Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc ô tô sang trọng từ từ qua cánh cổng lớn. Ngôi biệt thự với phong cách Châu Âu đang dần hiện ra trước mắt. Phạm Quang Vinh tôi đây tuy không phải người am hiểu về nghệ thuật nhưng cũng có thể nhìn ra được sự tinh tế trong cách thiết kế 'tòa lâu đài' này. Biệt thự trắng tinh khôi nằm giữa vườn hoa oải hương tím biếc, cách điêu khắc bức tượng nữ thần đặt trước hiên nhà cũng tỉ mỉ, tôi ngẩn người ra một chút đánh giá, chủ nhân nơi xinh đẹp này hẳn là người thật giàu có đi.

Mặt trong mắt dẹp, tôi thèm thuồng nhìn mọi ngách mà không để ý xe đã dừng từ lúc nào, mãi đến khi quản gia kính cận mở cửa mới giật mình thoát mộng. Kỳ thực tôi đang hoa cả mắt đây, miệng há ra còn chạy cả dãi. Nghĩ lại mới nhớ đến người đang ngủ rục trên vai mình, cậu ta cũng thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình quyền quí, dù trí óc không được bình thường nhưng dẫu     sao cũng chẳng phải lo nhiều về tương lai, từ nhỏ cho tới lớn chắc cũng được người bưng kẻ bê hầu hạ, chẳng như tôi đến tuổi này vẫn thật nghiệp ế nhăn răng.

Tiểu Quân nghe tiếng quản gia nhắc nhở cuối cùng cũng mở mắt, cậu ta hình như mất trí luôn rồi, không để ý tới tôi, một mạch ra khỏi xe rồi lững thưng vào nhà. Ô hay nhỉ, mới nãy còn kêu người ta bằng chồng cơ mà. Trông dáng vẻ của cậu ta có vẻ mệt mỏi, mà đúng rồi, làm loạn không mệt mới lạ. Khi mà tôi còn đang không biết phải làm sao thì người phụ nữ phía trước quay xuống cười với tôi, bà ấy trông thật đẹp a. Lại một người nữa đi tới mở xe, chào đón tôi như một kẻ cao quiz mà cúi xuống 90 độ, họ được đào tạo khá tốt đấy, cách ăn nói cũng lịch sự làm tôi cảm thấy bản thân như đang biến thánh một ông hoàng.

"Mới cậu!" Vị phu nhân kí hướng tay về phía hiên nhà, nói với tôi.

"Cảm ơn!"

Chúng tôi cùng nhau bước vào trong, một làn gió mới tạt qua làm đầu tôi ong ong. Mùi hương ngòn ngọt xông vào cánh mũi, sự ấm áp nơi khiến tôi dễ chịu dãn chân mày. Trong nhà cũng thật lộng lẫy, tôi chỉ chần chầm nhìn những đồ vật được bày trí mà không dám chạm vào, sợ mình sai sót gì đó, đến lúc đấy có bán thân cũng không đến hết tội.

Mông đặt xuống lớp nệm sofa êm ái, tôi đang vô cùng, vô cùng ngượng khi chẳng biết phải nói gì, cũng chẳng hiểu sao vị phu nhân kia lại mời mình tới đây. Tất cả cũng chỉ vì trí tò mò, tôi hơi ngẩng đầu nhìn bà, người phụ nữ ấy vẫn mang trên không mặt một nỗi buồn man mác.

"Phu nhân! Không biết bà có việc gì nói muốn nói với tôi?"

Tôi ngần ngại hỏi, bầu không khí phút chốc trỏ nên gượng gạo khi bà ấy im lặng. Người làm từ trong bếp đi ra, đặt trước mặt tôi một ly nước hoa quả, còn bà ấy thì uống trà. Nhấp ngụm nhỏ cho đỡ quê, tôi lại nói tiếp.

"Phu nhân... con trai..."

"Nó là một đứa trẻ đáng thương!" Bà nhìn tôi, cười buồn.

"Dạ?"

"Cậu chắc đã bị nó dọa sợ, tôi thay mặt con trai xin lỗi cậu."

"Không...không sao!" Tôi bỗng chốc cứng họng khi nghe thế. Một người cao quý như bà ấy không phải tự nhiên được người ta kính trọng, tôi có thể nhìn được trong đôi mắt tim tím kia một mảng buồn rầu khó tả. Cứ mỗi lần nhắc đến con trai, bà ấy lại như thế.

"Có phải là rất muốn biết tại sao Tiểu Quân lại như vậy không?"

"Vâng!" Tôi gật đầu, thật lòng trả lời. Lòng hiếu kì lại tăng lên gấp bội.

Bà ấy lại nhàn nhật cười.

"Không biết có nên nói không khi cậu và chúng tôi không quen gì, nhưng tôi cũng không biết chia sẻ điều này với ai..."

Dừng một lúc bà nói tiếp. "Tiểu Quân của tôi nó trước kia cũng là một đứa trẻ bình thường như bao người khác, nó rất ngoan, rất nghe lời, còn rất Thoòng minh nữa. Nhưng đến năm nó 16 tuổi, chỉ qua một đêm... nó đã thành ra như vậy!"

"Có chuyện gì đã xảy ra dao?" Tôi ngần ngại hỏi. Nghe giọng bà nghèn nghẹn mà trong lòng không thôi cảm thương. Câu chuyện lại tiếp túc.

"Tôi là Avirl Lavigne con gái của một doanh nhân người Anh. Hồi bằng tuổi Tiểu Quân tôi có gặp được ba của nó và đem lòng yêu anh ấy suốt mấy năm trời. Anh ấy là su học sinh Việt Nam, lúc đầu giữa chúng tôi cũng chỉ quen thân bình thường nhưng rồi đi quá giới hạn lúc nào không hay.

Cậu biết không, sống trong một gia đình danh giá không phải lúc nào cũng là tốt. Mẹ phát hiện tôi yêu anh ấy liền bắt tôi phải rời xa ngay lặp tức, tất cả cũng chỉ lý do hai chúng tôi không cùng đẳng cấp với nha. Ba của Tiểu Quân xuất thân từ một gia đình chẳng mấy khấm khá, tôi được biết anh ấy đi du học là vì có được học bổng, cuộc sống cũng vất vả lắm. Tôi bị cha mẹ ép cưới một người khác, khi đó tôi không biết làm gì ngoài khóc lóc cầu xin cả. Anh ấy cũng đã từng gặp mặt ba mẹ tôi nhưng bị khước từ. Có lúc tôi còn tưởng cả đời sẽ phải sống chung với người mà mình hoàn toàn không có cảm tình, khi đó tôi tuyệt vọng lắm. Nhưng vào giây phút tôi suýt phải về làm vợ người ta, ba của Tiểu Quân đã đến cướp tôi đi. Nó giống kiểu như cướp dây ý.

Tôi biết khi tôi đã làm cho ba mẹ và mọi người thất vọng, hưng vì hạnh phúc tôi đánh phải nợ họ. Cuộc sống những ngày ở bên ba của Tiểu Quân rất hạnh phúc, cho dù lúc đó có hơi khó khăn, trong bụng tôi khi ấy đang mang Tiểu Quân nữa. Nhưng mà yên ổn chưa được bao lâu, nơi ở của chúng tôi đã bị phát hiện, ba mẹ sai người bắt anh ấy và mang tôi về. Vì cái bụng đã lớn nên họ không thể làm gì cả đánh đổ hết tội lỗi lên lầu ba Tiểu Quân. Hoi đánh đập, bắt ép anh ấy xa khỏi tôi nhưng anh ấy lại không chịu, ngược lại một mực cầu xin họ cho chấp nhận tình yêu cải anh ấy dành cho tôi. Đến lúc đó ba mẹ tôi cũng hết cách, đánh nhắm mắt gật đầu..."

Tôi gật gù nghe bà kể chuyện mà thầm cảm thân thứ tình yêu tốt đẹp kia. Bỗng dưng trong lòng khao khát muốn được yêu một người, muốn một lần hi sinh vì người đó sống như người ba của Tiểu Quân ấy. Trong lòng cũng không thôi sót xa vì tình yêu của hai người họ quá Trắc trở, chắc hẳn tình cảm họ giành cho nhau phải sâu sắc lắm mới có thể vượt qua tất cả.

"Hai người làm tôi ngưỡng mộ quá!"

Bà nhìn biểu cảm trên đường mặt của tôi, đôi mắt xinh đẹp lại cong lên lần nữa. Lắc lắc đầu vào cái tiếp tục kể.

"Cậu biết không, tôi sau khi được ba mẹ chấp thuận đã cũng anh ấy về Việt Nam sinh sống. Chúng tôi ở riêng vì không có người thân, khi đó hai chúng tôi rất vất vả, cũng vì nhà sắp có thêm một thành viên mói mà càng khó khăn hơn.

Tôi đã từ chối mọi sự trợ giúp về kinh tế của ba mẹ vì khi đó tự trọng lớn quá. Nghĩ lại mới thấy bản thân ngu ngốc. Ba Tiểu Quân làm công nhân ở một nhà sản xuất gấu bông, nghe đáng yêu nhỉ! Lương hàng tháng không hẳn là nhiều nhưng cũng dư ra một ít, đủ để lo cho bé con, mà cứ mỗi lần anh ấy nhận lương lại được công ty khuyến mại cho một con gấu bông nữa, ông chủ ở đó cũng rất tâm lý vì biết nhân viên sắp được làm cha nên ưu ái hơn một chút.

Tôi sinh Tiểu Quân vào một ngày đầu thu, khi đó không có một ai ở bên cả, chồng tôi phải đi làm, anh ấy cũng không biết tôi sinh bởi ngày sinh sớm hơn dự kiến. Khi nhận được cuộc gọi của người hàng xóm, tôi còn nghe rõ được giọng nói đấy bối rối và lo lắng của anh ấy. Nó buồn cười lắm, cứ nói đi nói lại câu "Con trai...con trai...". Nhưng mà cái gì đau khổ cũng mắc vào tôi hết, Tiểu Quân của tôi vừa ra đời chưa đầy một giờ đồng hồ đã làm đứa trẻ mồ côi cha, ba nó bị tại nạn giao thông mà qua đời, thậm chí còn chưa được nhìn mặt con đến một lần, thật quá cay nghiệt mà. Tôi sống trong đau khổ và bị trầm cảm nặng, đã từng có ý định tự tử nhưng rồi nghĩ đến con lại không thể. 

Một thời gian sau ba mẹ biết được chuyện của tôi, họ cũng vô cũng đau sót, không để tâm tới chuyện cũ nữa đón coi cùng Tiểu Quân về nhà. Bọn họ cũng yêu Tiểu Quân lắm, một phần nào đó lại muốn bù đắp cho đứa trẻ này vì tội lỗi họ gây ra trước kia, cho nó một cuộc sống rất rất tốt. Tiểu Quân cũng vì thế mà sống trong sự yêu thương, đùm bọc, có vài lần nó hỏi tôi về ba nhưng tôi không biết nói gì ngoài "Ba con đã mất". Tôi đau lòng lắm, đã cố gắng hết sực để bù đắp tình yêu của người cha cho nó."

"Năm 16 tuổi, nó có thích một chàng trai, vì ở đó người ta không coi nặng vấn đề yêu đồng tính lắm nên chúng nó cũng rất vui vẻ thoải mái. Cậu trai kia hơn nó một tuổi, bề ngoại rất thanh lịch và gia giao. Nhưng mà ai biết được cậu ta là một côn đồ, cậu ta lợi dụng con trai tôi, nó mới bước vào độ tuổi mới lớn thì biết thế nào là yêu đương chứ, tất cả cũng chỉ là sở thích nhất thời. Có lần Tiểu Quân còn qua đêm ở nhà cậu kia, tôi đã kịch liệt phản đối chuyện này nhưng nó không nghe, trong lúc tức giận mà cãi nhau và bỏ nhà đi. Tôi sốc lắm, con trai đang ngoan ngoãn mà mội ngày bỗng dưng quay mặt với mình như vậy thì còn dù đau hơn.

Nó bỏ đi hơn một tuần, tôi cùng gia đình xót ruột cho người đi tìm kiếm. Nó không đến trường trong suốt thời gian đó. Và vài ngày sau, tôi nhận được một tin kinh khủng, con tôi bị người ta bán cho vũ trường. Người mà con trai tôi yêu kia, hắn ta đã bán con trai tôi dứt ruột đẻ ra vào nơi đó, hắn cũng không biết rõ về thân phận của Tiểu Quân, cho đến khi tôi tìm được nó thì toàn thân như chết lặng. Hắn ta đã dở trò đồi bại với con tôi, cùng một đám thanh niên khác hành hạ nó. Một lúc khốn nạn, sau đợt đó bọn chúng đã bị bắt gi còn con tôi thì thân tàn mai dại. Nó bị trầm cảm nặng rồi vào một đêm nó đã có ý định tự tử, may thay có người phát hiện ra rồi ngăn chặn kịp thời. Không biết kiếp trước tôi đã tạo nên nghiệp gì mà con tôi phải gánh chịu hết hậu quả như vậy nữa.

Nó do bị sốc quá má thần trí cũng chằn được bình thường nữa, cứ ngây ngây dại dại như đứa trẻ, miệng lúc nào cũng nói năng linh tinh. Thấy ai đó thuận mắt lại sa vào ôm như cậu khi nãy vậy đó. Chuyện xảy ra cũng đã được mười năm rồi và cũng luôn được giữ kín với người ngoài vì tôi không muốn con mình bị người ta khinh ghét. Cậu trai trẻ...liệu cậu có thể giúp tôi... giữ kín bí mật này không?"

Tôi im lặng lắng nghe cậu chuyện tưởng như dài bất tận kia, trong lòng chẳng hiểu sao quặn lại sau khi nghĩ đến cái cậu Tiểu Quân đó. Cậu ta ngốc quá đi nhưng cũng thật đánh thương, ai bảo dại trai làm chi để rồi bây giờ thành ra như thế. Đáng đời, mà cái người đó hơn tôi một tuổi cớ sao nhìn như trẻ con thế chứ.

Giọng người phụ nữ ấy nghèn nghẹn như sắp khóc thỉnh cầu tôi. Chắc là bà ấy bị ám ảnh quá nên đâm ra lo sợ, tôi cũng chẳng phải là người lắm mồm nhiều mép, chuyện khi nãy nếu không nhắc lại chắc cũng Quên luôn rồi. Nhưng người ta đã thật lòng nói thế không cớ gì lại không chắp thuận. 

"Phu nhân này, và đừng quá lo. Chuyền khi nãy tôi không để bụng, cứ xem như chưa có chuyện gì sảy ra đi, tôi cũng không phải người thích nhiều chuyện với người khác." Tôi gật đầu, cười trừ.

"Cảm ơn cậu!"

Sau một hồi nói chuyện, tôi cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình đây cũng rất thân thiện. Bà không quan tâm tôi là người như thế nào, không cần biết tôi là người lạ mà cứ như vậy kể thêm cho tôi nghe về Tiểu Quân. Bà ấy hẳn là rất yêu con.

Tôi mơ hồ, đang chìm đắm trong những tư tưởng riêng bỗng dưng cổ bị thít chặt, xém chút nữa tắt thở mà chết lăn quay ra đó. Cứ tưởng bị ám sát, Vĩnh tĩnh lại một chút tôi mới nhận được cổ mình không phải bị dị vật thít vào mà là tay ai đó đang ôm chặt lấy cổ tôi đằng sau.

"Chồng ơi!" Cái giọng ma quái đó lại được dịp lọt qua tai tôi lần nữa.

"Tiểu Quân! Con làm cái gì vậy?" Vị phu nhân cao quí ngồi đó hình như cũng bị giật mình, hướng mắt về phía con người kia hằn giọng.

"Mẹ ơi! Tiểu Quân tìm thấy chồng rồi! Khi nãy Tiểu Quân ngủ dậy không thấy chồng đâu cứ tưởng là chồng đã đi mất nên Quân phải chạy qua chạy lại tìm. Mỏi cả chân!!! Không ngờ mẹ lại đang nói chuyện cùng chồng."

Á á, chết mất, cứ sau mỗi câu cậu ta lại siết chặc tay thêm... Không biết khuôn mặt tôi bây giờ trông khó coi đến thế nào. Tôi khua tay, nhìn người phụ trước mặt cầu cứu, và bà dường như hiểu ý, ra vẻ nghiêm trọng nói:

"Tiểu Quân à, con dừng lại đi. Đừng ôm nữa, cậu ấy sắp bị con làm cho nghẹt thở rồi kìa."

Câu nói quyền lực nhất năm, chỉ bằng ấy từ mà thêm chút âm điệu mà tay người đang "ám sát" tôi đã nới lỏng. Nhưng chỉ được một lúc, mặt tôi lại tím tái vì thiếu khí.

"Không được mẹ ơi!!Như vậy chồng của Tiểu Quân sẽ chạy mất, như vậy Tiểu Quân sẽ buồn lắm đó mẹ."

"Khô....Không....tôi không chạy." Tôi cố hút thở nặng nề nói từng chữ.

"Thật chứ?" Cậu ta hoài nghi hỏi.

"Ừ....thật." Tôi trả lời.

"Vậy thì Tiểu Quân sẽ tin lời chồng nhé?"

"Tin hay không.....sao hỏi tôi?"

"Mẹ dạy là trước khi muốn làm gì phải hỏi ta của người lớn."

Cậu bạn à, lớn cái đầu cậu ý. Cậu còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời trước tôi hơn một năm lận.

"Ừ, rồi! Tiểu Quân cậu tin đi." Trong tìm hình cấp bách, tôi đành phải nhắm mặt nói qua loa.

"Cảm ơn."

"Ờ...ờ Giờ thì hãy bỏ tay ra!"

"Ok, Tiểu Quân bớt nè!"

Ngay khi đôi tay siết chặc cổ tôi buông lỏng, tôi lập tức lăn lóc khổ sở nuốt từng ngụm không khí. Trước khi thần trí tỉnh táo tôi còn nghe được câu xin lỗi từ người phụ nữ kia. Ừ ừ, con làm mẹ lại đi sau xin lỗi.... Xém chút nữa mang tôi ném xuống địa ngục rồi.

"Cậu không sao chứ?"

"Hừ..không sao! Xin lỗi nhưng đã muộn rồi, tôi xin phép ra về!" Nói rồi tôi nhìn bà, đứng lên cúi đầu lễ phép, đến lúc này không dám ở đây lâu thêm nữa. Tiểu Quân đang ở gần mẹ, nghe vậy hình như bị kích động, hướng tôi nói lớn:

"Không! Không được về!"

"Tiểu Quân ngoan! Cậu ấy phải về nhà!"

"Không được, chồng phải ở bên canh Tiểu Quân cơ! Chồng không được đi đâu hết, Tiểu Quân sẽ nhớ chồng lắm!" Một mạch chạy tới ôm tôi, miệng mếu máo sắp khóc.

"Nhưng tôi đâu phải chồng cậu chứ hả!?"

"Phải! Nhất định phải!"

"Vậy cậu biết tên của tôi chứ?"

"Ơ...chồng là chồng...Tiểu Quân không biết tên a~......" Tiểu Quân ủy khuất nhưng tôi ra vẻ suy nghĩ. Chắc trong đầu cậu ta toàn mớ câu hơi "Chồng tên là gì???"nhỉ. Ổi trời ạ, chắc tôi chết mất. Giờ cũng chẳng còn sớm gì nữa, tôi đành nhanh nhanh an ủi lấy người xa lạ đang ôm mình, đẩy cậu ta ra một chút, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu ta thuyết phục.

"Nhớ rõ. Tôi tên là Vinh. Phạm Quang Vinh! Được chứ? Bây giờ đã muộn, tôi phải về vì ba mẹ ơn nhà đang mong chờ. Giống như mẹ của cậu ý, bà ấy xa con mình sẽ rất nhớ. Tiểu Quân, cậu phải ngoan, nếu như cậu ngoan tôi sẽ đến gặp cậu được chứ! Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, còn bây giờ tôi phải về."

Cảm nhận được lực bàn tay của Tiểu Quân đang siết chặc lấy vạt áo của tôi như níu kéo, tôi thực sự muốn bước ra và đi về nhưng ánh mắt của cậu ấy nhìn tôi làm lòng này rạo rực muốn chết. Ánh mắt thập phần đáng thương long lanh nước, muốn khóc nhưng chắc tôi nói phải ngoan nên cậu ta không dám khóc. Môi mếu máo trề ra thật đáng thương như mèo nhỏ bị bắt nạt, vị công tử này, cậu làm ơn hãy tha cho con tim mỏng manh, dễ vỡ của tôi đi.

"Tiểu Quân sẽ ngoan!"

"Ừ, tốt lắm. Một ngày nào đó mình lại gặp nhau nhé!"

Nức nỡ gật đầu.

"Được rồi, vậy tôi về đây! Phu nhân, xin phép bà!"

"Để tôi bảo người đưa cậu về!"

"Để tôi vào đưa cậu về!"

"Không sao! Tôi có thể tự về được!"

"Vậy...cậu về cẩn thận và..... mong rằng cậy sẽ giúp tôi!"

"Vâng thưa bà!"

Quay lưng bước ra ngoài, trong lòng tôi bây giờ có bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn. Không biết mình nói những điều đó có đúng không nhưng lại thấy cậu Tiểu Quân đó khóc tôi lại thấy tội lỗi quá. Tất cả cũng tại tôi thương người quá mà. Haizzzz, tôi thương người vậy mà chẳng có ai thương.... Thiên a~ con còn phải kêu người bao lần nữa đây?

Bòng lưng Quang Vinh khuất sau bức tường cao lớn, bà Lavigne liền gọi quản lý tới dặn đo ông điều gì đó. Trong đầu vẫn luôn suy nghĩ đánh giá về anh và cái tên coi đơn bên vững đó mà không hề biết rằng cuộc đời mình sẽ có sự thay đôi bắt đầu từ đây.
———-end chap———-
Cảm ơn các reader rất nhiều vì đã đọc
Mụi sẽ ta cháo mới khi chap này có đủ 15 votes nhé~~~~
Lớp diu😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vinhquan