Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huỳnh Doãn vừa đi khỏi, Phượng Mịch tức tối nói với Kỳ Phong:

- Tìm cho tôi một nam nhân để xả stress.

Kỳ Phong nghĩ thầm:"Lại nữa hả?"

Phượng Mịch bổ sung thêm:

- Nhưng lần này có hợp đồng trong vòng một tháng, tiền lương là ba trăm ngàn tệ.

- Vâng.

...

Sáng hôm sau, tại một quán cafe.

- Đồ uống của quý khách đây ạ!

- Vâng! Quý khách gọi trà sữa chân trâu đường đen ạ! Xin chờ một chút ạ!

- Phục vụ, tính tiền.

- Vâng, tôi tới ngay!

Lập Tư Cẩn chạy ngược chạy xuôi trong quán cafe, sáng hôm nào cũng bận rộn khiến cậu mệt đứt hơi. Giờ nghỉ trưa thì lại nhận một cú điện thoại.

- Xin chào, cậu có phải anh trai của Dương Na Na không?

- Đúng vậy? Cô là...

- Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy. Tôi gọi tới là để nhắc cậu sớm hoàn thành học phí cho em gái mình.

- Xin lỗi đã làm phiền cô giáo. Vậy tiền học phí bao nhiêu?

- Năm mươi vạn tệ.

- S...sao... sao nhiều vậy?

- Do từ đầu năm đến giờ cậu chưa đóng một đồng nào cả mà.

- À... nhưng, cô giáo... hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy. Để mấy hôm nữa được không?

- Được. Nhưng đừng lâu quá.

- Cảm ơn cô.

Lập Tư Cẩn tắt điện thoại rồi bất lực nằm gục xuống bàn như một xác chết.

Anh chủ quán thấy vậy liền hỏi cậu:

- Lại là vấn đề tiền nong nữa à?

Cậu thở dài một hơi trả lời:

- Vâng...

- Cần bao nhiêu?

- Năm mươi vạn tệ... Haizzz, từ giờ đến cuối tháng làm sao lôi đủ số tiền lớn như thế chứ? Hôm qua em bất lực cứ tưởng bị mụ chủ nhà đuổi ra đường nhưng may mắn "vớ" được 2000 tệ. Em vui mừng khôn xiết khi trả được tiền thuê nhà, ai ngờ bọn chủ nợ trước kia lại tìm đến đòi 120 000 tệ... Chắc em chết mấttttt!

Lập Tư Cẩn sinh ra đã mồ côi cha mẹ, phải sống ở côi nhi viện. Lúc 12 tuổi thì được gia đình cô bé Dương Na Na nhận nuôi. Nhưng khi cậu 16 tuổi thì cha mẹ Dương Na Na thì tai nạn qua đời. Đúng lúc đó cô bé lại mắc một căn bệnh nặng, bất quá Lập Tư Cẩn phải đi vay nặng lãi, sau hai năm số tiền lên tới 120 vạn tệ...

- Hình như anh nghe nói ở trung tâm thành phố đang tuyển người làm, 300 000 tệ/ tháng.

- Thật không anh!!!!!!

Lập Tư Cẩn nghe xong thì đứng phắt dậy, mừng rỡ hỏi lại.

- Thật! Nhưng tiền lương nhiều như vậy thì việc làm chắc phải vất vả lắm.

- Anh gửi em địa chỉ đi.

- Ừ. Còn nữa này, sáng mai đúng 6 giờ em phải có mặt để trả lời câu hỏi phỏng vấn.

- Vâng. Em cảm ơn anh.

- Không có gì.

...

Sáng hôm sau, qua một hồi đấu tranh vất vả, quyết chiến 1 chọi 400, cuối cùng Lập Tư Cẩn cũng được nhận.

Tại quán cafe, Lập Tư Cẩn vừa làm việc vừa ngân nga hát hò vài câu.

- Trông em vui như vậy thì chắc là đã xin được việc rồi à?

- Vâng.

- Vậy công việc như thế nào.

- Thật ra em cũng chưa rõ. Người đó chỉ nói công việc này thường hoạt động vào ban đêm. Họ sẽ gửi địa chỉ nơi em đến làm việc sau.

- Vậy à...

Một lát sau, điện thoại của cậu có tin nhắn:"9 giờ tối nay có mặt ở khách sạn XXX, tới phòng 201 để gặp khách hàng."

Đọc tin nhắn xong, cậu thấy có gì đó lạ thường.

Anh chủ quán cũng cảm thấy lạ:

- Sao làm muộn vậy? Còn ở khách sạn nữa... Họ có nói thêm gì nữa không?

- Không ạ...

...

9 giờ tối, tại khách sạn XXX.

Lập Tư Cẩn trong lòng vô cùng hồi hộp đứng trước cửa phòng 201. Tay cậu đặt lên nắm tay cầm cửa kéo xuống. Cửa phòng lập tức mở ra nhưng cậu không dám vào.

Đột nhiên, bên trong vọng ra tiếng nói của một thiếu nữ:

- Sao vậy? Đến cũng đến rồi, vào đi!

Lập Tư Cẩn có phần ngạc nhiên, hình như cậu đã nghe giọng nói này ở đâu rồi thì phải. Cậu đẩy cửa bước vào và thấy một cô gái ngồi quay lưng với cậu ở trên sofa.

Cô gái này... tóc bạch kim... đừng nói là...

Cậu vừa lo vừa sợ, nhưng cố gắng đập tan ý nghĩ trong đầu.

Phượng Mịch thấy có người bước vào, vẫn ung dung ngồi đó. Cô tiến lại gần và hỏi:

- Xin hỏi, cô là...

Phượng Mịch đứng dậy, quay người lại nhìn. Chỉ vài giây sau, Lập Tư Cẩn trông thấy cô thì cơ thể cứng đờ như chết đứng tại chỗ...

Còn cô, chỉ sau một ngày làm gì có chuyện cô không nhận ra cậu chính là thằng nhóc gây sự đó chứ...

Phượng Mịch sững sờ giây lát sau đó bình tĩnh lại, nở nụ cười lạnh:

- Cậu nhóc, không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này à???

Cô cười nhưng không hề có ý cười, giọng nói vang lên chất chứa sự đe dọa.

Lập Tư Cẩn biết, cô gái này chính là khách hàng của cậu, cậu phải làm mọi việc cô yêu cầu... và cậu biết mình tới số rồi...

Phịch!

Lập Tư Cẩn ngay lập tức quỳ gối xuống, chắp hai tay rồi lạy cô mấy lạy:

- Cô gì đó ơi... tôi thực sự xin lỗi cô về chuyện "tống tiền" hôm qua, quả thực do tôi túng quẫn quá... ngàn lần xin lỗi. Mong cô bỏ qua cho tôi. Tôi xin cô đừng vì chút hiềm khích này mà đuổi tôi đi. Tôi vất vả lắm mới được nhận. Tôi hứa sẽ làm bất kể những việc cô yêu cầu!!!

Phượng Mịch khoanh tay trước ngực, dửng dưng lắc đầu:

- Không! Tôi không bỏ qua đâu. Tôi đã nói đừng có để tôi gặp lại cậu mà.

- Đừng mà! Tôi cầu xin cô. Tôi thực sự đang cần tiền. Tôi... tôi khỏe lắm, sức chịu đựng tốt nữa... bất kể việc gì đều có thể làm được... nên...

- Ồ! Sức chịu đựng giỏi lắm à!

- Đúng... đúng vậy.

- Nhưng, việc tôi yêu cầu cậu làm không đơn giản đâu đấy!

- Tôi sẽ cố gắng làm.

- Đứng lên đi.

Lập Tư Cẩn liền đứng dậy. Phượng Mịch nhìn cậu, đưa ánh mắt từ trên xuống rồi lại nhìn từ dưới lên. Cô nói:

- Gương mặt dù không được đẹp lắm nhưng thân thể khỏe mạnh là được rồi.

- Ý cô là sao?

Phượng Mịch không trả lời. Cô nhếch miệng cười:

- Trước tiên, đem quần áo trên người cởi hết ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro