Hàng xóm mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lớp học, thầy giáo Hóa đang giải bài, học sinh cũng rất chú ý lắng nghe thì thầy đập mạnh  cây thước xuống bàn quát lớn:

- Bạn học Diệp Linh Chi, tại sao không chú ý vào bài giải?

Diệp Linh Chi đang ngồi nhìn ra cửa sổ thẫn thờ, nghe đến tên mình thì bần thần đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Mãi sau, nhìn lên bảng mặt được tìm thấy h nằm hè của thầy giáo thì cô mới hiểu ra vấn đề, tỉnh bơ đáp như đã quen với chuyện này

- Thưa thầy, em vẫn nghe bài, có điều chỉ là không nhìn lên bảng ạ. Thầy nói thế hình như không đúng lắm. 

- Sao em vẫn có thể mong đợi câu trả lời của tôi như thế? - Thầy tức giận đáp - Công thức tôi đều viết lên bảng, có rất nhiều ký hiệu mới. Em không nghe thì sao mà làm bài? Năm nay cuối cấp, em có tính vào đại học không?

- Dạ, nếu là vào đại học thì em nghĩ với em chuyện này không thành vấn đề ạ. - Trả lời đơn đơn.

- Em... đúng là làm tôi tức chết mà. Nếu cuối năm vì môn học này mà không vào thì đừng có trách nhiệm nhắc nhở em. - Thầy thuốc dọc quay ra tranh tiếp.

Dạ vâng...- Cô vẫn rất hồn nhiên đáp lại rồi ngồi xuống như chưa có chuyện gì.

Bạn học cả lớp khi thấy cảnh đó thì chỉ biết nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng ngưỡng. Thầy dạy Hóa nổi tiếng khó tính, ít ai dám cãi lại thế mà chuyện cô nói lại thầy đã không còn xa lạ gì nữa. Tuy nhiên, phải như cả lớp vẫn rất trầm trồ vì chuyện này.

***

Tan học

Diệp Linh Chi vừa về đến nhà thì không thấy mẹ như mọi khi. Cô rút điện thoại ra định gọi mẹ thì mẹ cô về:

- Nay có hàng xóm mới ở nhà mình, mẹ vừa mới sang hỏi. Nghe nói cũng có bạn học bằng tuổi con, con thử sang câu hỏi bạn đi, biết đâu chung lớp.

Cô nghe thế thì chán ngẩm trả lời:

- Mẹ à, hàng xóm mới thì con phải sang hỏi sao? Hơn nữa lớp con là lớp chọn, đâu phải được vào là dễ dàng. - Nói xong cô lên lầu.

- Cái con bé này, mẹ nghe nói người ta là học bá đó, Tiền biết bao giải thưởng, năng lượng học rất tốt đó. - Mẹ cô nói với theo.

- Dù sao cũng không liên quan tới con. Với lại, mấy cái giải thưởng kia con cũng đâu có thiếu. - Cô ấy trả lời lại. - Con thay quần áo rồi xuống ăn cơm luôn, chiều nay con không phải đi học nên muốn ngủ bù, mẹ đừng kêu con dậy nha.

Mẹ cô nghe thế thì chỉ biết cười nhẹ rồi lắc đầu nhìn con gái cá tính của mình.

Bình thường, bố cô phải đi công thường xuyên, ít khi về nhà. Cô lại là con một nên bình thường chỉ có hai mẹ con ở nhà vì mẹ cô làm giáo viên cấp 2 nên thích thú. Hai người ăn xong rồi cô đi rửa bát. Định đi về phòng ngủ thì mẹ gọi lại, ra hiệu để cô ngồi xuống bên mép:

- Chi Chi con định sẽ thi vào trường nào, khoa nào?

- Chắc chắn là vào khoa ngoại thương trường Đại học A mẹ à, cũng khá hợp lý với con mà. - Cô trầm tư đáp lại.

- Vậy thì xa quá, cách đây 200km. Con đi xa vậy mẹ không yên tâm. - Mẹ cô mày mày.

- Con cũng đang suy nghĩ thôi, chưa quyết định. - Cô đáp lại. - Nhưng xa cũng có cái hay của nó, con sẽ được tiếp xúc với nhiều thứ mới, sẽ có kinh nghiệm ra đời sau này mẹ à.

- Chăm con thôi, mẹ vẫn sẽ ủng hộ quyết định của con. Miễn phí cảm thấy vui là được. - Mẹ cô cười hiền trả lời. 

Hai mẹ con đang nói chuyện thì sẽ có tiếng ồn gõ cửa vang lên. Cô ra mở cửa, trước mặt cô là một chàng trai cao ráo, đẹp trai, tay đang cầm giỏ hoa quả. Cô nhìn anh phục hồi lâu rồi bất giác bị đánh thức bằng giọng trầm trầm dịu cùng nụ cười toả nắng:

- Chào hàng xóm mới, không biết bạn còn nhớ tôi không.

KẾT THỨC CHƯƠNG 1.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro