi ra miệng, Đàm Xung đã xoay người đẩy cậu vào  phòng: "Sữa bò của em đâu?"
"Không mua được." Đàm Xung chống lại tầm mắt Kiều Úy Nhiên: "Lấy đồ đạc đi, chúng ta ra ngoài ở."
Kiều Úy Nhiên bĩu môi, lười biếng mà dựa vào ngực Đàm Xung, uống rượu xong cậu nói chuyện cũng có chút không kiêng nể gì: "Hiện tại nha… Làm gì vậy, làm tình sao…"
"Ừm."
Kiều Úy Nhiên vừa nghe liền hăng hái: "Hắc hắc... Em mang theo cái gì nha..."
Đàm Xung muốn Kiều Úy Nhiên hiện tại liền thu thập tất cả đồ vật rồi cùng hắn đi, nhưng giờ cũng đã quá muộn: "Sạc điện thoại, anh giúp em lấy quần áo tắm rửa."
Đàm Xung lấy quần áo sạch sẽ trong tủ, lại lấy điện thoại cùng mấy đồ điện tử đều mang theo.
Lúc đi Kiều Úy Nhiên cũng chưa thay áo ngủ, vừa ra cửa liền gặp bọn La Nghị.
Mọi người chưa từng có nhiều giao lưu, Kiều Úy Nhiên cùng Đàm Xung còn chưa đi xa, từ trong phòng liền truyền ra tiếng La Nghị: "Vương Kỳ, mặt mày sao vậy..."
Kiều Úy Nhiên vẻ mặt nghi hoặc, muốn quay đầu lại nhìn, lại bị Đàm Xung kéo đi càng nhanh.
Tới trong nhà, Đàm Xung đem đồ vật đều ném trên sàn, liền kéo Kiều Úy Nhiên vào nhà tắm.
Kiều Úy Nhiên một bộ mặt 250 (đồng âm với ngu ngốc) hài hước: "Anh gấp vậy sao?"
Đàm Xung mở ra vòi sen, giúp Kiều Úy Nhiên cởi quần áo, vừa thấy bản mặt ngây thơ của cậu, hắn có chút sinh khí.
Không rõ nguyên do, Kiều Úy Nhiên trần trụi mà treo trước người Đàm Xung, nương theo nước ấm cọ xát lung tung trên người Đàm Xung.
Đàm Xung bôi sữa tắm cho cậu, đem người chà xát kỹ càng, sức lực có chút mạnh. Kiều Úy Nhiên đau muốn chết, rầm rì: "Anh nhẹ chút..."
Kiều Úy Nhiên thích làm nũng, nhón chân muốn Đàm Xung hôn cậu, nhưng Đàm Xung đang nóng nảy lại né tránh. Kiều Úy Nhiên nức nở một tiếng: "Anh không hôn em..."
Rất uất ức, làm người vừa yêu vừa hận. Đàm Xung hôn cậu một ngụm, lại mạng cậu đi đánh răng rửa mặt, lau khô người rồi từ tủ quần áo lấy ra áo thun của mình mặc cho cậu.
Đàm Xung đem người an trí trên giường, chính mình trở lại phòng tắm, đem áo ngủ của Kiều Úy Nhiên ném vào thùng rác.
Chờ Đàm Xung trở lại phòng ngủ, Kiều Úy Nhiên đầu vẫn ngoảnh ra cửa, cuộn hai chân ngủ đến mơ màng.
Đàm Xung đi đến mép giường ngồi xổm xuống, cúi đầu hôn mắt mũi Kiều Úy Nhiên: "Kiều Úy Nhiên."
Từ khi cùng Kiều Úy Nhiên ở bên nhau, hắn rất ít khi kêu tên đầy đủ của Kiều Úy Nhiên .
Kiều Úy Nhiên chậm rãi mở to mắt, định thần hơn nửa ngày, mới duỗi tay ôm má Đàm Xung, "Đàm Xung…"
Đàm Xung đè trán Kiều Úy Nhiên lại, muốn cùng cậu ước pháp tam chương, "Lúc trước nói không cho em mặc váy ở ký túc xá, chúng ta lại thêm hai điều."
Kiều Úy Nhiên đã sớm bị cồn làm tê liệt thần kinh, nghe được Đàm Xung nói nhưng  không có  phản ứng.
"Lúc anh không ở, em cũng không được uống rượu. Còn có, dọn ra ở cùng anh."
Kiều Úy Nhiên chớp chớp mắt, phát ra tiếng ậm ừ.
“Nghe được sao?” Đàm Xung lại hỏi một lần.
"Ừm..." Không rõ Đàm Xung đang nói cái gì, chỉ là theo bản năng đáp ứng.
Nói đạo lý nói không được, trong đầu Kiều Úy Nhiên giờ chỉ nhớ mỗi chuyện làm tình. Tuy cậu rất mệt nhưng phía  dưới cư nhiên lại càng có tinh thần, cậu lôi kéo góc áo hướng lên trên: "Muốn..."
Đàm Xung bị bộ dạng tinh trùng thượng não của cậu đánh bại. Chính mình sao lại đi sinh sự với một cái tửu quỷ, một chút tác dụng đều không có.
Đàm Xung sải bước lên giường, áp Kiều Úy Nhiên hôn môi. Kiều Úy Nhiên rất không hài lòng, cậu còn muốn chủ động.
Đầu lưỡi ướt mềm vói vào khoang miệng Đàm Xung, lung tung liếm lộng, đầu gối đỉnh dương vật hắn cọ xát.
Bàn tay to du tẩu ở trên người Kiều Úy Nhiên, lúc xoa nắn đến mông, hắn nhẫn tâm đánh cậu một cái, tiếng rên rỉ do ăn đâu bị nuốt toàn bộ trong nụ hôn.
Kiều Úy Nhiên bị đánh khóc thút thít, nước mắt lưng tròng nhìn Đàm Xung.
Đàm Xung làm lơ Kiều Úy Nhiên giả bộ đáng thương, từ tủ đầu giường lấy ra gel bôi trơn, đổ ra một ít liền bắt đầu khuếch trương cho cậu.
Kiều Úy Nhiên thấy giả vờ đáng thương không có kết quả, lá gan bự ra, duỗi tay sờ tiểu đệ đệ của Đàm Xung. Tiểu đệ lúc cương cứng có chút đáng sợ, gân xanh nổi lên rất dữ tợn.
Sợ thì sợ, thoải mái càng nhiều hơn, cảm giác khi Đàm Xung chạm vào tràng ruột, Kiều Úy Nhiên càng nghĩ càng khó nhịn,dùng đầu ngón tay cọ ọc quy đầu, nói vài câu không thể hiểu được: "Đàm Xung... Anh trước đây có hay không tự an ủi qua..."
Khuếch trương làm không sai biệt lắm, Đàm Xung tách hai chân Kiều Úy Nhiên ra, lại gỡ tay cậu ra, không nói một lời đỉnh eo cắm vào huyệt khẩu.
Lúc tỉnh táo lại, Kiều Úy Nhiên có vài phần rụt rè, uống say rồi hành động phóng đãng, kêu vừa dâm vừa lớn tiếng.
"Đàm Xung ca ca... Chậm một chút a..." Cảm giác bị lấp đầy thực thoải mái, Kiều Úy Nhiên thoả mãn mà liếm liếm môi.
Đàm Xung đè lại vai cậu, hắn phát lực rút cắm: "Tiếp tục kêu."
"Đàm Xung ca ca..." Kiều Úy Nhiên trong mắt phiếm nước, hai chân quấn lấy eo Đàm Xung: "Anh hôm nay có phải không vui hay không?"
Mặc dù Kiều Úy Nhiên có chút mơ hồ với chuyện khác, đối với cảm xúc của Đàm Xung vẫn rất mẫn cảm.
Đàm Xung nhếch khóe miệng cười cười: "Không có không vui, lại kêu tiếp đi."
"Đàm Xung ca ca." Kiều Úy Nhiên nhắm mắt lại kêu Đàm Xung, trên tay bộ lộng tiểu đệ đệ của chính mình.
Đàm Xung đẩy tay Kiều Úy Nhiên ra, cùng chó bự giống nhau, liếm lỗ tai cậu: ''Bảo bảo..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro