CHƯƠNG 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình địch của Kiều Úy Nhiên tới.
Đàm Xung có căn hộ ở khu nghỉ dưỡng gần đó, mùa hè vừa vặn có thể đến tận hưởng. Chỉ là hai người bọn họ sau khi tốt nghiệp vẫn chưa cơ hội đi, lần này thật vất vả chờ Đàm Xung rút ra thời gian, trùng hợp đúng dịp nhà em họ Đàm Xung về nước, mẹ hắn thuận tiện mời cả nhà em họ qua đây.
Em họ có một đứa con gái năm tuổi, là cháu ngoại Đàm Xung, lúc trước ở hôn lễ của Đàm Xung với Kiều Úy Nhiên cũng từng gặp mặt một lần.
Cháu ngoại kêu Đào Đào, nếu nói Kiều Úy Nhiên là người con trai Đàm Xung sủng nhất thì cô nhóc chính là người con gái Đàm Xung sủng nhất, tình địch gặp mặt tự nhiên là hết sức căng thẳng.
Đào Đào không thích người "mợ" Kiều Úy Nhiên này, tận lực quấy rầy thế giới hai người của cậu cùng mợ, luôn không cho mợ tới gần.
Cô nhóc không đi theo mẹ mình, ngược lại ăn vạ ở phòng cậu cùng Đàm Xung, hết cậu dài lại cậu ngắn, đem Kiều Úy Nhiên trở thành không khí.
Ban ngày trời vẫn còn sáng, Kiều Úy Nhiên cùng Đàm Xung vốn đang ở trong phòng xem phim, cháu gái ương bướng, cứng đầu bắt đem phim khoa học viễn tưởng đổi thành phim hoạt hình.
Đào Đào chiếm vị trí vốn là của Kiều Úy Nhiên, chui vào trong ngực Đàm Xung, mới xem một lát lại quay đầu nói với Đàm Xung: "Cậu, cháu đói bụng."
Xem phim hoạt hình làm Đàm Xung đã muốn ngủ gà ngủ gật, vừa lúc đi lại cho thanh tỉnh một chút, hắn hỏi Kiều Úy Nhiên: "Em muốn ăn cái gì? Anh tiện lấy lại đây luôn."
Kiều Úy Nhiên liếc mắt nhìn hắn: "Tùy tiện đi."
Đàm Xung vừa đi, Đào Đào từ trên sofa nhảy xuống, chắp tay sau lưng ở trước mặt Kiều Úy Nhiên bước qua lại.
Kiều Úy Nhiên thấy cô nhóc hẳn là có chuyện muốn nói: "Có chuyện gì sao?"
"Cháu một chút cũng không thích mợ."
Kiều Úy Nhiên sửng sốt, cậu cũng không phải không cảm giác được, nhưng lại không tiện so đo cùng con nít, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, người trong nhà Đàm Xung đều thẳng thắn như vậy sao?: "Vì sao?"
Đào Đào miệng dẩu đến muốn bay lên trời: "Mợ vừa nhìn liền biết không phải dạng người tốt, lớn lên đẹp đều sẽ đi gạt người. Mợ khẳng định không phải thật lòng thích cậu của cháu."
Trong lúc nhất thời Kiều Úy Nhiên không biết chính mình rốt cuộc là được khen, vẫn là bị mắng.
"Ai… Nói với cháu như vậy nha?"
Đào Đào "hừ" một tiếng: "Phim truyền hình đều là diễn như vậy, không cần mợ nói, cậu của cháu phải chờ cháu lớn lên."
Không có Kiều Úy Nhiên, Đàm Xung cũng sẽ không chờ tiểu nha đầu này, Kiều Úy Nhiên dở khóc dở cười, chỉ có thể ở trong lòng phun tào.
Đào Đào một chút cũng không khách khí: "Mợ tránh xa cậu một chút!"
Kiều Úy Nhiên nói nhỏ: "Hai người bọn mợ đã kết hôn rồi nha."
"Vậy cũng không được!" Đào Đào chuyển chuyển tròng mắt: "Bằng không… Bằng không cháu sẽ mách cậu, nói mợ nhân lúc không có người khác bắt nạt cháu!"
Ngoài miệng nói không thể so đo với tiểu hài tử, nhưng tình địch chẳng bao giờ phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, Kiều Úy Nhiên cũng ngày càng hăng hái: "Cháu làm cái gì? Cháu thích cậu của mình? Mợ đây thấy cháu cũng không giống người tốt, dựa vào cái gì cháu thích thì chính là thật lòng?"
Con nít mới năm tuổi nào đã suy nghĩ logic được, bị Kiều Úy Nhiên phản bác như vậy liền tự loạn trận tuyến: "Cậu ấy… Là cậu của cháu, cháu đương nhiên là thật lòng!"
"Vậy cháu thích cái gì của anh ấy nha?"
"Cậu cháu rất ngầu!" Đào Đào đắc ý.
Kiều Úy Nhiên thấy cô nhóc không có nói tiếp, lập tức tiếp lời: "Mợ còn thích anh ấy lớn lên đẹp trai đâu, anh ấy còn đối với mợ đặc biệt tốt, chỉ thích một mình mợ, cháu có tức hay không? Lêu lêu lêu…"
"Mợ..." Đào Đào đấu võ mồm không lại, nơi này lại không có ai giúp nhóc, khóc hình như cũng không được, cô nhóc chỉ có thể gấp gáp xoay vòng vòng.
Vừa lúc nghe thấy tiếng mở cửa, không chờ nhóc mở miệng mách lẻo, Đàm Xung đã lên tiếng trước: "Bảo bảo, lúc nãy mẹ nấu mì sợi cùng sủi cảo, anh bưng lại đây hai phần, em ăn cái gì?”
Hắn lập tức đi qua phía Kiều Úy Nhiên, đem mâm đồ ăn trong tay đặt trên bàn, lại nhét bình sữa vào trong ngực Đào Đào.
Kiều Úy Nhiên xụ mặt, ra vẻ khó nghĩ: "Em không biết."
Cậu ăn trước một miếng mì sợi: "Ưm… Em ăn sủi cảo đi." Nói xong, đem mì sợi đã ăn qua đưa cho Đàm Xung, hắn cũng không nói hai lời tiếp nhận chén.
Đào Đào ngồi một bên chịu vắng vẻ kêu to: "Cậu! Cậu sao có thể không hỏi cháu có ăn hay không!"
"Mẹ cháu nói cháu uống sữa là được." Đàm Xung thẳng thắn muốn chết, không chút nào cảm giác được không khí khẩn trương giữa cháu gái cùng Kiều Úy Nhiên : "Thêm nữa, mấy cái này đều cho ớt, cháu không ăn được."
Nhìn Kiều Úy Nhiên một bộ tiểu nhân đắc chí, Đào Đào không cam lòng, ôm bình sữa ngáp một cái: "Cậu, cháu buồn ngủ, cậu bồi cháu đi ngủ đi."
Đàm Xung đưa mắt nhìn  Kiều Úy Nhiên, Đào Đào sợ hắn cự tuyệt, hai mắt đẫm lệ mà nhìn hắn: "Cậu…"
"Một chút nữa anh sẽ quay lại."
Nhìn qua thì là thuận theo Đào Đào, kỳ thật hắn đang trưng cầu ý kiến của Kiều Úy Nhiên. Kiều Úy Nhiên rất "hào phóng": "Được rồi."
Có thể đem cậu lừa đi, Đào Đào rất đắc chí, lúc nằm trên giường lại sợ Đàm Xung đi mất, đem người túm chặt: "Cậu, cậu không được đi nha."
Đàm Xung chính là một thẳng nam sắt thép, ngay cả tiểu nữ hài cũng sẽ không dỗ: "Cháu ngủ rồi cậu mới đi."
"Cậu muốn đi đâu?" Đào Đào miệng đều đã dẩu lên trời.
Còn có thể đi đâu, đương nhiên là về với vợ mình rồi.
Thấy Đàm Xung không nói lời nào, Đào Đào không vui: "Cậu có phải hay không muốn đi tìm Kiều Úy Nhiên!"
Đàm Xung nhíu mày: "Cháu như vậy là không lễ phép." Hắn cũng cảm thấy kêu mợ rất kỳ quái, tốt xấu gì cũng nên gọi Kiều Úy Nhiên là chú.
Bị phê bình làm Đào Đào càng không vui, bắt đầu nói bậy bạ: "Vừa mới lúc nãy cậu không ở, mợ bắt nạt cháu."
Đàm Xung căn bản không tin, Kiều Úy Nhiên không bị bắt nạt là tốt, cậu lại còn đi bắt nạt người khác?
"Đừng nói bậy, có ngủ hay không, không ngủ cậu đi đây."
Tiểu cô nương nóng nảy: "Cháu không thích mợ, cậu vì cái gì còn muốn cùng mợ kết hôn."
"Cậu thích em ấy, lại không phải cùng cháu kết hôn, vì sao phải cần cháu thích?" Đàm Xung trước sau như một vẫn giảng đạo.
Đào Đào nghẹn lời, gục xuống đầu, không biết nên cãi lại như thế nào, cuối cùng hỏi lại một câu: "Cậu thích mợ chỗ nào nha? Vì lớn lên đẹp sao?"
Thích chính là thích, nào có nhiều lý do như vậy. Lúc thích đối phương, liền cảm thấy người đó chỗ nào cũng tốt, trên người mỗi một chỗ đều lấp lánh, lớn lên đẹp, cũng là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Đàm Xung không giải thích với cháu gái: "Chuyện người lớn, trẻ nhỏ đừng xen vào. Nếu cháu tò mò, liền nhanh lớn lên đi, chính mình tìm người yêu."
Đào Đào không ngủ được, quấn lấy Đàm Xung hỏi đông hỏi tây, cuối cùng bị hắn ném tới chỗ mẹ. Tiểu cô nương khóc đến trời sập đất lún, nhưng chú nhóc quá lạnh lùng, không hề dao động.
Chờ Đàm Xung về phòng, trong TV vẫn còn đang chiếu phim hoạt hình, Kiều Úy Nhiên đã sớm ăn xong, cuộn ở trên sô pha ngủ rồi.
Điều hòa có chút thấp, Kiều Úy Nhiên cuộn thành một đoàn. Đàm Xung đến gần đem người bế lên giường.
Kiều Úy Nhiên ngủ rất say, bị người ôm tới trên giường cũng chỉ trở mình, lăn vào trong ngực Đàm Xung.
Đàm Xung vén tóc mái Kiều Úy Nhiên lên, cẩn thận chỉnh lại dáng ngủ cho cậu. Một hai phải hỏi hắn vì sao thích Kiều Úy Nhiên, hắn thật sự không thể nói được. Hỏi hắn không có đáp án, không bằng hỏi một chút Kiều Úy Nhiên thích điểm gì ở hắn.
Cậu thích hắn nhiều năm vẫn như một ngày, thời thời khắc khắc duy trì cảm giác mới mẻ cùng nhiệt tình, giống như sẽ không bao giờ mệt mỏi cùng chán ghét.
Đàm Xung không phải người giỏi biểu đạt, cái hắn có thể làm cho Kiều Úy Nhiên chính là nghiêm túc.
Tuy rằng lúc đầu hắn nói cùng cậu chỉ là "thử xem", nhưng cái "thử xem" của hắn mỗi phút mỗi giây đều là dụng tâm, cảm tình dù có ít, cũng phải "không có lệ".
Kiều Úy Nhiên thấy trên mặt ngứa ngáy, chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là Đàm Xung: "Ưm… Đào Đào ngủ rồi?"
"Không, đưa cho mẹ nó rồi."
Kiều Úy Nhiên duỗi tay ôm cổ Đàm Xung, liều mạng cọ vào trong ngực hắn. Đàm Xung thuận thế ôm lấy Kiều Úy Nhiên, cậu thích ý duỗi cái eo lười biếng.
"Cô nhóc vậy mà không quấy đã cho anh đi rồi?"
"Khóc, khóc mệt nên ngủ." Đàm Xung rất không hiểu phong tình, một chút cũng không hiểu tâm tư nhóc đó.
Kiều Úy Nhiên nhéo hai tai Đàm Xung, kéo hắn đối diện với cậu, nhìn nửa ngày. Đàm Xung người này thật không thích hợp để theo đuổi, ăn thép mà lớn lên đi, thẳng đến mức như vậy, khó trách lúc trước tìm người yêu không được.
Qua hai ngày, Đàm Xung cùng Kiều Úy Nhiên mang theo Đào Đào đi dạo trên núi. Tiểu cô nương vẫn như cũ không thích Kiều Úy Nhiên, dọc theo đường đi chỉ muốn Đàm Xung ôm. Lúc đi được nửa đường, Đàm Xung muốn đi vệ sinh, Đào Đào chỉ có thể ở một mình cùng Kiều Úy Nhiên.
Chờ Đàm Xung đi mất, Đào Đào rất không muốn đứng cùng cậu, một mình nổi giận đùng đùng mà đi về phía trước. Kiều Úy Nhiên ở phía sau kêu thế nào cũng không nghe: "Đào Đào! Đừng chạy!"
Tiểu cô nương này một hai nhất quyết phải đối nghịch cùng Kiều Úy Nhiên, cậu càng là kêu, cô nhóc chạy càng nhanh, còn thường thường quay đầu lại xem Kiều Úy Nhiên có đuổi theo hay không, không hề chú ý dưới chân.
Đường trên núi vốn không bằng phẳng lắm, Đào Đào không nhìn thấy hòn đá dưới chân, Kiều Úy Nhiên duỗi tay muốn túm cô nhóc, nhóc càng ngoan cố. Kiều Úy Nhiên  trọng tâm bất ổn nhào về phía trước, nếu không phải cậu phản ứng chống tay lên tảng đá, chấm đất trước khẳng định là mặt.
"Ưm…" Kiều Úy Nhiên ăn đau than nhẹ, giơ tay nhìn, bàn tay trầy một mảng, chỗ da trầy bắt đầu ứa máu.
Vừa thấy máu, Đào Đào liền thành thật, ngoan ngoãn đứng một bên: "Mợ… Mợ… Là chính mình tự té ngã…"
Đàm Xung đi vệ sinh về lại không thấy người, tìm một vòng mới thấy Kiều Úy Nhiên cùng Đào Đào. Từ xa hắn đã thấy Kiều Úy Nhiên đang giơ tay lên, đến gần mới biết cậu bị thương.
"Sao lại bị thương?" Đàm Xung một phen nắm lấy tay Kiều Úy Nhiên.
Đào Đào nhấp miệng, biết chính mình sẽ mắng, không nghĩ tới Kiều Úy Nhiên lại bình tĩnh nói: "Vấp tảng đá nên ngã."
Đàm Xung liếc mắt nhìn Đào Đào bên cạnh: "Tự mình đi." Lúc đi xuống liền không ôm nhóc, dẫn hai người trở về theo đường cũ.
Về đến nhà, Đào Đào không dám tiếp tục quấn lấy Đàm Xung, thành thật đi theo mẹ nhóc.
Vết thương trên tay Kiều Úy Nhiên cũng không nghiêm trọng, chỉ là lúc tiêu độc đau đến mức cậu oa oa kêu to, lúc xức thuốc vẫn còn nước mắt lưng tròng.
Đào Đào an phận được hai ngày, đại khái là áy náy, không có chạy loạn.
Một hôm, cô nhóc nhân lúc Đàm Xung đi lấy cơm lén vào phòng Kiều Úy Nhiên. Mấy ngày nay không thấy nha đầu này, Kiều Úy Nhiên có chút giật mình: "Có chuyện gì sao?"
"Tay mợ lành chưa?" Đào Đào chắp tay sau lưng ngượng ngùng xoắn xuýt, đứng ở cửa không chịu đi vào.
Kiều Úy Nhiên cho nàng nhìn tay đang quấn lấy băng gạc : "Sắp lành rồi. Cháu là tới thăm mợ hả?"
"Mợ vì sao không nói với cậu là bởi vì cháu mới bị té?" Cô nhóc hôm đó trở về liền ăn mắng. Cậu nhóc rất tức giận, nói nhóc nếu còn tiếp tục tùy hứng thì về sau sẽ không để ý tới nhóc nữa.
Kiều Úy Nhiên hừ một tiếng, tiểu nha đầu này là đã xem bao nhiêu phim thần tượng rồi: "Mợ không nói với anh ấy, cháu cũng vẫn bị mắng."
"Hừ, mợ quả nhiên không phải người tốt." Nói xong, Đào Đào liền muốn chạy, lại nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nói: "Xin lỗi…"
Từ khu nghỉ dưỡng trở về, Đào Đào phá lệ mà gọi điện thoại cho Kiều Úy Nhiên, đã qua nửa đêm vẫn đòi cậu bắt máy.
"Cháu không thích cậu của cháu." Đây là  lời mở đầu của Đào Đào: "Lúc cháu đi học, lớp học có một bạn nam, so với cậu đẹp trai hơn nhiều."
Haizz, nữ sinh trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, Kiều Úy Nhiên giả bộ có chút thất vọng: "Cháu nhanh như vậy liền di tình biệt luyến."
"Hừ, nếu xuất hiện một bạn nam so với cậu còn đẹp trai hơn theo đuổi mợ, mợ sẽ không thích sao?"
Kiều Úy Nhiên ngưng đùa giỡn: "Mợ đương nhiên không thích."
"Vì sao?" Đào Đào không tin, không ai có thể cự tuyệt soái ca.
"Bởi vì mợ cảm thấy cậu lớn lên đẹp trai nhất, không có người so với anh ấy đẹp hơn."
Đào Đào nói không lại Kiều Úy Nhiên, còn cảm thấy mình quá hoa tâm: "Cháu nói không lại mợ, tạm biệt."
Lúc Đàm Xung tắm xong đi ra, Kiều Úy Nhiên vừa vặn cùng Đào Đào nói chuyện xong, đang cười đến xán lạn: "Hai người nói cái gì mà vui như vậy?"
"Cháu gái của anh di tình biệt luyến." Kiều Úy Nhiên bò đến trên lưng Đàm Xung : "Không còn ai tranh giành anh với em."
********************
Tác giả muốn nói:
Các bạn đều nói Đàm Xung đối với Tiểu Kiều quá tốt lại nhìn không thấy Tiểu Kiều thật sự thích Đàm Xung, Tiểu Kiều ủy khuất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro