Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian : 7h tối

Vì giờ cũng đã đến thời gian dùng bữa tối . Nhưng vẫn chưa thấy anh xuống , cậu đứng trước cầu thang có chút lo lắng

Cậu : đã 7h rồi mà anh ta vẫn chưa xuống , bộ định nhịn đói luôn hay sao ???
Cậu : không được chắc mình phải lên gọi anh ta xuống thôi

Nói rồi cậu liền đi tới cầu thang , hướng thẳng phòng anh . Đứng trước cửa phòng , cậu cất nhẹ giọng gọi anh .

Cậu : Vũ Hàng ? anh làm cái quái gì trong đó vậy hả ? Đã 7h rồi sao còn chưa xuống ăn tối ?
Anh :...........
Cậu : không thèm trả lời mình luôn , không phải là đã .......

Cậu cũng đã hết kiên nhẫn . Không suy nghĩ gì nhiều cậu đẩy nhẹ cánh cửa phòng anh rồi bước vào trong . Vừa vào trong phòng cậu có chút giật mình , căn phòng tối om , đèn cũng không chịu bật lên . Căn phòng cũng khá yên tĩnh , cũng chẳng khác suy nghĩ của cậu là mấy có lẽ anh vẫn còn ngủ . Cậu bước tới công tắc điện gần đó , bật đèn lên . Bóng đèn vừa sáng , nhìn tới nơi đặt chiếc giường của anh . Cậu thấy một người con trai đang nằm đó nhắm mắt lại , có vẻ đã ngủ say .

Cậu : " thật luôn hả trời !! Giờ này vẫn còn ngủ ?? Anh là heo hay gì . Mà cũng thật là .... ngủ như chết luôn . Ngay cả tôi gọi cũng không thèm trả lời . Thật là "
Cậu : * đi tới * nè , Vũ Hàng !!! Mau dậy đi !!! Vũ ........

Vừa chạm vào người anh cậu giật mình dụt tay lại . Người anh bây giờ phải nói là nóng rực như lửa đốt . Nếu nhìn gần có thể thấy mồ hôi chảy ra rất nhiều . Anh không mở mắt ra nhìn cậu nhưng lâu lâu lại nhìu mày như đang rất khó chịu . Cậu lo lắng chạy xuống nhà đun nước rồi pha ấm mang lên phòng lau người cho anh , cậu cởi đồ anh ra rồi lau người cho anh để hạ nhiệt . Lau rất nhìu lần mới có thể giảm bớt mồ hôi . Rồi còn giúp anh mặc đồ vào . Xong cậu gián miếng hạ sốt lên trán anh . Sau đó liền chạy ra ngoài mua thuốc . Rồi lại vật vã cả tiếng đồng hồ nấu cháo cho anh . Cậu vốn đâu biết nấu ăn .... . Trong 2 tiếng đó không biết là đã đổ mất bao nhiêu nồi cháo rồi . Bây giờ cũng đã thấm mệt. Cuối cùng cậu cũng nấu thành công nồi cháo . Nấu xong cậu bưng lên phòng anh .

Cậu : Vũ Hàng , anh cũng thật là .....Tự nhiên lại sốt cao như vậy... Nếu tôi không lên gọi anh xuống ăn tối . Có phải anh chết luôn trong đó rồi không ????
Cậu : hazzzz..... vì anh mà tôi phải mệt như thế này đây .... tốt nhất khi tỉnh lại đối xử với tôi tốt một chút ... Nếu không thì ..... . Hưm.... còn tô cháo này......

Cậu cắn môi nhìn anh rồi lại nhìn tô cháo trên tay mình . Cậu ngồi xuống cạnh anh . Nâng người anh lên dựa vào lồng ngực mình , nâng nhẹ tay múc từng muỗng cháo đưa lên miệng anh . Đúng như cậu nghĩ vì anh vẫn đang ngủ nên miệng cũng không hoạt động . Cậu đùng tay bóp miệng anh , nó chỉ chu lên chứ không chịu mở . Cháo tràn hết ra ngoài cậu nhamh tay lấy chiếc khăn cạnh đó lau miệng cho anh rồi lại thở dài .....

Cậu : làm sao đây ??? Anh không chịu tỉnh thì làm sao ăn cháo ??? Mà không ăn cháo làm sao uống thuốc . Không uống thuốc thì làm sao bệnh anh đỡ được . Tôi ......
Cậu * nhìn anh , cắn môi * chỉ còn 1 cách .... nhưng mà cách này có hơi ..... A!!! Ba mình đã nói rồi đã giúp phải giúp cho chót . Cho nên Vũ Hàng tôi chỉ là giúp anh chữa bệnh ... Hoàn toàn không có ý gỉ khác...

Nói rồi , cậu nhắm chặt mắt , hít một hơi thật sâu rồi đưa muống cháo vào miệng của chính mình , tiến tới bóp nhẹ má của anh , sau đó áp nhẹ môi mình vào môi anh , dùng lưỡi đẩy hết cháo qua miệng anh . Sau khi thấy cháo đã được anh luốt hết , liền vui vẻ đứng dậy ....

Cậu : a~~~~ được rồi , Trình Trình mày thật giỏi quá !!!

Tự vỗ ngực khen mình , rồi lại ngồi xuống tiếp tục như bước đầu để giúp anh "ăn cháo ". Lúc đầu c nhắc nhơr chính mình , làm như vậy chỉ để giúp anh chữa bệnh nhưng bản thân lại cảm thấy ngại ngùng mà khẽ run rẩy , khuôn mặt sớm cũng đã đỏ ửng . Cậu còn cậu trời đừng cho anh tỉnh lại trong lúc cậu đang làm cái chuyện xấu hổ như thế này nữa , cậu nghĩ chỉ cần ygiúp anh ăn xong tô cháo này , thì chuyện cậu làm chỉ có mình cậu biết , cũng không có gì phải xấu hổ hay sợ hãi..... Nhưng quả thật đời không như là mơ . Khi đã gần hết tô cháo , anh cũng từ từ mở mắt . Khi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của cậu , anh có chút bất ngờ khi môi cậu vẫn còn đang đặt trên môi mình .
Anh trừng mắt nhìn cậu . Theo phản xạ cậu vội vàng bật dậy , lùi về phía sau , không cẩn thận mà té xuống , tiếp đất bằng mông~

Cậu : A... hức... đau quá ....
Anh : * từ từ ngồi dậy , thẫn thờ nhìn câun *cậu.... không sao chứ ???

Cậu : * đỏ mặt *Vũ.... Vũ Hàng ... anh......
Anh : * đặt tay lên môi mình * ưm... lúc nãy cậu....
Cậu : * xua tay * Đừng !!! Anh đừng hiểu lầm !!! Chỉ là lúc nãy người anh rất nóng , cần phải uống thuốc ngay . Bác sĩ nói trước khi uống thuốc thì cần ăn trước mới có thể uống thuốc , không thì sẽ bị sót ruột . Tôi .... Tôi chỉ là giúp anh ăn cháo.... Phải , chính là như vậy
Anh : cảm ơn cậu .. * đưa tay ra * lên đây ngồi với tôi đi . Dưới sàn rất lạnh .
Cậu : ưm.... * đặt nhẹ tay lên tay anh , tiến tới ngồi lên giường anh *
Anh : * nhìn cậu bật cười rồi liền đưa tay lau môi cậu , rồi liếm lấy tay mình *
Cậu : * rùng mình * Anh.... biến thái ....
Anh : đâu có . Too chỉ là thấy môi cậu vẫn còn dính cháo nên mới lau rùm thôi . Mà bỏ mứa cũng không tốt nên mới liếm cho sạch . Còn chửi tôi biến thái . Dù gì cũng không bằng ai kia lợi dụng lúc tôi ngủ say mà cưỡng hôn tôi * chọc cậu + cười nham hiểm *
Cậu : tôi đã nói là tôi chỉ giúp anh ăn cháo . Ăn cháo thôi có biết không.
Anh : được rồi . Tôi chọc cậu thôi ... mà~ cháo này .... là cậu nấu * thắc mắc *
Cậu : phải ! Là tôi nấu . Anh nghĩ xem tronh nhà này còn ai ngoài tôi . Mấy người giúp việc đã xin về quê hết rồi .
Bộ anh không biết sao.
Anh : hẳn nào lại dở như vậy.
Cậu : anh.... tôi đã tốn bao nhiêu công sức để lên mạng học cách nấu cháo cho anh . Mà anh lại .... dám chê sao . Anh .... anh được lắm . Đúng là tức chết mà .* định bỏ đi *
Anh : * kéo tay cậu lại * cậu.... cậu đi đâu ???
Cậu : mà nè ! Anh sốt nặng như vậy mà lại không gọi bạn gái anh đến chăm sóc sao ???
Anh : có gọi rồi , nhưng cô ấy nói bận họp lớp , không thể tới .
Cậu : vậy sao ... vậy còn tôi , sao anh lại không gọi tôi ? Anh sốt cao như vậy nếu tôi không lên gọi có lẽ anh đã vào bệnh viên lâu rồi . Vậy mà còn cố chấp không chịu gọi tôi .
Anh : chỉ là..... tôi không muốn phiềm cậu thôi .
Cậu : * suy nghĩ :phiền??? Lúc đó anh nói chuyện thâm tình đến vậy . Sao bây giờ lại.... *Rốt cuộc , anh xem tôi là cái gì vậy chứ ???
Anh : * suy nghĩ : cậu ta sao lại hỏi như vậy ... * thì chính là vợ chồng trên danh nghĩa
Cậu : vợ chồng trên danh nghĩa ??? Chỉ vậy thôi sao ??? Vậy những lời hồi sáng ... chỉ là nói dối ?
Anh : *suy nghĩ : những lời lúc sáng .... không phải cậu ấy đã nghe thấy hết rồi chứ* lời .... lời gì chứ ???
Cậu : lúc đó anh nói anh thích tôi , còn gọi tôi là " vợ ". Thì ra.... không phải anh nói * có chút buồn *
Anh : * suy nghĩ : thôi tiêu rồi * phải là tôi nói . Thì đã làm sao ?
Cậu : thì đã làm sao ? Những lời anh nói . Đều là nói dối thôi sao ?
Anh : phải , tôi biết là cậu đã tỉnh rồi nên cố tình nói vậy đó . Không ngờ cậu lại tin . Tôi đã nói là làm cho cậu thích tôi , rồi từ từ chà đạp cậu rồi mà * suy nghĩ: a~ Vũ Hàng mày đang nói cái quỷ gì vậy *
Cậu : thì ra là vậy . Nếu anh không nói ra thì tôi đã động lòng mất rồi .Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết . Nếu không thì tôi sẽ hối hận cả đời . Vì tin vào những lời nói đó . Đúng là đồ ngốc * định bỏ đi *
Anh : cậu .... cậu đi đâu * nắm lấy tay cậu *
Cậu : đừng quan tâm tới tôi . Còn khá nóng anh mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm đi . * bỏ ra ngoài*
Anh : Trình .... Trình Hâm * suy nghĩ . Mày điên thật rồi , tại sao lại nói ra mấy cái lời khốn khiếp đó *
Cậu : mình sao lại có thể ngốc đến vậy chứ . Lại còn tin những lời nói đó của anh ta . Tin rằng anh ta thích mình . Tốt nhất mình nên yên phận một chút .
Anh ta cũng có bạn gái rồi mà , làm sao có thể thích mình được chứ ?
——————

Anh : Trình Hâm ... tôi thật sự rất muốn nói với cậu .. những lời lúc nãy thật sự không phải những gì mà tôi nghĩ . Tôi thật sự ... xin lỗi mà
_____________

Cậu : Vũ Hàng .... Từ giờ tôi sẽ không bao giờ tin vào những lời anh nói nữa . Anh muốn chơi tôi sẽ chơi cùng anh. Chơi chán rồi thì sẽ li hôn theo ý anh muốn

End chap

#Jin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hoa#mai