CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 21
Sau khi ở bên nhau cùng Đàm Xung, Kiều Úy Nhiên không có thời gian đi duy trì tình hữu nghị "lung lay sắp đổ". Từ sau lần uống rượu đó với Phùng Việt, cậu thật lâu đã không quan tâm đến chuyện của cậu ta, thẳng đến một nam nhân xa lại dùng điện thoại Phùng Việt gọi cho cậu.
"Alo? Xin hỏi cậu là Kiều tiên sinh sao?"
Giọng nói trong điện thoại áp rất thấp làm Kiều Úy Nhiên không kịp chuẩn bị, cậu còn chưa bị người khác gọi là tiên sinh bao giờ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp: "A? Anh là ai vậy?"
Người nam rất lễ phép: "Vị Phùng Việt này là bạn của ngài phải không? Cậu ấy uống say, tôi đã hỏi cậu ấy hơn nửa ngày, cậu ấy bảo tôi gọi điện cho ngài."
"Đúng vậy đúng vậy!" Kiều Úy Nhiên không quá yên tâm về Phùng Việt, lập tức đứng dậy chuẩn bị ra ngoài: "Phiền toái hỏi một chút, là ở quán bar nào vậy?"
Nam nhân nói cho cậu vị trí quán bar. Cậu không kịp chờ Đàm Xung tan học, lúc ngồi vào taxi mới vội nhắn tin cho Đàm Xung: "Việt Việt uống say ở quán bar, em hiện tại đi đón nó."
Đàm Xung trả lời rất nhanh: "Quán bar ở đâu? Học xong anh đi tìm em."
Kiều Úy Nhiên gửi địa chỉ, hơn nữa còn không hề keo kiệt khen Đàm Xung: "Anh thật đúng là quần lót tri kỉ mà."
"Đi đường cẩn thận."
Quán bar đen thùi lùi, hơn nữa lại có tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm việc tìm người rất khó. Kiều Úy Nhiên tìm từng chiếc ghế dài một, mỗi một bàn cơ hồ đều có tửu quỷ uống say như chết.
Cuối cùng cậu tìm thấy Đàm Việt ở bên hai người tây trang giày da: "Việt Việt."
Trong đó có một nam nhân đứng lên: "Cậu chính là Kiều Úy Nhiên đúng không?"
Nghe giọng đúng là người gọi điện thoại cho Kiều Úy Nhiên, đại khái là nhìn thấy cậu nhỏ hơn mình, đem "ngài" trang trọng đổi thành "cậu".
Nam nhân nhìn rất thành thục, vừa nhìn chình là nhân sĩ thành công trong xã hội. Một người khác nhìn trẻ hơn không ít, cử chỉ cũng không nghiêm túc như vậy.
Kiều Úy Nhiên ngồi xuống bên cạnh Phùng Việt: "Đúng vậy. Cậu ta đã làm phiền hai người rồi, tôi giúp cậu ta trả tiền cho hai người."
Nam nhân lập tức từ chối: "Không cần, chúng tôi đưa các cậu ra ngoài."
Đúng là đang giờ cao điểm, xe taxi cũng không dễ gọi. Hai nam nhân bồi họ đứng bên đường, nam nhân thong dong bắt chuyện với Kiều Úy Nhiên: "Các cậu là sinh viên?"
"Đúng vậy." Nói chuyện với người nam nhân này, Kiều Úy Nhiên luôn cảm thấy như đang nói chuyện học tập cùng phụ huynh.
Nam nhân nhìn Phùng Việt ở trên người Kiều Úy Nhiên: "Ngay cả là nam sinh, một mình tới loại địa phương này vẫn rất nguy hiểm. Các cậu phải chú ý đến an toàn cá nhân."
Kiều Úy Nhiên biểu tình cũng rất nghiêm túc, nghiêm túc nghe đối phương nói: "Vâng."
Nhưng nam nhân trẻ tuổi hơn lại đánh vỡ bầu không khí vi diệu này: "Lão La, cậu đừng nghiêm túc như vậy, người ta là tới chơi, lại không phải tới nghe cậu thuyết giáo."
Nam nhân trẻ tuổi lại gần Kiều Úy Nhiên một chút, cười nói: "Đừng để ý đến hắn, hắn giáo huấn hài tử đến mức giáo huấn quen rồi, tôi là Bạch Phi, cậu ta kêu La Chính Vận, mạo muội hỏi một câu, cậu có bạn trai chưa?"
Kiều Úy Nhiên theo bản năng lùi về sau rụt rụt cổ, tay cũng ôm sát Phùng Việt, "Tôi có bạn trai rồi."
Bạch Phi nhướng nhướng mày: "Cậu lớn lên đẹp như vậy, bạn trai khẳng định cũng là…"
Một chiếc xe taxi dừng bên cạnh bọn họ, ngay sau đó cửa xe cũng mở ra, mấy ánh mắt bị hấp dẫn, Đàm Xung từ trong xe bước xuống dưới.
"Bạn trai tôi tới rồi." Thanh âm của Kiều Úy Nhiên có chút hưng phấn, giống như tiểu bằng hữu rốt cuộc chờ được cha mẹ tới trường học đón về nhà: "Đàm Xung!"
Kiều Úy Nhiên vẫn luôn ôm Phùng Việt, không để cho người khác hỗ trợ, cánh tay đều bị Phùng Việt áp tê, vừa thấy đến Đàm Xung, cậu lập tức cầu cứu Đàm Xung.
Đàm Xung đỡ Phùng Việt tiến vào trong xe, Kiều Úy Nhiên đang muốn tạm biệt cùng hai người kia, liền nghe thấy Bạch Phi ở sau người từ từ nói: "Cũng chẳng ra gì a…"
Kiều Úy Nhiên đen mặt, quay đầu lại, biểu tình nghiêm túc nhìn Bạch Phi: "Anh không được nói hắn như vậy."
Cậu biết Bạch Phi nói chính là Đàm Xung: "Bạn trai tôi đối với anh đương nhiên chẳng ra gì, bởi vì anh rất không lịch sự."
Trên thế giới này người trông mặt mà bắt hình dong quá nhiều, đồng loại thấy Kiều Úy Nhiên sẽ cảm thấy đẹp, xu hướng giới tính bình thường thấy Kiều Úy Nhiên sẽ cảm thấy nương, người khác xem Đàm Xung sẽ cảm thấy thực bình thường, cậu thấy Đàm Xung sẽ cảm thấy chỗ nào cũng tốt.
Chưa từng  ở chung, sao có thể tùy tùy tiện tiện đánh giá một người.
Kiều Úy Nhiên có chút tức giận, thậm chí có điểm giận cá chém thớt với La Chính Vận, hung dữ: "Chúng ta tôi phải đi rồi, cảm ơn."
Lúc cửa đóng lại, La Chính Vận "phụt" một tiếng bật cười, lắc đầu với Bạch Phi: "Không lựa lời, liền như cậu còn muốn nói đối tượng của người khác."
Bạch phi nhún vai, có chút xấu hổ mà lau mặt.
Về đến nhà, Đàm Xung cùng Kiều Úy Nhiên đem phòng ngủ nhường cho Phùng Việt, hai người bọn họ đem sô pha giường trong phòng khách lôi ra, ngủ tạm một đêm.
Kiều Úy Nhiên đặc biệt sợ người khác không nghĩ đã nói sẽ xúc phạm tới lòng tự trọng của Đàm Xung , cho nên cậu vĩnh viễn sẽ giữ gìn Đàm Xung trước mặt người ngoài.
"Soái ca, anh không giận đi?"
Đàm Xung không quá để ý bình luận của người khác, một là tập mãi thành quen, mặt khác là Kiều Úy Nhiên luôn cho hắn cảm giác an toàn, cậu luôn là coi hắn số một, cảm giác như ai cũng không thể đem Kiều Úy Nhiên từ hắn bên người cướp đi .
"Có cái gì để giận, lại không quen biết."
Người yêu khẳng định, so người khác đánh giá thấp hắn quan trọng hơn rất nhiều.
Kiều Úy Nhiên cảm thấy chính mình rất có mị lực nam nhân, hiểu được người yêu, quả thực muốn mê muội chính mình.
Ngay lúc Kiều Úy Nhiên đang đắm chìm trong thế giới của mình, Đàm Xung thình lình hỏi: "Em cũng từng đi quán bar?"
Kiều Úy Nhiên sửng sốt, đưa lưng về phía Đàm Xung bắt đầu lăn lộn: "Anh có phiền hay không, như thế nào luôn lôi chuyện cũ ra, em lúc còn độc thân không thể đi sao?"
Đàm Xung đem người đè lại: "Đi cũng uống rượu?"
"Em không có." Kiều Úy Nhiên giải thích, cậu thật sự không thích đi quán bar, không thích cùng nhân sĩ xã hội giao tiếp. Vẫn là người trong trường học  đơn thuần hơn, thích hay ghét đều là trắng ra như vậy: "Em không thích người ta làm quen, rất ít đi."
Đàm Xung gật gật đầu: "Anh chỉ hỏi một chút."
Kiều Úy Nhiên thuận thang bò xuống: "Em thích nhất loại người không để tâm như anh, cao quý, theo đuổi tới tay không dễ dàng, liền biết quý trọng."
Công phu vuốt mông ngựa của cậu là nhất lưu, vuốt đến mức Đàm Xung muốn cười, khen xong còn biết ôm người vừa sờ vừa gặm.
Phùng Việt ngày hôm sau mở mắt, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh có điểm mờ mịt. Chờ cậu ta lấy lại tinh thần liền đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đến hành lang, liền nhìn đến hai người đang ôm nhau ngủ trong phòng khách .
Phùng Việt mắt trợn trắng, lại lui về phòng ngủ, cậu ta chịu không nổi kích thích như này. Nhắm mắt làm ngơ, lấy điện thoại ra, mặt trên có tin nhắn của một người lạ , ghi chú là La Chính Vận.
"Đây là ai?" Phùng Việt nhìn tin nhắn mới nhớ tới đối phương là ai, nội dung tin nhắn vô cùng đơn giản: "Ngủ ngon."
Phùng Việt đột nhiên ngẩng đầu, choáng váng: "Một  lão nam nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro