Ân: Mối tình chưa nói!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi và Thanh thân nhau từ bé, nhà hai đứa chỉ cách nhau có vài bước chân và chiều nào trong xóm cũng í ới tiếng hai đứa trẻ gọi tên nhau đi chơi với đám trẻ con cùng lứa. Rồi những buổi chiều của những đứa trẻ chân tay ngắn ngủn, chạy lạch bạch trên đám cỏ bày đủ trò vui đùa dần trôi qua. Giờ hai đứa tôi đã lớn. Tôi đã ở bên Thanh suốt quãng thời gian dài từ lúc Thành còn là cậu bé đầu lơ thơ tóc, khi cười để lộ cái răng cửa còn sún với hai má bầu bĩnh mà người lớn ai cũng muốn bẹo mỗi khi nhìn. Thanh từ lúc nào trở thành chàng trai 17 tuổi luôn khiến các cô bạn gái trật nhịp mỗi khi bắt gặp và thường nhận được những lời tỏ tình giấu tên trên trang thú tội của trường. Bạn ấy đã chứng kiến quá trình tôi từ một con nhóc cứng đầu có hai bím tóc luôn ngoe nguẩy cho đến khi là một cô nàng 17 tuổi không chịu lớn, suốt vài năm trời vẫn cứ ôm mãi tình cảm đơn phương không chịu nói ra, cũng chẳng chịu từ bỏ.

Người khiến tôi luôn hẫng một nhịp khi cậu ấy cười là Huy, cậu ấy rất đặc biệt. Cậu có rất nhiều bạn, đến mức tưởng như đi đến đâu cậu cũng có thể quàng vai với một cậu bạn và nói chuyện với một đám con trai nào đó hoặc tham gia góp vui cùng các cô gái. Chắc vì dễ kết giao như thế mà tôi quen cậu ấy. Huy có thế nói chuyện với bạn một cách thoải mái như thể cả hai thân quen từ lâu lắm. Cái cách cậu ấy nói chuyện rất thú vị, cho dù đó là bâng quơ hay hài hưóc thì tôi cũng bật cười khi nghe cậu nói. Và dần dần, tôi hay quan sát và để tâm về cậu, điều đó trở thành một thói quen. Tôi nghĩ mình thích cậu ấy, vì khoa học nói rằng một cơn cảm nắng không kéo dài quá 4 tháng, còn tình cảm ấy đã đọng lại trong tim tới hai năm.

Thói quen kia còn khiến tôi nảy sinh thêm một thói quen khác là suốt ngày kể với Thanh về Huy. Thanh khó chịu ra mặt. Cậu ấy hay la lối ầm lên, bắt tôi phải lựa chọn. Một là nói thẳng với Huy, nếu cậu ấy cũng thích tôi thì tôi sẽ có tất cả: Người mình thích và cả những niềm vui, hoặc không gì cả: Có thể mất đi tình bạn vốn có. Hai là cứ giữ mãi tình cảm ấy giấu riêng đi rồi nhìn cậu ấy ở bên một người khác. Tôi không biết mình muốn gì nữa, không muốn nhìn cậu ấy đi bên ai khác, sợ mất đi tình bạn, càng không muốn mọi thứ cứ lấp lửng như thế này, cũng không muốn mãi đơn phương cậu ấy nốt.

Mọi tình cảm thỉnh thoảng không thể nói được, thỉnh thoảng tôi trút vào dòng trạng thái và treo vu vơ trên Facebook cá nhân. Những status vô đề, vô chủ, nhưng có thể cậu ấy sẽ biết. Những thứ mà người ta không thể che giấu mãi, bao gồm tình cảm. Nhiều tuần sau, khi mà cậu ấy tỏ ra khó xử mỗi khi gặp tôi cũng chính là lúc tôi biết được về người con gái cậu đã từng thích. Hai người họ trông rất đẹp đôi. Và tôi thì hoàn toàn khác xa cô bạn ấy. Cô bạn xinh đẹp theo kiểu sắc sảo, và là kiểu con gái dịu dàng, khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn chở che. Tôi kể chuyện ấy với Thanh cậu ấy đã nổi đóa lên khi biết tôi muốn trở nên giống cô ấy. Từ nhỏ đến giờ, tôi ít khi nhờ vả và luôn muốn tự mình làm mọi việc, điều đó khiến mọi người đều nghĩ là tôi không cần giúp đỡ và không cần người ở bên đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro