CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm này, Kiều Úy Nhiên giống như cục bột, bị Đàm Xung lăn qua lộn lại xoa nắn, thiếu chút nữa lột một tầng da.
Ngày hôm sau cậu bị tiếng điện thoại đánh thức, là lớp trưởng gọi cho cậu:: "Tiểu Kiều, cậu sao không đi học nha! Lão sư điểm danh."
Kiều Úy Nhiên nhìn thoáng qua Đàm Xung, thật dính người, cậu cũng không có biện pháp.
"Tôi bị cảm, cậu giúp tôi xin nghỉ với giáo sư, xong tiết tôi sẽ bổ sung đơn xin nghỉ. Cảm ơn lớp trưởng nha..." Có lệ với lớp trưởng xong, Kiều Úy Nhiên rất mỹ mãn vuốt tóc Đàm Xung.
Đối với ký ức đêm qua cậu rất mơ hồ, tuy vụn vặt nhưng cậu nhớ rõ bản thân đang ở ký túc xá, như thế nào bây giờ lại ở ngoài.
Eo mông cũng rất đau, say rượu loạn tính cảm giác rất tuyệt.
Kiều Úy Nhiên động tay động chân, Đàm Xung liền tỉnh, đè ở trên người cậu tiếp tục chợp mắt.
Kiều Úy Nhiên một bộ ngữ khí như thể tối qua câu là người bắt nạt Đàm Xung : "Bảo bảo, anh tỉnh nào, tối hôm qua vất vả rồi."
Không biết còn tưởng rằng cậu đè Đàm Xung. Đàm Xung khẽ cười một tiếng, tỉnh táo sẽ hảo hảo tính sổ: "Chuyện ngày hôm qua em đáp ứng còn nhớ không?"
Kiều Úy Nhiên sửng sốt, cậu đáp ứng cái gì? Thêm nữa, lời nói của con trai trên giường có thể tin sao?
Đàm Xung ngồi dậy, nhắc nhở: "Anh nói về sau không được uống rượu khi không có mặt anh..."
Ai da, nhỏ mọn thật. Nhìn bộ dạng chua lòm của Đàm Xung, nếu không thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của hắn, có vẻ Kiều Úy Nhiên cậu thật không biết săn sóc.
Không chờ Kiều Úy Nhiên mở miệng, Đàm Xung lại bổ sung một câu: "Em đồng ý dọn ra ngoài ở cùng anh."
Kiều Úy Nhiên há miệng thở dốc: "Ra ngoài ở sao? Ở chung?"
"Em không muốn?" Phản ứng của Kiều Úy Nhiên một chút đều không phải vui mừng.
"Không phải không muốn." Kiều Úy Nhiên keo kiệt, tiền thuê nhà chỉ là chuyện nhỏ, cậu chỉ là không muốn lãng phí tiền trọ ở trường.
Đó là chuyện tiền bạc, Đàm Xung thầm nghĩ, nhà Kiều Úy Nhiên có phải hay không rất nghèo, đi siêu thị cũng chỉ ăn thử chứ không mua.
"Anh không cần em đóng tiền nhà."
Kiều Úy Nhiên nghiêng đầu: "Vì sao không cần?" Bạn trai cũng cần phải trả, cho dù là nhà của Đàm Xung nhưng tiền thuê nhà cũng nên trả.
"Em đã đồng ý với anh."
Kiều Úy Nhiên bĩu môi: "Anh nhân lúc cháy nhà hôi của, em uống say anh lại dụ em đồng ý."
"Em không muốn ở cùng anh sao? Anh rất muốn sống chung với em."
Chậc chậc, Kiều Úy Nhiên nào có không muốn, dưới lời mới nhiệt tình của bạn trai, tiền thuê nhà cũng không đáng nhắc tới.
Cậu ôm cổ Đàm Xung: "Vậy được rồi, nhưng tiền thuê nhà em vẫn trả cho anh."
"Anh không cần."
Kiều Úy Nhiên hoảng sợ: "Anh không phải muốn thân thể em thay cho tiền thuê nhà đi... Chủ nghĩa tư bản ác độc, anh muốn cùng em chơi bá đạo tổng tài kim ốc tàng kiểu có phải không?"
Đàm Xung: "..."
"Cũng được, em đây liền lấy thân trả nợ." Kiều Úy Nhiên cọ cọ cổ Đàm Xung: "Em chính là tiểu hoàn yến vô cùng đáng thương."
Đàm Xung ngay trong hôm đó liền cùng Kiều Úy Nhiên xin trọ ở ngoài, dưới sự giúp đỡ của bọn Tống Tuân, đem đồ đạc của Kiều Úy Nhiên đều dọn hết ra ngoài.
Đàm Xung cũng trộm ném đi một vài thứ, tỷ như rèm che cùng một ít đồ dùng hàng ngày.
Lúc đi ký túc xá không có người, không ai hoan nghênh Kiều Úy Nhiên tới, cũng không ai đưa Kiều Úy Nhiên đi. Nhưng hiện tại cậu đã có Đàm Xung che chở, Kiều Úy Nhiên cũng không cần nhìn sắc mặt người khác.
Để cảm ơn mọi người hỗ trợ dọn đồ, lại muốn mượn cơ hội giới thiệu Kiều Úy Nhiên cho mọi người nhận thức, Đàm Xung mời bạn cùng phòng đi ăn một bữa cơm. Tống Tuân còn gọi thêm Phương Lộ Lộ.
Cửa sau trường vĩnh viễn là lựa chọn đầu tiên. Đàm Xung là người có điều kiện nhất trong phòng, bạn cùng phòng ngẫu nhiên sẽ kêu hắn là "ông chủ Đàm", tỷ như lúc mời khách thế này.
Lúc đi đường Kiều Úy Nhiên có chút khẩn trương, túm góc áo Đàm Xung: "Gặp bạn học của anh, em có chút khẩn trương."
Đàm Xung nắm chặt tay cậu, đem người lôi về phía trước, để cậu đi song song với hắn: " Khẩn trương cái gì? Bọn họ chính là nói nhiều một chút, em không cần để ý."
Người trong phòng đều đã biết Đàm Xung đang hẹn hò cùng nam sinh, hôm nay nhìn thấy chân thân, bọn họ tao chọc mày mày chọc tao, như là bạn học nhỏ bị kêu tên trả lời câu hỏi, còn ngượng ngùng đứng lên.
Đàm Xung cạn lời, hô: "Ngồi đi, đứng làm gì."
Ngồi xuống xong, hắn chỉ chỉ Kiều Úy Nhiên: "Kiều Úy Nhiên, người yêu tao."
"Biết biết." Bạn cùng phòng của Đàm Xung nhiệt tình ồn ào, hô xong lại ngượng ngùng: "Tiểu Kiều thật sự không dễ dàng.''
Tiểu Kiều? Đàm Xung nhíu mày, gọi thân thiết như vậy làm gì.
Kiều Úy Nhiên càng ngượng ngùng, nếu không phải nhiều người, cậu thật muốn trốn vào trong ngực Đàm Xung .
Giới thiệu tên một lần, Phương Lộ Lộ lầm bầm nói: "Hai người ở bên nhau khi nào vậy?"
Phương Lộ Lộ nói như thế nào cũng có quen biết với Kiều Úy Nhiên, nam nam yêu nhau ngay dưới mí mắt làm cô có chút trợn mắt há hốc mồm.
Đàm Xung rất thong dong: ''Sau khi cắm trại về."
Hảo gia hỏa, khó trách cô tác hợp Khương Phù cùng Đàm Xung không thành, nguyên lai là Đàm Xung cùng Kiều Úy Nhiên là một đôi.
Phương Lộ Lộ cũng xem là nữ sinh tương đối quen thuộc với Đàm Xung, nói chuyện cũng khá tùy tiện: "Nhìn không ra nha, Tiểu Đàm bình thường như vậy cũng hấp dẫn được sự chú ý của nam sinh, đặc biệt là..."
Đặc biệt là Kiều Úy Nhiên lớn lên rất đẹp, người đẹp có phải hay không ánh mắt đều tương đối bình dị gần gũi.
Không phải Phương Lộ Lộ đánh giá thấp Đàm Xung, một là hắn thật sự bình thường, hai là Kiều Úy Nhiên đứng bên cạnh hắn, quá chói lòa, thấy thế nào cũng không xứng đôi.
Kiều Úy Nhiên người này chính là không thích nghe người khác nói Đàm Xung lớn lên bình thường, cậu cảm thấy Đàm Xung đẹp trai số một, phản bác nói: "Đàm Xung lớn lên rất tuấn tú, tôi chính là cảm thấy anh ấy lớn lên soái mới theo đuổi ảnh."
Mọi người nghe xong đều trừng lớn mắt, Đàm Xung xác thật có đẹp, nhưng là tuyệt đối không bì được với Kiều Úy Nhiên.
Vả lại, sao có thể là Kiều Úy Nhiên theo đuổi Đàm Xung, này cũng quá ép người mộng đi.
"Cậu theo đuổi hắn? Vì sao?"
Kiều Úy Nhiên đỏ mặt: "Liền cảm thấy hắn đặc biệt... Tốt... Thật sự..." Người khác sao có thể hiểu được? Có người tốt chính là sơn bất lộ thủy (ý nói những người không hiển lộ tài năng), càng nội liễm, càng là bảo bối.
Cơm nước xong, Kiều Úy Nhiên còn có chút thẹn thùng, cậu mỗi lần nghe người khác nói Đàm Xung không tốt đều giống như bị hạ cổ, phản bác càng nhiều, càng giống như tú ân tú ái.
Sinh hoạt khi ở chung vượt xa mong đợi của Kiều Úy Nhiên. Đàm Xung đối với cậu nhân nhượng mọi mặt, chẳng phân biệt lớn nhỏ. Kiều Úy Nhiên yêu thích Đàm Xung càng tăng chứ không giảm.
Ngay cả việc Kiều Úy Nhiên muốn phát trực tiếp cũng trở thành sự thật. Lúc trước ở ký túc xá không có điều kiện, ở ngoài cậu muốn làm gì cũng được.
Kiều Úy Nhiên lúc trước cũng có tiếp xúc qua ngành phát trực tiếp này, đồng dạng cũng là làm người mẫu, hiện tại ở nhà cũng có thể quay video, phát trực tiếp mỹ phẩm cũng nữ trang.
Đàm Xung lúc cậu phát trực tiếp  vĩnh viễn chỉ lên tiếng, không bao giờ thấy mặt.
Kiều Úy Nhiên đang nói đến phối màu mắt, Đàm Xung đột nhiên từ phía bên ngoài trở về: "Bảo bảo ăn cơm chưa? Anh mua cho em thịt băm xào này."
Mỗi lần Đàm Xung xuất hiện, làm đạn (khu hiển thị bình luận) đều sôi trào.
"Lão công của Tiểu Kiều đã về!"
"Anh trai mưa tới ăn cơm!"
"Tiểu Kiều còn chưa ăn cơm nha."
Kiều Úy Nhiên vừa muốn nhìn làn đạn, vừa muốn đánh mắt, lại muốn quay đầu nhìn Đàm Xung, trên tay run lên, phấn mắt đều rơi vào trong mắt.
"Ai da..."  Kiều Úy Nhiên nhắm mắt lại, không rảnh lo phát sóng trực tiếp, sờ soạng đứng dậy hướng Đàm Xung đi đến.
Đàm Xung vội bỏ xuống đồ trên tay, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Rơi vào trong mắt mất rồi."
Hình ảnh phát sóng chỉ có sofa, ngẫu nhiên truyền đến giọng Kiều Úy Nhiên nói chuyện cùng Đàm Xung.
Kiều Úy Nhiên nũng nịu: "Đau quá, anh nhẹ chút."
Thanh âm Đàm Xung vững vàng: "Em đừng nhúc nhích."
"Ai nha, anh đừng lau mất của em..."
Làn đạn rậm rạp, nhìn không tới càng làm người sốt ruột.
"Là điện thoại của tôi hỏng rồi sao? Sao lại không thấy người?"
"Nội dung hình ảnh phải nạp tiền mới có thể xem sao?"
"Mọi người đều chỉ có thể nghe tiếng thôi sao?"
"Trong đầu tôi đã có hình ảnh."
Sự cố phát sóng ngắn ngủi, Kiều Úy Nhiên đôi mắt hồng hồng, cậu vội vàng nói tạm biệt với người xem, tắt phát trực tiếp xong lại nhanh chóng tháo trang sức, rửa mặt sạch sẽ.
Rửa sạch xong, Kiều Úy Nhiên đôi mắt vẫn có chút khô, Đàm Xung tìm thuốc nhỏ mắt nhỏ cho cậu.
Kiều Úy Nhiên như đại gia nằm ở trên sofa, bĩu môi oán giận Đàm Xung: "Đều tại anh..."
Đừng bao giờ nói đạo lý với người yêu là Đàm Xung trước lúc hai người quen nhau đã học được: "Có đau hay không?"
"Không đau..." Kiều Úy Nhiên vẫn chớp chớp mắt, làm cho thuốc đều hơn:"Nói, anh làm sao bồi thường em?"
Mắt Kiều Úy Nhiên không sao không đại biểu cho không cần dỗ: "Em muốn làm gì anh đều nghe em."
"Thật sự?" Kiều Úy Nhiên trong mắt hiện lên tia giảo hoạt: "Anh chờ em."
Cậu chạy vào phòng ngủ, lấy ra bộ nữ trang áp đáy hòm. Này cũng là chủ tiệm đưa, áp đáy hòm bởi vì chủ tiệm đưa số đo quá lớn, Kiều Úy Nhiên cũng lười đổi, để đó không dùng tới bây giờ,vừa lúc có thể phát huy tác dụng.
Cậu đem bộ váy ném trước mặt Đàm Xung: "Em muốn anh mặc váy."
Đàm Xung nghẹn lời, lời đã nói ra là bát nước hắt đi, trước mặt Kiều Úy Nhiên hắn chưa bao giờ nuốt lời.
Kiều Úy Nhiên sợ hắn từ chối, thúc giục: "Anh vừa mới nói đều sẽ nghe theo em!"
Vô cùng đúng tình hợp lý, làm Đàm Xung không có lý do cự tuyệt. Hắn rối rắm mà nhìn Kiều Úy Nhiên: "Thật sự muốn anh mặc?"
"Đúng."  Kiều Úy Nhiên kiên định gật đầu, đôi mắt đỏ bừng còn có điểm đáng thương.
Đàm Xung quay đầu đi, làm trò trước mặt Kiều Úy Nhiên thay quần áo.
Đối với Kiều Úy Nhiên thì quá lớn, Đàm Xung mặc vào còn khá miễn cưỡng.
Áo sơ mi rất ngắn, đều trên cả rốn, vừa lúc lộ ra cơ bụng rắn chắc. Nút thắt cũng muốn bung, khóa kéo không kéo được, cố chấp mắc ở trên hông Đàm Xung.
Buồn cười hơn nữa là biểu tình chua xót của Đàm Xung, tức khắc đem Kiều Úy Nhiên chọc cười: "Anh như thế nào lại mắc cười vậy nha."
Kiều Úy Nhiên nhịn không nổi cười còn luyến tiếc buông tha Đàm Xung, cậu bảo hắn ngồi xuống, lại lấy ra một đôi vớ trắng, làm thủ thế bảo Đàm Xung mặc vào.
"Tốt!'' Cậu vỗ vỗ tay: "Anh đứng lên, nhanh lên."
Đàm Xung bất đắc dĩ dựa vào cậu, mang theo làn váy đong đưa, gió thổi ngay hông.
"Em muốn chụp ảnh." Nói xong Kiều Úy Nhiên liền cầm điện thoại, còn ra lệnh cho Đàm Xung: "Anh không được lộn xộn."
Này đã vượt qua phạm vi của xấu, nếu bị lộ ra ngoài, Đàm Xung chỉ có thể giết người diệt khẩu.
Kiều Úy Nhiên chụp xong còn nhào vào lòng Đàm Xung: "Anh xong đời, anh không ngoan ngoãn nghe lời em liền cho người khác xem."
Không chờ Đàm Xung lên tiếng lại khoe mẽ: "Bị người khác nhìn thấy ảnh xấu của anh, liền không ai muốn anh, anh đời này cũng chỉ có thể ở cạnh em."
Đàm Xung cười khẽ một tiếng, xoa đầu Kiều Úy Nhiên: "Hết giận chưa?"
Kiều Úy Nhiên đắc ý dạt dào quơ quơ đầu, kéo Đàm Xung đến trước tấm gương toàn thân: "Em muốn chụp ảnh cùng anh."
Từ khi hai người ở bên nhau, Đàm xung liền thành công cụ hình người để Kiều Úy Nhiên chụp ảnh đối lập.
Cậu khoác tay lên cổ Đàm Xung, đối với gương chụp mấy tấm.
Cậu mặc đồ nam, Đàm Xung mặc đồ nữ, tiện nghi đều bị cậu chiếm hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro