CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khoa Vật lý bù tiết, bọn La Nghị buổi chiều đều kín lịch, nghỉ trưa xong liền đi học, vừa hay có thời gian cho Kiều Úy Nhiên thu thập.
Chủ tiệm gửi cho Kiều Úy Nhiên hai bộ, cậu mặc một bộ ra ngoài, một bộ khác để trong túi, còn phải đeo thêm tóc giả.
Lúc cậu ra cửa, bao nhiêu ánh mắt khác thường đổ dồn lại, cậu trực tiếp từ ký túc xá nam chạy ra ngoài.
Chiều nay không phải tiết chuyên ngành, là hai ban cùng học chung. Người ban khác cũng không quá chú ý tới Kiều Úy Nhiên, nhưng các nữ sinh cùng lớp chỉ cần vừa liếc mắt đã nhận ra cậu.
"Tiểu Kiều, cậu sao lại mặc nữ trang vậy?"
Kiều Úy Nhiên ngồi vào góc khuất nhất, hướng các nàng làm động tác im lặng : "Lát nữa tôi tính đi chụp ảnh, là váy mới."
Nữ sinh bên cạnh sờ đùi cậu: "Trời không có mắt, chân của cậu sao có thể vừa thon lại dài, còn để nữ sinh bọn tôi sống sao!''
Kiều Úy Nhiên có chút sợ nhột, dùng váy che che, ngượng ngùng nói: "Cậu đừng sờ loạn, sờ phải phụ trách, đẹp không?"
"Rất đẹp." Mọi người đều châu đầu ghé tai.
Kiều Úy Nhiên tròng mắt chuyển chuyển, lại hỏi: "Cái kia... Cậu nếu là nam sinh, sẽ thích sao?"
"Đừng nói nam sinh, tôi là nữ sinh còn thích."
Thật sự rất thích mấy nữ sinh a dua nịnh hót, thổi phồng lẫn nhau. Kiều Úy Nhiên không cao hứng được nửa phút, lại sờ sờ mặt, nghĩ thầm: 'Nếu là Đàm Xung cũng nghĩ như vậy thì tốt rồi.'
Nữ sinh ngày càng nhiều, ai cũng vây lại thảo luận chuyện quần áo, trang điểm. Hết hỏi màu phấn của Kiều Úy Nhiên lại hỏi về quần áo, càng hỏi càng hăng say.
Đàm Xung cả buổi trưa đều có chút thất thần. Hắn biết rõ Kiều Úy Nhiên học xong mới đến tìm hắn nhưng vẫn luôn không nhịn được hướng khán đài tìm kiếm, bóng nhiều lần truyền đến tay, hắn đều không chú ý.
Cuối cùng bọn Tống Tuân thật sự chịu không nổi: "Đàm Xung, mày làm sao đó? Mày chơi bóng hay là xem em nào đâu?"
Đàm Xung thất thần cũng không vì nguyên nhân gì khác, tối qua Kiều Úy Nhiên ý tứ chính là hôm nay sẽ mặc nữ trang tới tìm mình đúng không? Tuy rằng đã biết trước, nhưng hắn vẫn có chút hoảng loạn.
Đàm Xung đang muốn xin lỗi, dư quang lại ngó đến một "nữ sinh" tóc dài đang đi đến hướng khán đài, Kiều Úy Nhiên?
"Tao... Đi nghỉ một lát đã, đổi người đi." Đàm Xung nói chuyện cũng không nhìn ai, nói vừa dứt đã vội vàng rời sân.
"Ngọa tào (mẹ kiếp), nó gần đây bị sao thế này?" Bạn cùng phòng oán giận thì oán giận, vẫn kêu người bổ sung.
Kiều Úy Nhiên thấy Đàm Xung hướng bên này chạy lại, nhanh chóng lùi lại một chút, thẳng đến xác định bạn cùng phòng của Đàm Xung không nhìn thấy mới dừng lại.
 Đàm Xung chân dài đi rất nhanh, không bao nhiêu bước đã đến trước mặt cậu.
"Chơi xong rồi?" Kiều ÚY Nhiên cũng biết,lời nói vừa rồi của cậu với Đàm Xung đúng là đã biết còn hỏi, nhưng cậu khống chế không được, đôi tay siết cái túi đeo bên người, khi nói chuyện cũng không khống chế được thân mình hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt cũng hơi mơ hồ.
"Ừm."
Tối hôm qua xem ảnh chụp, xa xa không bằng hôm nay nhìn đến người thật sống động. Cố tình thanh âm của Kiều Úy Nhiên lại mềm, mặc dù là nói chuyện, cũng không tạo cảm giác không thích hợp với bộ đồ đang mặc.
Đồ Kiều Úy Nhiên mặc là kiểu thường ngày, cố tình váy lại hơi ngắn, đùi lộ quá nhiều, Đàm Xung nhìn mặt cảm thấy không đúng, xem chân lại càng không đúng, trong lúc nhất thời thật không biết nên đặt mắt ở đâu.
Thay đổi trang phục làm Kiều Úy Nhiên có chút nũng nịu, không khí giữa hai người có chút mạc danh xấu hổ.
Hai người ấp úng, xấu hổ mà đứng trong chốc lát. Vẫn là Kiều Úy Nhiên chủ động mở miệng trước, cậu vỗ vỗ cái túi mang theo, nói: "Có hai bộ, bộ này chụp ở đây, chụp xong tôi sẽ thay bộ kia, sau đó chúng ta đi phòng học chụp nha?"
Đàm Xung không có ý kiến , hai người cũng không đi xa, chọn một chỗ có bóng cây.
Kiều Úy Nhiên đem máy ảnh đưa cho Đàm Xung, chuẩn bị dạy hắn cách sử dụng.
Dưới bóng cây, gió thổi nhẹ, Kiều Úy Nhiên đem tóc vén ra sau tai. Cậu so với Đàm Xung lùn hơn không ít, nhón chân chỉ hắn công dụng của các nút bấm.
Đàm Xung mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm sườn mặt của Kiều Úy Nhiên. Trên người cậu có mùi hương phá lệ ngọt ngào, mỗi một hơi thở đều mang theo mùi ngọt nị câu nhân. Khoảng cách gần như vậy, thật sự có thể ngửi được.
Đàm Xung nhận thấy Kiều Úy Nhiên bởi vì đứng không vững mà hơi nghiêng về phía hắn, liền bất động thanh sắc đem tay nâng lên một chút. Cánh tay của Kiều Úy Nhiên ở bất tri bất giác dựa vào cánh tay Đàm Xung, đem một bộ phận nhỏ trọng lực phó thác cho hắn.
Kiều Úy Nhiên nhón đến mức ngón chân đều mỏi, Đàm Xung người này đã không hiểu phong tình lại còn không có mắt nhìn, nhìn không ra cậu nhón chân cùng hắn nói chuyện thật mệt sao? Lại còn liên tiếp giơ tay.
Kiều Úy Nhiên cảm giác chân có chút run, một phen bắt lấy cánh tay Đàm Xun, oán trách hỏi: "Cậu không thể cúi xuống một chút được sao?"
Bị Kiều Úy Nhiên nói thẳng như vậy, Đàm Xung phá lệ mà thẹn thùng. Hắn lấy lại tinh thần, cẩn thận nghe Kiều Úy Nhiên nói chuyện, không tiếp tục làm mấy động tác nhỏ.
"Chờ lát nữa cậu bắt đầu chụp, nhớ ngắm rõ, chụp nhiều một chút, còn có thể lựa chọn."
Đàm Xung vừa đánh bóng rổ xong, trên người có mồ hôi, lại thêm thân hình cao lớn, làm Kiều Úy Nhiên cảm thấy rất áp lực.
"Đã hiểu chưa?"
Đàm Xung gật gật đầu.
Xác định Đàm Xung đã hiểu, Kiều Úy Nhiên lùi ra sau một bước. Ngày trước chụp hình toàn là nhiếp ảnh gia chỉnh động tác, hôm nay đối mặt với Đàm Xung, cậu chỉ nghĩ quy củ chụp xong.
Nhưng Kiều Úy Nhiên mới vừa hướng trên mặt đất ngồi xổm một chút, váy lập tức bị kéo lên, gấu váy đã ở ngay đùi.
Đàm Xung đứng không nhúc nhích, ánh mắt thâm thúy, biểu tình có chút phức tap.
"Làm sao vậy?" Kiều Úy Nhiên rất mờ mịt, tưởng rằng trên mặt mình có dính gì đó.
"Váy." Đàm Xung dừng một chút: "Quá ngắn."
Dứt lời, hắn đi qua chỗ Kiều Úy Nhiên, một tay đem người kéo lên.
Kiều Úy Nhiên co quắp đứng trước mặt Đàm Xung, trên eo hơi siết, Đàm Xung kéo váy cậu xuống, nguyên bản phần cạp váy ở vòng eo bị kéo xuống đến tận hông.
Kiều Úy Nhiên ngửa đầu bĩu môi: "Này cũng kéo đến quá thấp... Ai sẽ mặc như vậy..."
Đàm Xung từ trên cao nhìn hắn: "Cậu ngày thường chụp ảnh cũng như vậy sao?"
Không phải như thế này rất tốt sao? Cũng không có như Đàm Xung biểu đạt hở hang như vậy, huống hồ đây lại là thường phục, đã rất là quy củ.
Kiều Úy Nhiên ngẫu nhiên cũng có chụp một ít ảnh thuộc dạng quyến rũ, Đàm Xung khẳng định càng không tiếp thu được.
"Làm sao?" Kiều Úy Nhiên nghiêng đầu, giấu đi chút nhảy nhót vui sướng: "Cậu không cho tôi chụp sao? Cậu dựa vào cái gì để quản tôi chứ? Cậu cũng không phải bạn trai tôi."
Quả nhiên Đàm Xung là đầu gỗ, căn bản sẽ không thông suốt, ngay cả thuận thế nói đùa cũng sẽ không. Hắn một khuôn mặt lạnh: "Tôi chỉ cảm thấy như vậy không tốt lắm."
Nói xong còn cố tình cường điệu một chút về ảnh chụp tối qua: "Đêm qua cái loại ảnh kia, cũng không tốt lắm."
Hắn nhìn chằm chằm vào cổ áo của Kiều Úy Nhiên. Hôm nay áo sơ mi mặc cũng thật quy củ, không làm người thấy được mơ màng phong cảnh.
Này không được kia cũng không tốt, Kiều Úy Nhiên lập tức hỏi ngược lại: "Tôi chỉ gửi cho mình cậu xem không được sao?"
Đàm Xung đột nhiên liền im lặng.
A, nguyên lai không phải "cái loại ảnh chụp này" không tốt, là có người khác xem liền không tốt. Còn nói bản thân không thích nam, chiếm hữu dục mạnh như vậy, thật không biết nên nói Đàm Xung là khẩu thị tâm phi hay là đầu óc có vấn đề, quản trời quản đất còn muốn quản cả chuyện đánh rắm đi ngoài của người khác.
Kiều Úy Nhiên không tiếp tục truy vấn, làm một bộ không vui, một lần nữa sửa lại váy, không kéo cao như hồi nãy, ngồi xổm cũng không có hở đến vậy: "Như vậy là được rồi đi."
Bên ngoài có người đi tới đi lui, Kiều Úy Nhiên có chút không thoải mái. Đơn giản chụp mấy tấm xong liền nói với Đàm Xung: "Chờ tôi đi thay quần áo, chúng ta liền đi phòng học."
"Ừm."
Ở phụ cận không có WC, Đàm Xung chỉ có thể mang Kiều Úy Nhiên đến phòng thay đồ.
Kiều Úy Nhiên là lần đầu đến phòng thay đồ của sinh viên ban thể dục, tò mò nhìn đông ngó tây: "Phòng thay đồ của các cậu sao lại không có người?"
"Ở bên ngoài tập luyện."
Đàm Xung ngay cả người lộ mông ở phòng thay đồ cũng đã gặp qua, nhưng đổi thành Kiều Úy Nhiên, hắn lại suy nghĩ ngay có hay không nên tránh đi, đại khái do một thân nữ trang của cậu quá đẹp.
Trong đầu nghĩ nên tránh đi, Đàm Xung lại vẫn như bức tường đứng sững trước mặt cậu, mắt nhìn vào mấy ngón tay mảnh khảnh đang nắm lấy cúc áo.
Dưới ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu, Kiều Úy Nhiên nuốt nuốt nước miếng, thấp giọng hỏi: "Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Bị Kiều Úy Nhiên một câu nói toặc ra, Đàm Xung muốn đi ra ngoài đợi, mới vừa ngẩng đầu đã nghe tiếng bước chân, hắn chưa kịp làm ra phản ứng gì, bọn Tống Tuân đã xuất hiện.
"Tao đệt, tình huống gì đây?"
"Đàm Xung, mày như thế nào lại mang một em gái vào phòng thay đồ nam thế này?"
Đàm Xung rốt cuộc cảm nhận được cái gọi là hết đường chối cãi, hắn không biết nên giải thích từ đâu.
Kiều Úy Nhiên đưa lưng về phía bọn Tống Tuân, nghe được tiếng cũng không dám quay đầu lại, hướng Đàm Xung trước mặt tiến một bước, cái trán dựa vào ngực hắn, ngón tay cũng nắm lấy vạt áo hắn.
"Cậu ta thay quần áo..." Đàm Xung giải thích câu này càng như vẽ rắn thêm chân.
Bọn Tống Tuân cũng không lại gần hai người: "Vậy mày... Nhìn người ta thay?"
Cũng may huynh đệ cùng phòng cũng có chút ăn ý, lập tức có người tiếp lời: "Vậy đi, chúng ta vẫn là ra ngoài trước."
Phòng thay đồ nháy mắt an tĩnh xuống, Đàm Xung giơ tay vỗ vỗ đầu Kiều Úy Nhiên, sợi tóc chạm vào lòng bàn tay, hơi ngứa: "Bọn họ đi rồi."
Kiều Úy Nhiên không có ngẩng đầu, trán tựa vào cơ ngực rắn chắc, nhịn không được duỗi tay chọc chọc, rất cứng.
Thể trạng của Đàm Xung không phải loại mao nhung nhung mềm mại, cơ thể tràn đầy cảm giác lực lượng, hấp dẫn Kiều Úy Nhiên muốn ôm, muốn dúi đầu vào ngực hắn cọ cọ.
Kiều Úy Nhiên dùng đầu ngón tay vuốt ve cách lớp vải dệt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu luyện như thế nào vậy?"
"Huấn luyện thể năng." Cơ thể còn có thể luyện như thế nào, vận động nhiều sẽ thành như vậy thôi."
"Nga..." Hương vị hormone làm Kiều Úy Nhiên tâm viên ý mãn, cậu hỏi chút vấn đề râu ria : "Đàm Xung, cậu ngửi được mùi nước hoa trên người tôi không?"
"Có."
Thình thịch, tiếng tim đập đinh tai nhức óc, không biết là trong lòng ai hoảng hốt.
Kiều Úy Nhiên tiếp tục dựa vào Đàm Xung chiếm tiện nghi: "Dễ ngửi không?"
Đàm Xung như thể đã bị điểm huyệt, không có đẩy cậu ra, hắn đáp một câu: "Ừm."
Được đến đáp án vừa lòng, Kiều Úy Nhiên nhịn không được cười: "Cậu còn muốn xem sao? Tôi muốn thay quần áo."
Đàm Xung vội vàng quay đầu đi, ánh mắt dừng ở chỗ khác. Lúc này, bất luận là thanh âm nhỏ nhất, đều có thể bị hắn bắt giữ đến.
Thanh âm vải dệt cọ xát sột soạt, tiếng Kiều Úy Nhiên hít thở cùng tiếng tim đập của hắn.
Loại cảm giác này, khó lòng giải thích được nôn nóng, cũng có chờ mong.
Thẳng đến khi cổ tay hắn nóng lên, Kiều Úy Nhiên cầm tay hắn, nói: "Xong rồi."
Khi hai người họ từ phòng thay đồ đi ra, cửa phòng tụ tập một đám người. Kiều Úy Nhiên cúi đầu lôi kéo Đàm Xung đi nhanh hơn, đem thanh âm ồn ào bỏ lại phía sau.
Kiều Úy Nhiên cảm thấy phim truyền hình đều là gạt người, thời điểm nắm tay là có ý thức, cảm xúc da thịt tiếp xúc rất mãnh liệt. Hai người bọn họ chưa có buông tay chỉ là vì cậu không muốn.
Cậu kéo Đàm Xung đến một phòng học trống để không ảnh hưởng đến người khác học.
Phòng học so với ngoại cảnh yên tĩnh hơn rất nhiều, tùy tiện một chút động tĩnh di chuyển bàn ghế đều làm trong lòng thêm xáo trộn.
Phía trước là ảnh chụp toàn thân, giờ chụp nửa người là chính.
Kiều Úy Nhiên tìm ghế ngồi xuống, khuỷa tay gác lên bàn, nghiễm nhiên là một bộ tiểu thư văn nhã an tĩnh.
"Cậu ngồi ở đây." Cậu vỗ vỗ bàn học trước mặt: "Dùng góc độ nhìn xuống chụp một tấm."
Đàm Xung là người có chủ nghĩa đại nam nhân, nhưng vẫn rất nghe lời, bá đạo cùng thuần phục ở trên người hắn hòa hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
Hắn dựa vào trên bàn học, máy ảnh để nghiêng 60 độ so với mặt Kiều Úy Nhiên, ấn chụp vài tấm, hắn muốn đưa cho Kiều Úy Nhiên xem thử.
Không nghĩ tới Kiều Úy Nhiên đột ngột nói một câu: "Cứ có cảm giác cậu cúi xuống liền sẽ hôn tôi."
Giữa hai người khoảng cách không lớn, dịch một chút vừa vặn có thể tiến vào khoảng cách thân mật. Tay Đàm Xung run run, chỉ có thể tránh về sau làm bộ như không nghe thấy.
Rèm cửa trong phòng mở rộng ra, ánh sáng đầy đủ, Kiều Úy Nhiên trong ảnh môi hồng nhuận, tròng mắt phiếm thủy quang.
Thẳng nam Đàm Xung không hề biết này đó nhiều ít có công lao của trang điểm, hắn chỉ cảm thấy, Kiều Úy Nhiên so với thường ngày càng yếu đuối đáng thương hơn một chút.
Để đánh vỡ xấu hổ, Kiều Úy Nhiên uể oải hỏi: "Chụp được chưa? Tôi đổi tư thế."
"Ừm." Dưa ngốc, chỉ biết ừm ừm ừm.
Kiều Úy Nhiên cũng không giận dỗi,nằm xuống bàn, cằm gác trên mu bàn tay, ánh mắt đạm mạc nhìn vào máy ảnh.
Đàm Xung lui một chút sau đó ngồi xổm xuống, tìm vị trí đối diện Kiều Úy Nhiên rồi chụp mấy tấm.
Hằng ngày chụp chân dung cũng không chuyên nghiệp như vậy, tiến độ rất nhanh. Kiều Úy Nhiên vẫn còn vì phản ứng của Đàm Xung vừa rồi mà không vui, cũng không thể nói là không vui, Đàm Xung người này biết rõ cảm giác của cậu đối với hắn, chính cậu cũng biểu đạt vô cùng rõ ràn, nhưng Đàm Xung lại vẫn không nóng không lạnh, làm lòng cậu nghiêng ngả.
Kiều Úy Nhiên không đi xem ảnh, rủ mắt hỏi: "Tôi mặc nữ trang lại còn trang điểm, cậu có cảm thấy ghê tởm không?"
"Không đâu." Đàm Xung chỉ là cảm thấy, vì Kiều Úy Nhiên hôm nay mặc nữ trang, tim hắn luôn đập nhanh.
Không thích, cũng không chán ghét, thái độ không rõ ràng, Kiều Úy Nhiên vẫn chưa có ý định từ bỏ: "Vậy cậu vừa nãy có muốn hôn tôi không?"
Đàm Xung đã buông máy ảnh xuống, lúc này không hề có chỗ che giấu, hắn không thể nói được đây là cảm giác gì. Mặc dù Kiều Úy Nhiên mặc nữ trang, hắn cũng rõ ràng cậu là nam, đến nỗi bản thân có xúc động hay không, càng không thể nói rõ.
Hỏi đến vấn đề này, Đàm Xung bắt đầu hàm hàm hồ hồ, hắn khó xử như vậy sao?
Kiều Úy Nhiên bẹp miệng, ngồi xuống bên cạnh: "Vậy cậu chụp với tôi một tấm đi, không cần dùng máy ảnh,, dùng điện thoại.''
Đàm Xung không có cự tuyệt, hắn ngồi vào bên cạnh Kiều Úy Nhiên, eo lưng thẳng tắp, tứ bình bát ổn (bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng), một bộ thế hệ trước chụp ảnh tân hôn.
Kiều Úy Nhiên chỉnh điện thoại thành chế độ toàn cảnh, để dựa vào bàn đằng trước. Kiều Úy Nhiên muốn ngồi gần Đàm Xung hơn một chút nên kéo ghế về hướng hắn, thanh âm rất lớn. Cậu chột dạ đưa mắt nhìn Đàm Xung, hắn vẫn không có bất luận biểu tình gì.
Chờ hết thảy chuẩn bị ổn thỏa, Kiều Úy Nhiên duỗi tay bấm chụp. Trong màn hình, Đàm Xung vẫn luôn nhìn thẳng, mặt căng cứng.
Liền ở đếm ngược giây cuối cùng, Kiều Úy Nhiên đầu óc nóng lên, thay đổi chủ ý.
Cậu đứng dậy hôn vào má Đàm Xung, một màn này được điện thoại chụp lại.
Ngoài cửa sổ lá cây bị thổi đến ào ào rung động, Đàm Xung hơi hơi động quai hàm, Kiều Úy Nhiên tay chân đều nhũn ra, ngã ngồi trên ghế, nghĩ thầm Đàm Xung có thể hay không động thủ đánh cậu.
Một giây, hai giây, thời gian trôi tích tắc, Kiều Úy Nhiên chơi lưu manh đã có chút ủy khuất: "Chính là tôi muốn hôn cậu..."
Cảm giác môi tiếp xúc với gương mặt ở trong đầu Đàm xung muốn vứt đi cũng không được, Kiều Úy Nhiên hành động thế này làm hắn trở tay không kịp, trừ bỏ im lặng, không có biện pháp ứng phó nào tốt hơn.
Hai người im lặng ngồi song song. Kiều Úy Nhiên hai tay vặn xoắn, cũng không quản điện thoại. Đàm Xung dùng dư quang nắm bắt mọi nhất cử nhất động của cậu.
Loại này yên tĩnh bị tiếng gõ cửa phá vỡ: "Bạn học, các ngươi còn dùng phòng học này sao? Chúng ta cần dùng ôn tập xíu."
Kiều Úy Nhiên như là bắt được cọng rơm cứu mạng, cậu chỉ muốn nhanh nhanh bỏ qua chuyện này: "Không cần không cần, chúng tôi bây giờ liền đi."
Cậu luống cuống tay chân mà thu thập mọi thứ. Thời điểm đứng dậy, Đàm Xung chủ động xách túi đựng đồ. Cậu liếc nhìn hắn, không có phát biểu ý kiến.
Từ phòng học đi ra, keo kiệt bủn xỉn Kiều Úy Nhiên mời Đàm Xung ăn cơm. Hai người dùng xong cơm chiều mới trở về ký túc xá.
Sau một hồi lăn lộn, đã đem hành động thân mật vừa rồi tạm thời ném ra khỏi đầu hai người, Kiều Úy Nhiên rốt cuộc cũng có thể nói chuyện bình thường.
Trên đường trở về, cậu bỗng nhớ tới chuyện lúc chiều, vẻ mặt như đưa đám nói: "Đã trễ thế này, bạn cùng phòng của tôi khẳng định đều ở phòng, sớm biết vậy tôi liền mang theo quần áo để thay."
Với bộ dạng này mà trở về , khẳng định La Nghị sẽ lại được một trận châm chọc mỉa mai.
Đàm Xung không nói gì, chỉ là lúc hai người sắp tách ra, hắn vẫn đi theo Kiều Úy Nhiên. Cậu thấy hắn không có ý định đưa đồ cho mình: "Cậu không trở về ký túc xá sao?"
"Đưa cậu về phòng."
Này là muốn Kiều Úy Nhiên làm sao không yêu thích Đàm Xung được, đánh một roi lại cho một bịch đường cũng chỉ có như thế, cố tình đây vẫn là khẩu vị ưa thích của Kiều Úy Nhiên.
Buổi tối người ra vào ký túc lại càng nhiều, Kiều Úy Nhiên một thân nữ trang chói mắt, thật sự có chút không dám ngẳng đầu. Cậu còn phải làm người, chỉ có thể dùng tóc bụm mặt như kẻ bịt tai trộm chuông.
Cửa phòng ký túc xá đã khóa, Kiều Úy Nhiên vừa tìm chìa khóa vừa hỏi Đàm Xung: "Cậu muốn vaog ngồi một lát không?"
Đàm Xung gật gật đầu.
Chết thì chết đi, Kiều Úy Nhiên đẩy ra cửa phòng, La Nghị đối diện cửa quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt khinh thường chợt lóe, đang muốn mở miệng ghê tởm Kiều Úy Nhiên vài câu, nhưng thấy phía sau cậu có người.
Kiều Úy Nhiên ngẳng đầu ưỡn ngực tiến vào trong, bạn cùng phòng như cũ vẫn ghét bỏ, chỉ là không ai lên tiếng. Cậu không nghĩ tới Đàm Xung lại có tác dụng lớn như vậy.
Đã chậm trễ thời gian ban ngày của Đàm Xung, Kiều Úy Nhiên nhỏ giọng nói: "Cậu trở về đi, tôi đi tắm rửa đi."
Nói xong, Kiều Úy Nhiên liền tính bò lên giường lấy áo ngủ. Đàm Xung đem đồ trong tay để lên bàn, vừa quay đầu lại đã phát hiện Vương Kỳ vội vàng đem điện thoại cất đi, đưa lưng về phía này.
Đàm Xung đè lại Kiều Úy Nhiên: "Tôi giúp cậu lấy."
Lực lượng bạn trai cùng cảm giác an toàn đáng chết này làm nội tâm thiếu nữ ngốc bạch ngọt của Kiều Úy Nhiên mãnh liệt loạn tưởng. Cậu ngoan ngoãn đứng ở dưới.
Giường cảm giác như không chứa nổi thân hình cao lớn của Đàm Xung, hắn chỉ đứng ở bậc thứ hai của thang liền dễ như trở bàn tay cầm được áo ngủ của Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên ngượng ngùng tháo trang sức ở dưới, tháo tóc giả cùng mũ trùm đầu, ôm theo quần áo cùng đồ tắm rửa đi vào phòng tắm, còn nhỏ giọng giục Đàm Xung: "Cậu về nhanh đi."
Nhìn theo Kiều Úy Nhiên vào phòng tắm, Đàm Xung cũng không có rời đi mà ngồi vào bàn của cậu nghịch điện thoại. Mu bàn tay chạm vào mềm nhẹ tóc giả, hắn duỗi ngón tay khảy khảy, bên trên vẫn còn lưu lại mùi nước hoa nhè nhẹ.
Kiều Úy Nhiên trên bàn có gương trang điểm, Đàm Xung dùng dư quang khóe mắt liếc Vương Kỳ giường đối diện, hắn ta vừa lúc trở mình, bọn họ hai người đối mắt nhau ở trong gương, Vương Kỳ lập tức né tránh.
Trong phòng an tĩnh một cách quỷ dị, không ai lên tiếng trào phúng Kiều Úy Nhiên mặc đồ nữ, cũng không ai đuổi Đàm Xung đi.
Trong nháy mắt Kiều Úy Nhiên mở vòi sen, cậu kích động la hét trong vô thanh, xong rồi, cậu thật sự bị Đàm Xung tên cẩu độc thân này nắm trong tay rồi, mặc dù hắn lãnh đạm, cũng làm cậu chống đỡ không nổi.
Từ phòng tắm đi ra, Kiều Úy Nhiên nhìn thấy Đàm Xung còn chưa đi. Cậu đội khăn lông đi đến trước mặt hắn: "Cậu như thế nào còn chưa đi?"
Kiều Úy Nhiên lau người không kỹ, áo thun có chút ướt, vài chỗ đều gần như trong suốt, quần đùi lộ ra cẳng chân thon dài.
Đàm Xung đứng dậy nhường chỗ: "Cậu sấy tóc xong tôi sẽ đi."
Kiều Úy Nhiên tuy rằng không rõ dụng ý của Đàm Xung, nhưng hắn ở lại lâu một chút, dù có mặt mấy người bạn cùng phòng đáng ghét, trong lòng cậu cũng vô cùng thỏa mãn, sấy tóc cũng sấy đến vui sướng.
Chờ tóc khô xong, Đàm Xung không còn lý do không đi, Kiều Úy Nhiên tiễn hắn ra ngoài, ở cử dừng lại nói: "Ảnh chụp ngày hôm nay, chờ lát nữa tôi chỉnh sửa xong, cậu muốn xem không? Tôi gửi cho cậu một bản?"
Nhắc tới ảnh chụp, hai người bỗng nhớ tới chuyện xấu hổ ở phòng học, Đàm Xung khô khan nói: "Tùy tiện..."
Này thật đúng là khẩu thị tâm phi, Kiều Úy Nhiên đã biết thừa rồi, thầm cười trộm.
Tiễn Đàm Xung xong, Kiều Úy Nhiên vào phòng liền nghe La Nghị hùng hổ: "Đồ biến thái."
La Nghị tên này chỉ giỏi lên mặt với kẻ yếu, Kiều Úy Nhiên lười cùng hắn so đo, hưng phấn bò lên giường. Lúc kéo rèm che, cậu phát hiện Vương Kỳ đang nhìn trộm mình, bị cậu phát hiện liền lập tức quay người đi.
Kiều Úy Nhiên cũng không để trong lòng, mở máy tính chuẩn bị chỉnh ảnh. Cậu cũng chỉ chỉnh sửa đơn giản, thêm bộ lọc, lại chỉnh chút ánh sáng, chỉ là di động không có cài photoshop, cho nên ảnh cậu chụp cùng Đàm Xung, cũng chỉ giữ nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro