Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Trên thế giới này, lời nói phát ra từ miệng con người trong một ngày quả thật quá nhiều. Việc gì phải để ý đến phát ngôn của những người mình không quan tâm chứ. Chỉ cần người quan tâm mình hiểu là được rồi.

* Có đôi khi những thứ mắt nhìn thấy cũng không phải là sự thật.

* Để làm một người lãnh đạo sáng suốt thì việc đưa ra lựa chọn cũng không phải việc dễ dàng gì đâu.

Thế nhưng đám người phía dưới cũng đâu biết lãnh đạo phải suy nghĩ chu toàn bao nhiêu, bọn hắn chỉ cảm thấy lợi ích của mình bị tổn hại thì sẽ sinh ra bất mãn với người lãnh đạo.

* "Trưởng bối thì nên có dáng vẻ của trưởng bối, ân oán của tiểu bối mà ngươi cũng muốn ra mặt?" Thần sắc Sơ Tranh nhàn nhạt :" Chỉ để chứng minh nữ nhi nhà người vô năng sao?"

* Mà những người một đi không trở về kia, người khác thì đều cảm thấy tâm tính của bọn họ có vấn đề, hoặc là do chính bọn họ đã lựa chọn con đường tăm tối đến thế...

Nhưng có đôi khi chỉ cần một động tác nhỏ cũng có thể cứu vớt họ từ bùn đen dơ bẩn lên, chỉ là bọn họ không có duyên phận gặp được người cần thiết mà thôi.

* "Huyết tộc hút máu, cũng giống như nhân loại ăn thịt."Giọng điệu Sơ Tranh bình tĩnh trình bày :"Những miếng thịt nhân loại ăn, không phải cũng là của sinh mệnh đang sống sờ sờ sao?"

Chỉ bởi vì nhân loại có trí tuệ biết nói chuyện, nên Huyết tộc đi săn chính là tội ác tày trời?

Vậy nhân loại đi săn động vật thì sao?

Lúc bọn họ đuổi cùng giết tuyệt động vật thì có khác gì huyết tộc đâu?

Ở trong mắt động vật, nhân loại cũng tội ác tày trời như thế.

Động vật không thể nói chuyện, không thể lên án về những thương tổn chúng phải chịu, thế là nhân loại liền cảm thấy bọn họ chẳng làm gì cả.

* "Bằng không thì ta đứng đấy cho người đánh à?" Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm :"Ngươi ngu như thế, cũng không có quyền yêu cầu tất cả mọi người đều ngu như ngươi. "

* Con người đa phần đều là như thế.

Không liên quan đến lợi ích của mình, thì không chút kiên kỵ đứng ở đỉnh cao của đạo đức mà thuyết giáo.

Nhưng một khi dính đến lợi ích của mình, thì bọn họ liền quên mất những gì mình từng nói.

* Nếu như anh ta quả thật thích cô ấy, thì cũng sẽ không bị người khác dụ dỗ câu đi.

Chính mình không kiên định với tình yêu, lại còn trách bên ngoài dụ hoặc quá lớn à?

* Có đôi khi phụ nữ không nên yêu cầu xa vời được đàn ông chú ý, mà là phải đứng ở một độ cao nhất định, để bọn họ ngưỡng vọng.

* "Tiêu Sơ Tranh, mày to gan quá rồi."
Sơ Tranh nghiêm túc nói :"Gan sẽ không to, nếu như quả thật to lên, thì đó là bệnh."
"..."

* "Các em cảm thấy làm giáo viên tức giận đến giơ chân, là đối tượng sùng bái của các học sinh trong trường học, cảm thấy mình rất lợi hại. Nhưng ở trong mắt người lớn, các em chỉ là một đám ngu xuẩn."

"Ngay cả mục tiêu sống các em cũng không có, cầm tiền của cha mẹ tiêu xài, đem phản nghịch không hiểu chuyện riêu rao là cá tính. Đương nhiên tôi cũng không thể phủ nhận, có lẽ các em sẽ có tiền đồ, sẽ có được một hoàn cảnh khác. Nhưng giờ này khắc này, những người các em từng tổn thương, vết thương sẽ tồn tại vĩnh viễn, cả một đời cũng không thể biến mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trichdan