CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7
Đàm Xung trở về ký túc xá, cả phòng đều vây quanh hắn, mồm năm miệng mười: "Mày thành thật cho tao, hôm nay em gái đó là ai?"
Không ai oan ức như Đàm Xung, chỉ là dẫn người đi thay bộ quần áo đã bị toàn bộ ký túc xá hiểu lầm.
Hắn nên nói với bạn cùng phòng Kiều Úy Nhiên không phải con gái sao? Như vậy xem ra càng nói càng mơ hồ, hắn rất muốn ăn ngay nói thật, nhưng lấy năng lực bát quái của bạn cùng phòng, nhất định phải hỏi vì sao Kiều Úy Nhiên mặc nữ trang.
Loại chuyện như đồng tính luyến ái này, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người khác, hắn không thể mang ra làm đề tài nói chuyện bình thường, cùng người trong phòng nói được.
Nhưng im lặng không thể thỏa mãn hiếu kỳ của bạn cùng phòng, Tống Tuân nắm lấy Đàm Xung, mặt hiếu kỳ hỏi: "Cả đêm nay đều ở cùng em gái đó sao? Đều đã đi phòng thay đồ cùng nhau nha! Không được rồi, không được rồi, mày có nhìn người ta không đó Đàm Xung?"
"Hai người bên nhau bao lâu rồi? Yêu đương còn không nói cho bọn tao biết? Không tin tưởng bọn tao sao?"
Lung tung rối loạn, Đàm Xung ý đồ tránh thoát khỏi đám người này, đáng tiếc giãy giụa chỉ uổng phí sức lực, bọn họ một đám đều quá mạnh.
"Không có yêu đương."
"Mày lừa ai vậy? Đều đã như vậy." Bạn họ đều cười, vừa nói vừa khoa tay múa chân, học tư thế ôm nhau của Đàm Xung với Kiều Úy Nhiên: "Đều đã ôm mày, mày còn nói là không yêu đương.''
Đàm Xung nhìn hết nổi, một phen đem hai tên này tách ra, hắn cùng Kiều Úy Nhiên không có ôm chặt như vậy, lúc ấy là do tình thế cấp bách, bị bọn họ miêu tả lại thật khó nghe.
Cuối cùng Đàm Xung phá lệ muốn hộc máu: "Tao đi tắm."
"Tao đi tắm." Bạn cùng phòng học theo ngữ khí Đàm Xung cũng quá giống: "Dùng ngay câu này để trốn tránh vấn đề của chúng ta, khẳng định có vấn đề!"
Chờ Đàm Xung từ phòng tắm đi ra, bọn họ vẫn còn đang tiếp tục bát quái, Tống Tuân cầm đầu, kéo Đàm Xung hỏi: "Mày nói một câu coi, phải xuất phát từ nội tâm nha. Mày có phải đang yêu đương hay không, chúng tao cũng chỉ là hỏi thăm thôi."
Điện thoại trên bàn vừa lúc sáng lên, Đàm Xung lướt qua bọn họ, cầm điện thoại lên giường: "Không có."
Đàm Xung nằm trên giường, mở ra đều là ảnh chụp của Kiều Úy Nhiên gửi qua. Cậu nói mấy tấm này đều đã chỉnh sửa xong, hắn lại không thấy cùng phía trước có gì khác biệt.
Phía dưới còn kèm theo một câu: "Cậu nói xem tôi nên gửi cho chủ tiệm mấy tấm đây?"
Đàm Xung cũng không rõ lắm, loại này ảnh feedback, đều sẽ được lưu lại cửa hàng triển lãm. Hắn theo bản năng lựa vài tấm, những tấm hắn cảm thấy là nghiêm chỉnh.
Kiều Úy Nhiên nhìn Đàm Xung chọn, trên cơ bản đều là mấy tấm ít lộ eo cùng chân.
Cậu hỏi lại: "Cậu có phải là dị ứng với chân không nha?"
Đàm Xung trả lời lạnh băng: "Lộ quá nhiều."
Nhìn hắn một bộ giả đứng đắn, Kiều Úy Nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa mắc cười. Cậu duỗi người trên giường, hai chân đạp ở trên tường, quần đùi theo đó kéo cao lên đến tận gốc đùi, hướng ngay hai chân chụp một tấm, trực tiếp gửi cho Đàm Xung.
Đàm Xung nửa ngày chưa trả lời, Kiều Úy Nhiên thử hỏi: "Cậu làm gì mà không trả lời tôi?"
"Có phải hay không đang lưu ảnh chụp của tôi?"
Đàm Xung dừng lại cái tay đang tính lưu ảnh, quật cường đáp: "Không có."
"Vậy sao giờ cậu không kêu lộ quá nhiều nữa?"
Kiều Úy Nhiên không cho Đàm Xung cơ hội nói chuyện, đánh chữ cạch cạch: "Ha! Tôi biết rồi."
"Cho cậu xem thì đều có thể."
"Chụp cho người khác thì không được."
Loại tâm lý khó có thể mở miệng này, bị Kiều Úy Nhiên không hề cố kỵ nói ra khiến Đàm Xung trở tay không kịp.
Kiều Úy Nhiên thuận thế không buông: "Cậu lại không chịu cùng tôi yêu đương, còn đối với tôi quản đông quản tây, tiện nghi đều chiếm hết."
Đàm Xung luôn cho rằng, hai người bọn họ tuy không yêu đương, cũng mặc kệ Kiều Úy Nhiên có gửi cho hắn ảnh chụp hay không, loại ảnh chụp tư mật thế này, đều không được cho mọi người xem.
"Hừ." Luôn im lặng để có lệ với cậu, Kiều Úy Nhiên rất không vui.
Đàm Xung không biết chính mình nên nói cái gì, đem ảnh chụp xem lại một lần từ đầu tới cuối, thình lình hỏi: "Toàn bộ đều ở đây sao?". Hắn luôn cảm thấy còn thiếu một tấm.
"Đều đã ở đây mà." Kiều Úy Nhiên vẫn còn tức giận, không nghe ra ẩn ý của Đàm Xung.
"Có phải thiếu một tấm hay không?"
Đâu thiếu đâu? Cậu đều từ máy ảnh lấy ra, nào...
Kiều Úy Nhiên đang oán giận trong lòng đột nhiên im bặt, đúng là có thiếu một tấm, nó không ở trong máy ảnh, là ở điện thoại của cậu. Nguyên lai Đàm Xung còn nhớ thương chuyện cậu hôn hắn.
Có thể khẩu thị tâm phi đến mức này, Đàm Xung đúng là số một.
Kiều Úy Nhiên bắt đầu giả ngu: "Không thiếu nha? Thiếu tấm nào chứ?"
"Được rồi." Hai chữ này đem thất vọng của Đàm Xung bày ra rõ ràng.
Lời đã đến bên miệng, Đàm Xung vẫn còn có thể bình tĩnh, Kiều Úy Nhiên cũng phục hắn. Hai người giằng co một trận, cậu nhắn cho Đàm Xung trước: "Tôi muốn ngủ."
"Được rồi." Lại là được rồi, không thể mang theo chút cảm xúc sao?
Kiều Úy Nhiên thở dài, gửi qua một tấm ảnh: "Cậu muốn tấm này phải không?"
Tấm ảnh này chưa qua chỉnh sửa, nhưng camera làm đẹp đã tự mang bộ lọc, màu vàng mang theo chút ấm áp.
Kiều Úy Nhiên nói: "Tôi tính lấy làm hình nền điện thoại, cậu tính dùng làm gì?"
Dùng làm gì? Đàm Xung cũng không có nghĩ tới, hắn chỉ thuận miệng hỏi, yên lặng không tiếng động đem ảnh chụp lưu lại.
"Hừ, lại không nói lời nói. Tôi đi ngủ đây."
"Ừm." Đàm Xung cái tên đầu gỗ này lại ngây ngốc đáp lại như vậy, khung chat góc trái hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập..." nhưng chậm chạp không có tin nhắn của cậu.
Xác định Kiều Úy Nhiên thật sự đã ngủ, Đàm Xung mới phóng đại ảnh chụp. Hắn tuy không biết mình muốn lấy ảnh chụp làm gì, nhưng nghe Kiều Úy Nhiên nói như vậy, hắn yên lặng đem ảnh chụp cài làm bối cảnh trong khung nói chuyện của hai người.
Đêm qua, Kiều Úy Nhiên ngủ rất không ngon, luôn cảm thấy có tiếng nước, có thể là cả ngày chụp ảnh có chút mệt, lại còn bị Đàm Xung chọc giận. Sáng ra cậu lại bị tiếng rống của La Nghị đánh thức.
"Kiều Úy Nhiên! Tao đã nói bao nhiêu lần, quần áo đồ lót của mày, đừng để cạnh đồ của tao!"
Kiều Úy Nhiên mở to mắt, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngơ ngác mà nhìn rèm che.
Ngay sau đó là một tiếng "loảng xoảng", Kiều Úy Nhiên ở trên giường lắc lư ngồi dậy. Chờ cậu từ trong rèm vươn đầu ra xem, La Nghị đang nổi trận lôi đình đứng dưới giường của cậu, trong tay còn xách theo một cái áo thun.
"Làm sao vậy?" Kiều Úy Nhiên chớp chớp mắt, giọng nói vừa mềm vừa nhu.
La Nghị sửng sốt, lại đạp chân giường một cái: "Mày có thấy ghê tởm hay không, đừng đem đồ lót của mày dán cạnh đồ của tao."
Nói, La Nghị đem áo thun ném xuống đất, nguyên bản cũng không tức giận như vậy, nhưng nhìn bản mặt chưa tỉnh ngộ đầy vô tội của Kiều Úy Nhiên, La Nghị hận không thể xông lên giường xé cậu làm ba.
Vương Kỳ ở một bên đột nhiên lên tiếng: "Thôi bỏ đi, đến giờ đi học rồi, tìm đồ khác thay đi."
Đoàn người hùng hổ rời khỏi ký túc xá, cửa phòng bị La Nghị ném đến mức kêu rung trời. Kiều Úy Nhiên từ mơ màng hoàn toàn thanh tỉnh, cậu đi đến ban công xem lại vị trí quần áo.
Quần áo  của những người khác treo một bên, đồ lót của cậu lẻ loi nằm ở một bên. Cậu đem quần lót lấy xuống: "Ai để cạnh hắn chứ, đồ bệnh."
Tay vuốt quần lót cảm thấy có chút ướt, bữa nay cả đêm cũng không có mưa. Kiều Úy Nhiên bị đánh thức có chút bực mình, mạc danh cảm thấy không quá thoải mái, đem quần lót vo thành một cục, ném vào thùng rác.
"Mày không cao hứng, tao cũng rất không vui!" Ký túc xá chỉ có một mình cậu, tùy tiện mà rống to.
Một ngày tâm tình tốt cứ như vậy bị phá hoại, Kiều Úy Nhiên nổi giận đùng đùng bò lên giường. Tối hôm qua cùng Đàm Xung tức giận đã sớm ném sau đầu, trực tiếp gọi điện cho hắn.
Quá trùng hợp, Đàm Xung hôm nay cũng không có tiết, vẫn còn đang ngủ.
Lúc nhận cuộc gọi của cậu, giọng nói trầm thấp hùng hậu, thiếu chút nữa làm tiểu Kiều Úy Nhiên "chào cờ" : "Ưm?"
Nguyên bản Kiều Úy Nhiên rất tức giận, như là thể hiện tính tình, lại thêm giả bộ, không chịu mở miệng, chờ Đàm Xung hỏi mình.
"Hửm?" Đàm Xung vẫn có chút mơ hồ, cố mở mắt nhìn tên người gọi: "Kiều Úy Nhiên?"
Kiều Úy Nhiên lại bắt đầu giả bộ, làm bộ làm tịch hít mũi.
"Làm sao vậy?" Đàm Xung trở mình tính toán rời giường, người trong phòng họ, trừ phi là động đất, không ai có thể bị ồn ào làm thức giấc: "Khóc?"
Kiều Úy Nhiên không có khóc, cậu chỉ  giả bộ, vậy mà chỉ bởi vì vài chữ của Đàm Xung đã muốn sụt sịt: "Tôi... Hức... Bạn cùng phòng chửi tôi..."
Kiều Úy Nhiên đột nhiên khóc lên như chuông cảnh báo kêu, cậu ủy khuất muốn chết, không cầu Đàn Xung ra mặt vì mình, tốt xấu gì cũng muốn cáo trạng để Đàm Xung có thể an ủi cậu.
Nhưng cậu thút thít nức nở cũng sắp mười phút, Đàm Xung vẫn chỉ khoanh tay đứng nhìn, không nói một lời. Cuối cùng, Kiều Úy Nhiên khóc mệt, vẫn còn nức nở nói: "Cậu vì cái gì... Hức... Không dỗ tôi..."
Đàm Xung nơi nào không muốn dỗ cậu, hắn là chưa bao giờ gặp qua tình trạng này nên không biết phải dỗ làm sao. Chờ Kiều Úy Nhiên an tĩnh lại, hắn không đầu không đuôi hỏi một câu: "Cậu đói bụng không? Có muốn ăn sáng không?"
"Không có." Tuy rằng câu mở đầu không ra sao, Kiều Úy Nhiên vẫn thành thật trả lời.
Đàm Xung từ trên giường xuống: "Tôi đi mua đồ ăn sáng, cậu đợi một chút."
Phòng ký túc xá của Đàm Xung, cái khác thanh âm sẽ không tỉnh, vừa nghe có người muốn xuống lầu mua cơm, lập tức có người đáp lại: "Xung  nha, trở về tiện đường mua cho tao phần cơm chiên."
"Tao nữa, tao muốn mì bò."
Đàm Xung đang rửa mặt: "Tao về phòng muộn đó."
"Trước cơm tối về là được, bọn tao cũng không vội."
Ngắt cuộc gọi, Kiều Úy Nhiên vẫn còn chưa bắt kịp, có ý tứ gì? Đàm Xung là muốn đến phòng cậu sao?
Cậu chậm rãi từ trên giường bò xuống, rửa mặt đánh răng, cũng không thay quần áo. Cậu còn chưa từ cảm xúc khóc sướt mướt hồi phục, có chút suy sụp mà ngồi dưới.
Thẳng đến khi có tiếng gõ cửa, Kiều Úy Nhiên mới có cảm giác chân thật, Đàm Xung thật sự tới, còn mang theo đồ ăn sáng.
Cửa mở ra, Kiều Úy Nhiên hai mắt đỏ rực, khóe miệng kéo xuống, vẻ mặt đều là không vui.
Đàm Xung mua không ít đồ, đem của Kiều Úy Nhiên đưa cho cậu. Kiều Úy Nhiên đáng thương vô cùng hỏi hắn: "Cậu hiện tại liền đi luôn sao?"
Mấy món khác đều không sao, chỉ có mì thịt bò khả năng là không được, lời nói đến bên miệng bởi vì câu nói này của Kiều Úy Nhiên mà lại nuốt vào: "Tôi chờ cậu ăn xong sẽ đi."
Mì thịt bò chính là của Tống Tuân, chờ Đàm Xung trở về, Tống Tuân từ trên giường ngồi dậy nói: "Tao đệt, mày là đi mua thức ăn cho heo sao, một chén đều muốn thành hai chén."
Đàm Xung lấy chút nước từ máy lọc giúp Tống Tuân thêm chút nước sôi: "Mày ăn tạm đi."
"Haizz, cứ vậy đi, lấy giùm tao chút muối." Tống Tuân cũng không quá để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro