CHƯƠNG 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Xung cư nhiên sợ ma, đây là điều mà Kiều Úy Nhiên nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Mấy ngày hôm trước Phùng Việt gửi cho cậu vài bộ phim kinh dị Thái Lan. Kiều Úy Nhiên nghĩ nhàn rỗi cũng đang nhàn rỗi, buổi tối hôm đó liền kéo Đàm Xung cùng xem.
Kiều Úy Nhiên xem phim kinh dị hoàn toàn là vì tìm kiếm kích thích, cậu không tin ma quỷ, xem rất vui sướng, cũng không ngó ngàng Đàm Xung một cái.
Chọn xong phim, Kiều Úy Nhiên đem đèn trong phòng khách tắt đi. Phim kinh dị tông màu xám lại thêm khúc nhạc dạo đặc sắc làm Đàm Xung nhận ra điểm không giống bình thường.
Hắn hỏi: "Đây là phim gì?"
"Phim kinh dị nha, Thái Lan." Kiều Úy Nhiên tùy tay từ trên bàn lấy một gói đồ ăn vặt, nhào vào trong ngực Đàm Xung chuẩn bị mở ăn: "Phùng Việt giới thiệu cho em, vừa lúc có thời gian nên xem."
Vừa nghe là phim kinh dị, từ trong xương cốt đều phát ra kháng cự làm Đàm Xung muốn đứng dậy, nhưng Kiều Úy Nhiên còn nằm ở trong ngực hắn, hắn chỉ có thể đem người ôm sát một chút, ý đồ thuyết phục Kiều Úy Nhiên xem phim khác: "Xem cái khác không được sao? Vì sao lại  muốn xem phim kinh dị?"
"Chán muốn chết." Kiều Úy Nhiên ngửa đầu nhìn hắn: "Anh có phải hay không sợ nha?"
Ở trước mặt người yêu, Đàm Xung vẫn luôn vẫn duy trì hình tượng không gì làm không được, Kiều Úy Nhiên đã không sợ, hắn một chút cũng không muốn thừa nhận mình sợ.
"Không phải." Đàm Xung sợ Kiều Úy Nhiên nhìn ra manh mối, khi nói chuyện hắn không đối diện với cậu, ánh mắt đảo qua, trên màn hình là một nhóm trai gái đang đi xe về nhà.
Kiều Úy Nhiên không để trong lòng, tìm tư thế thoải mái, đem lực chú ý tập trung trên phim.
Toàn bộ lúc xem phim, Đàm Xung đều chịu đựng trong dày vò, như đứng đống lửa như ngồi đống than. Đàm Xung tận lực làm chính mình không nhìn màn hình nhưng lòng hiếu kỳ ác độc cùng âm nhạc quỷ dị đều làm hắn muốn nhìn trộm.
Đặc biệt là nháy mắt khi nữ quỷ xuất hiện, phi đầu tán phát (tóc tai bay múa) lại thêm váy dài đỏ tươi, màn ảnh kéo đặc tả, thiếu chút nữa trực tiếp làm Đàm Xung chết ngất.
Dù sao phim luôn luôn là vai chính đồng hành cùng một đám rồi chết dần, mắt thấy sắp kết thúc, Đàm Xung nhẹ nhàng thở ra, cả người không đề phòng nhìn chằm chằm màn hình.
Hình ảnh cuối cùng là nữ chính đột nhiên đặt câu hỏi: "Bạn cảm thấy tôi giống cô ấy không?"
Mặt nữ chính cùng nữ quỷ không ngừng trùng hợp luân phiên, chuyện xưa đến nơi đây liền đột nhiên im lặng, sau đó là danh sách nhà sản xuất cùng diễn viên.
Đàm Xung không có chuẩn bị trước bị cái kết cục không tận hứng này làm cho trong lòng không yên ổn.
Trong phòng quá mức an tĩnh, hắn cúi đầu thấy đồ ăn vặt trong tay Kiều Úy Nhiên đã ăn xong rồi, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm màn hình, ánh sáng màn hình phản xạ lạnh băng chiếu vào trên mặt Kiều Úy Nhiên.
"Bảo bảo?" Đàm Xung nhẹ nhàng lắc lắc cậu.
Kiều Úy Nhiên chậm rãi quay đầu lại, thình lình mà hỏi một câu: "Anh thấy em giống cô ấy không?"
Đàm Xung thiếu chút nữa từ trên sofa nhảy dựng lên, rống to một tiếng, giạng thẳng chân: "Kiều Úy Nhiên!"
"Ha ha ha ha…" Kiều Úy Nhiên ôm bụng cười to: "Anh hét lớn như vậy làm gì! Anh còn nói không sợ."
Đàm Xung bị Kiều Úy Nhiên ép tới cánh tay đều tê rần, sợ hãi, nôn nóng cùng thẹn thùng làm hắn phá lệ mà tức giận: "Em làm sao mà không nói lời nào!"
Đàm Xung đồng tử không ngừng giãn nở, có vết nước, cánh tay cũng đang phát run. Kiều Úy Nhiên biết hắn thật sự sợ, không dám tiếp tục trêu hắn, an ủi nói: "Đừng sợ đừng sợ, về sau sẽ không xem nữa."
Đàm Xung đang muốn tắt phim, danh sách diễn viên cũng vừa lúc chạy xong, bùm một tiếng vang lớn, hình ảnh biến thành mặt nữ quỷ, thật lâu ngừng lại ở đó.
"Đệt!" Đàm Xung không kịp đề phòng bị dọa cho buột miệng chửi thề.
Kiều Úy Nhiên lập tức đứng dậy tắt TV, lại mở đèn, xoay người đem người ôm lấy: "Đừng sợ, đều là giả cả."
Trấn an Đàm Xung một trận, xác định hắn không còn run nữa, Kiều Úy Nhiên tính vào phòng bếp lấy cho hắn ly nước, vừa định đi, Đàm Xung kinh hoảng hét to: "Em đi đâu!"
"Em đi lấy cho anh ly nước." Kiều Úy Nhiên đau lòng mà nhìn Đàm Xung: "Nếu không anh đi cùng em?"
Kế tiếp, Kiều Úy Nhiên như là nhiều thêm một cái đuôi bự, đến chỗ nào Đàm Xung đều đi theo, thẳng đến lúc cậu muốn tắm rửa.
Kiều Úy Nhiên lấy áo ngủ của cho cả hai người, nghĩ như vậy cũng không phải biện pháp, phải tìm chuyện khác làm phân tán lực chú ý của Đàm Xung.
"Chúng ta tắm cùng nhau?"
Đàm Xung không chút do dự đi theo vào phòng tắm. Phòng tắm đèn rất sáng, Kiều Úy Nhiên càng thêm tinh tường nhìn thấy sợ hãi trên mặt Đàm Xung.
Cậu nhón chân ôm cổ hắn, chút có chút không mà hôn môi cùng Đàm Xung : "Soái ca, đừng nghĩ đến phim nữa, chúng ta làm tình đi."
Đàm Xung vừa gấp vừa buồn bực, đem người trực tiếp ôm lên, ép đến trên tường.
Sau lưng đụng vào trên tường, Kiều Úy Nhiên còn chưa kịp kêu đau, miệng đã bị Đàm Xung ngăn lại.
Mang theo chút oán niệm mà hôn, hận không thể đem Kiều Úy Nhiên hủy đi ăn vào bụng, đây là muốn ăn thịt người sao.
Buổi tối hôm nay, Đàm Xung sức lực mạnh thái quá, Kiều Úy Nhiên cũng không có oán giận, ngoan ngoãn dẩu mông dỗ người ta nguôi giận.
Cuối cùng vào lúc mệt gần chết, Kiều Úy Nhiên đem người quấn vào trong chăn, mười phần cảm giác an toàn hôn hôn trán Đàm Xung cái trán: "Anh sao có thể đáng yêu như vậy chứ."
Nguyên bản đang nằm im, Đàm Xung trở mình, một lần nữa đè ép lên.
******************
Tác giả muốn nói:
Tạm thời không nghĩ được chuyện hàng ngày khác, trên cơ bản đây chính là kết thúc.
(´;︵;') cảm giác chính mình vẫn không quá am hiểu văn vườn trường, tui vẫn nên thành thật viết văn đô thị cày ruộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro