CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một lần ngẫu nhiên, Đàm Xung thấy được Weibo củaKiều Ú Nhiên. Hắn nguyên bản không quá chú ý mấy thứ này, chỉ là Kiều Úy Nhiên đang nói chuyện một nửa với người ta lại đi WC, điện thoại cứ như vậy để trên bàn trà, một tin nhắn tới.
"Thật sự không tiện sao?"
"Tôi thật sự rất thích cái váy này."
"Tuy rằng tôi biết váy mua lại không có bao nhiêu tiền, tôi cũng không muốn mặc cả với cậu, nhưng tôi còn đang là học sinh, cũng không có bao nhiêu tiền."
Đàm Xung không chú ý người nhắn tin, chỉ là cái câu ít tiền làm mày hắn nhăn lại, Kiều Úy Nhiên thiếu tiền vì cái gì không nói với hắn?
Từ WC đi ra, Kiều Úy Nhiên vui vẻ hừ hừ ca, cầm điện thoại trên bàn trà, dựa vào người Đàm Xung, lười biếng trả lời đối phương.
"Thật sự không tiện." Mua bán đồ second-hand trên mạng còn không phải là một dạng giả bộ thê thảm sao. Kiều Úy Nhiên thậm chí còn thuận theo đối phương nói tiếp: "Đúng vậy, nếu không phải giá không cao, cái váy này sao có thể ở cái vị trí này, tôi cũng chỉ mới mặc qua một lần, mới chín phần đó."
Một lòng nhào vào Wechat nên Kiều Úy Nhiên căn bản không chú ý đến ánh mắt Đàm Xung nhìn mình, còn đang thương lượng với người mua.
Người mua gửi một nhãn dãn đáng thương vô cùng: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ chụp ảnh trước sau đó đem địa chỉ cho cậu."
Kiều Úy Nhiên hưng phấn mà chà xát tay, đứng dậy đi đến phòng để đồ.
Biểu tình Đàm Xung trở nên càng thêm ngưng trọng. Về vấn đề tiền bạc, Đàm Xung không đề cập tới bởi vì hắn đoán được điều kiện gia đình Kiều Úy Nhiên, rất nhiều tiền đều là hắn chi, hắn cũng cam tâm tình nguyện bỏ ra để bảo toàn mặt mũi cùng ví tiền của người yêu.
Hắn ngồi ngay ở bên cạnh Kiều Úy Nhiên, cậu vì cái gì một câu cũng không nói. Rốt cuộc là gặp phải  chuyện gì, là hắn không đáng để Kiều Úy Nhiên ỷ lại vẫn là Kiều Úy Nhiên còn khách khí với hắn.
Vô luận là loại khả năng nào đều làm Đàm Xung cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn cho rằng giữa mình và Kiều Úy Nhiên đã không còn bí mật, ít nhất hắn không có.
Tưởng tượng này nọ, Đàm Xung cảm thấy hắn nên nói chuyện nghiêm túc với Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên mở ra cửa tủ quần áo, bên trong rậm rạp toàn là đồ. Cậu không thật sự là con gái, đối với váy cũng không quá cuồng nhiệt.
Cậu cũng không thể lấy váy làm đồ mặc hàng ngày, cũng không tham dự mấy cái như tiệc trà, rất vô vị. Cố tình như vậy nhưng váy còn đắt muốn chết.
Cậu đối với đồ nữ cũng có chút có mới nới cũ, gần đây đang coi trọng một bộ, giá cả lại cao ngất ngưởng cho nên liền muốn đem mấy bộ áp đáy hòm bán đi. Một là nhường vị trí cho tân sủng, hai là không thích nữa còn có thể lấy lại phần nào, rốt cuộc đẹp nhất vĩnh viễn là váy mới.
Đàm Xung đi vào phòng để đồ liền thấy Kiều Úy Nhiên ôm váy hôn hôn, chu cái mỏ: "Bái bai bảo bối."
Bộ dạng "nhớ thương" cái váy này càng làm biểu tình Đàm Xung thêm khó nhìn, hắn không lại gần, thấp giọng gọi: "Bảo bảo..."
Kiều Úy Nhiên vừa quay đầu lại, thấy Đàm Xung đứng ở khung cửa, hắn đưa lưng về phía đèn trên hành lang nên thấy không rõ biểu tình trên mặt: "Có chuyện gì sao? Chúng ta chờ chút nữa đi ra ngoài ăn cơm đi, vừa lúc bồi em đi gửi chuyển phát nhanh."
Còn hỏi Đàm Xung làm sao vậy? Những lời này nên Đàm Xung hỏi cậu mới đúng. Đến bây giờ còn miễn cưỡng cười, vì sao lại muốn cậy mạnh như vậy.
Đàm Xung thở dài một hơi, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Kiều Úy Nhiên lục tung lên bắt đầu tìm hộp gửi cùng quà tặng kem, vừa nghe Đàm Xung thở dài đã vội dừng động tác trên tay, lại gần, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn: "Anh sao lại thở dài?"
Biểu tình Đàm Xung thường ngày rất nghiêm túc, lúc này lại thêm tâm sự nặng nề, sắc mặt liền càng khó coi.
Bộ dạng này không khỏi làm lòng Kiều Úy Nhiên thấp thỏm, hết muốn nói lại thôi là có ý gì? Là trong nhà Đàm Xung phá sản? Hay là cha mẹ bệnh nặng? Hay cảm tình của bọn họ đã xuất hiện nguy cơ?
Kiều Úy Nhiên duỗi tay sờ trán Đàm Xung: "Không bị sốt, anh làm sao vậy?"
Đàm Xung bắt lấy tay Kiều Úy Nhiên: "Bây giờ hẳn là anh nên hỏi em làm sao vậy?"
"Hả?" Kiều Úy Nhiên lập tức bắt đầu hồi tưởng, chính mình gần đây có hay không đã làm chuyệ gì không đúng. Cậu không có mặc váy phát trực tiếp, cũng không đi quán bar, cậu không có làm gì sai nha.
Thấy Kiều Úy Nhiên vẻ mặt vô tội, Đàm Xung càng tức giận, hắn chỉ vào cái váy trên giường: "Gần đây em rất thiếu tiền?"
Mỗi người đều thiếu tiền, chỉ có nhà giàu số một thế giới mới có thể cảm thấy chính mình tiền nhiều.
"Sao anh lại hỏi vậy?" Kiều Úy Nhiên rất thích tiêu tiền, nhưng trong nhà cung cấp sinh hoạt phí cũng đủ, chính cậu cũng làm thêm kiếm tiền tiêu vặt, đặc biệt là khi cùng Đàm Xung hẹn hò, hắn nhận hết mọi chi phí lớn nhỏ trong nhà, cậu thật sự không thiếu tiền.
Cũng không biết có phải chủ nghĩa đại nam nhân quấy phá hay không, Kiều Úy Nhiên không tiện cùng Đàm Xung tranh, chỉ có thể trộm mua cho Đàm Xung thêm quần áo. Đàm Xung cái đồ thẳng nam này tủ toàn quần áo vận động, không có kiểu dáng quần áo khác.
Kiều Úy Nhiên mua cũng không nói, Đàm Xung phát hiện, cậu cũng chưa nói là lấy ai tiền mua.
"Em thiếu tiền vì sao không nói cho anh? Vì sao lại đi bán quần áo?" Đàm Xung tay chơi bóng lực mạnh muốn chết, một bàn tay bóp đến vai Kiều Úy Nhiên đều đau: "Vì sao? Em không muốn anh giúp em?"
Kiều Úy Nhiên gỡ bàn tay to trên vai xuống: "Ai da, em chỉ là muốn mua bộ khác thôi." Làm gì vậy, mua cái váy còn muốn Đàm Xung tiếp tế sao?  Vậy cậu cũng quá kỳ cục.
"Em đừng gạt anh!" Đàm Xung tức giận đẩy Kiều Úy Nhiên ra, đều đến mức này, còn không nói thật với hắn: "Anh biết điều kiện nhà em không tốt lắm, em vì sao không nói với anh?"
Kiều Úy Nhiên trên dưới đánh giá Đàm Xung một chút, quá xem thường người khác. Nhà cậu tuy không có tiền bằng nhà Đàm Xung nhưng cũng không đến nỗi nào. Kẻ có tiền đem người thường đều coi như người nghèo sao?
"Liền tính không có điều kiện tốt như nhà anh, nhưng em chỉ mua cái váy cũng không cần đòi tiền anh. Anh thật sự coi em như chim hoàng yến mà nuôi sao?" Kiều Úy Nhiên tưởng tượng, lại nói tiếp: "HÌnh như rất kích thích."
Cậu hừ hừ một tiếng: "Không nghiêm trọng như anh nói, em chỉ là đem đồ không mặc đem bán second-hand, sau đó mua váy mới, em không có nghèo như anh nghĩ."
Đàm Xung dần dần buông tay ra: "Thật vậy sao?" Nhưng hiện tại cũng là năm nào rồi, sao lại còn có thể đem đồ đi bán second-hand, mấu chốt là còn có người mua.
"Anh làm sao nha, cái gì thiệt hay giả, anh nghĩ cái gì đâu? Cái váy đó lại không phải đồ mặc hàng ngày, đương nhiên sẽ có chợ second-hand."
Đàm Xung sờ mũi: "Anh cho rằng… Em không có tiền…"
"Đừng có xem thường người khác, tuy rằng em ăn của anh dùng của anh, nhưng là em có tiền!" Lý không ngay nhưng khí lại mạnh, Kiều Úy Nhiên ngửa đầu hỏi hắn: "Em có tiền còn có thể ăn của anh dùng của anh không?"
"Được." Sợ bóng sợ gió một hồi, Đàm Xung nghĩ vậy càng không cần Kiều Úy Nhiên bán quần áo: "Vậy đừng bán, thiếu bao nhiêu anh bù cho em."
Kiều Úy Nhiên lắc lắc đầu: "Không phải đã nói sao, để chỗ cho váy mới."
Đàm Xung nhìn tủ quần áo, hảo gia hỏa, ở bất tri bất giác, tủ quần áo đều đã bị Kiều Úy Nhiên nhét đầy. Hắn xoay người đem tủ quần áo của mình mở ra: "Để ở tủ của anh, dù sao tủ của anh… Tủ của anh sao cũng nhét đầy thế này."
Đàm Xung lấy quần áo ra nhìn, không chỉ có váy của Kiều Úy Nhiên , còn có không ít là quần áo mới theo số đo của hắn.
"Em mua khi nào?"
Kiều Úy Nhiên liếc mắt một cái: "Cái này ai mà nhớ rõ được. Anh mỗi lần đều mặc vài bộ kia, mua cũng lâu rồi, anh cũng chưa chú ý tới."
Váy đã sửa sang xong, Kiều Úy Nhiên đem hộp chuyển phát nhét vào trong ngực Đàm Xung: "Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm."
******************
Tác giả muốn nói:
Liền viết một ít chuyện hằng ngày chính mình có thể nghĩ đến.
ốt như nhà anh, nhưng em chỉ mua cái váy cũng không cần đòi tiền anh. Anh thật sự coi em như chim hoàng yến mà nuôi sao?" Kiều Úy Nhiên tưởng tượng, lại nói tiếp: "HÌnh như rất kích thích."
Cậu hừ hừ một tiếng: "Không nghiêm trọng như anh nói, em chỉ là đem đồ không mặc đem bán second-hand, sau đó mua váy mới, em không có nghèo như anh nghĩ."
Đàm Xung dần dần buông tay ra: "Thật vậy sao?" Nhưng hiện tại cũng là năm nào rồi, sao lại còn có thể đem đồ đi bán second-hand, mấu chốt là còn có người mua.
"Anh làm sao nha, cái gì thiệt hay giả, anh nghĩ cái gì đâu? Cái váy đó lại không phải đồ mặc hàng ngày, đương nhiên sẽ có chợ second-hand."
Đàm Xung sờ mũi: "Anh cho rằng… Em không có tiền…"
"Đừng có xem thường người khác, tuy rằng em ăn của anh dùng của anh, nhưng là em có tiền!" Lý không ngay nhưng khí lại mạnh, Kiều Úy Nhiên ngửa đầu hỏi hắn: "Em có tiền còn có thể ăn của anh dùng của anh không?"
"Được." Sợ bóng sợ gió một hồi, Đàm Xung nghĩ vậy càng không cần Kiều Úy Nhiên bán quần áo: "Vậy đừng bán, thiếu bao nhiêu anh bù cho em."
Kiều Úy Nhiên lắc lắc đầu: "Không phải đã nói sao, để chỗ cho váy mới."
Đàm Xung nhìn tủ quần áo, hảo gia hỏa, ở bất tri bất giác, tủ quần áo đều đã bị Kiều Úy Nhiên nhét đầy. Hắn xoay người đem tủ quần áo của mình mở ra: "Để ở tủ của anh, dù sao tủ của anh… Tủ của anh sao cũng nhét đầy thế này."
Đàm Xung lấy quần áo ra nhìn, không chỉ có váy của Kiều Úy Nhiên , còn có không ít là quần áo mới theo số đo của hắn.
"Em mua khi nào?"
Kiều Úy Nhiên liếc mắt một cái: "Cái này ai mà nhớ rõ được. Anh mỗi lần đều mặc vài bộ kia, mua cũng lâu rồi, anh cũng chưa chú ý tới."
Váy đã sửa sang xong, Kiều Úy Nhiên đem hộp chuyển phát nhét vào trong ngực Đàm Xung: "Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm."
******************
Tác giả muốn nói:
Liền viết một ít chuyện hằng ngày chính mình có thể nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro