2. Thanh: Đối mặt trên sân bóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân là bạn từ bé của tôi, tôi cũng chưa thấy ai kì lạ như Ân. Nói cô bạn yếu đuối cũng không đúng, mạnh mẽ lại càng không phải. Thời niên thiếu tôi lớn lên cùng Ân, thấy Ân từ một con nhóc hay tết hai bím tóc với dây buộc màu xanh thiên thanh đến khi mái tóc dài chấm lưng được cột gọn, dù cắt suốt vẫn dài và mượt. Trừ mái tóc trông có vẻ nữ tính ra thì chẳng còn gì nữa. Ân trong mắt tôi cứng cỏi đến mức mới lên lớp bốn, có lần vấp té rất đau, đầu gối tóe máu cả, khi tôi cùng cả đám bạn chạy tới vẫn lồm cồm bò dậy cười xuề xòa. Thế mà vừa sà vào lòng mẹ liền khóc tu tu vài giờ liền, dỗ bao nhiêu cũng chẳng nín cho. Lớn lên mới biết, Ân chẳng bao giờ khóc trước mặt người khác cả, mà lần nào khóc thì cũng hiếm hoi, như vỡ òa, như thể phải kìm nén rất lâu rồi mà bây giờ mới có dịp xả. Tôi thuộc những lần hiếm hoi đó, nên đã tự nhủ rằng sẽ chẳng để cô bạn phải khóc.

Tôi biết Ân thích Huy từ năm lớp Chín, điều tôi làm được là chở cô bạn đi chơi mỗi khi tâm trạng cô bạn trở nên ướt sũng. Ân hay bảo Huy như những vạt nắng ngày Hè. Vàng và giòn tan. Tôi lại thấy cậu ta như những cơn mưa rào, hay làm ẩm ương cảm xúc của An bất chợt. Tôi thấy khó chịu khi An lúc nào cũng vui vẻ chỉ vì vài ba câu vớ vẩn của Huy, hay vài hành động có vẻ tử tế của cậu ấy mà tôi thừa biết là đối với ai cậu ta cũng sẽ như vậy.

Một chiều chập choạng tối, tôi gọi Huy ra sân bóng rổ và đã đánh nhau với cậu ta sau đó. Huy bảo nó không muốn có ràng buộc ở hiện tại, nó cũng lờ mờ biết được Ân thích nó, nhưng sau khi chia tay mối tình đầu, nó chỉ là mệt mỏi, muốn tự do, mặc dù cũng có cảm tình với Ân. Hai thằng con trai vừa vật nhau huỳnh huỵch vừa quát nhau ầm ĩ, náo động cả góc trời. Khi đã mệt lử, tôi và nó lăn ra nằm giữa sân bóng, thở dốc. Huy bật dậy bỏ đi trước, lại gần chỗ để ba lô vớ chai nước tu ừng ục rồi cầm chai khác quẳng về phía tôi trước khi quay lưng đi thẳng. Tôi dốc ngược chai nước tràn đầy miệng rồi trút phần còn lại xuống người. Nước thấm ướt tóc và đầm đìa trên gương mặt, hòa lẫn với mồ hôi chảy dài. Tôi ngồi thần ra thật lâu rồi khoác ba lô về khi ánh đèn đã lên vàng vọt, không biết phải làm thế nào với Ân nữa. Tự nhiên tôi muốn ném mình vào một lỗ hổng thời gian nào đó, để tìm kiếm được một câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro