Chương 3: Người cũ trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng cái đã nghỉ hè được hơn nửa tháng, tôi nhìn lại chuỗi ngày vừa qua mà tiếc rẻ than lên than xuống, rằng là chơi chưa đủ đã với chị tôi thì chị bảo tôi chỉ ham chơi, bạn bè cùng tuổi khối đứa nó đã học từ hè rồi để tập trung ôn thi chuyển cấp. Ừ, tôi thấy chị nói cũng đúng, là tôi ham chơi thật mấy hôm nay tôi cũng thấy chị tôi ngồi học, cũng ít đi chơi với tôi hơn. Chỉ có bộ ba là tôi, Trúc, Khiêm là không vắng mặt nhau buổi nào thôi. Năm học tới là cả hai chị em tôi đều cuối cấp rồi, thấy chị tôi chăm chỉ học tôi lại thấy nao nao cả cõi lòng, cũng lật đật lôi sách ra xem trước. Tất cả sách của tôi đều là học lại của chị tôi tại chị tôi có tính cẩn thận nên giữ sách phẳng phiu, đẹp đẽ lắm, chẳng bù cho tôi, sách vào tay tôi không quăn góc thì cũng nhăng nhít hình vẽ bậy của cả tôi và đứa cùng bàn. Ban đầu nghĩ thương thằng em tôi nếu nó phải học lại sách của tôi nhưng sau nghĩ lại thì cũng không có vấn đề gì vì nó kém tôi sáu tuổi nên tới thời nó học, sách đổi mới hết cũng nên. Mân mê đọc một lúc thì cuối cùng cũng không thể trói chặt được sự lười biếng trong tôi, tôi uể oải gấp sách lại nằm xuống giường nhìn chị tôi cặm cụi ghi ghi chép chép, tôi thở dài

"Sau chị tính làm gì?"

"Cũng chưa biết, trước mắt là cứ tốt nghiệp xong đã."

"Cả làng mình chẳng mấy ai học đại học cả, chị nhắm thi được cho bố mẹ mát mày mát mặt."

Chị tôi cười

"Chứ mày không thi à? Khả năng mày đỗ còn cao hơn chị mày nữa."

"Em thi chứ nhưng mà sợ học phí cao thôi. Mà đợt này mẹ bảo lúa xấu hơn năm ngoái chắc bán chẳng được nhiều."

Chị tôi dừng viết lại rồi cả hai chị em lại trầm ngâm. Một phần vì sợ bố mẹ lo nhiều khoản phí ăn học cho cả ba chị em, phần lại vì chưa biết rõ tương lai muốn làm gì. Sống ở đây suy nghĩ của mấy người lớn tuổi lại cổ hủ, cứ nhắc tới mấy đứa con gái đương thì, đều nói một câu ngắn gọn "Học hành gì nữa, ở nhà mà lấy chồng." Ngày xưa các bà, các mẹ đã lấy chồng từ sớm, lên mười lăm, mười sáu, cái tuổi trăng tròn là gả đi ầm ầm rồi. Cơ bản là ngày ấy cũng chẳng mấy ai đủ điều kiện mà học cao thậm chí là không có điều kiện đi học còn bây giờ chúng tôi muốn đi ra khỏi cái lũy tre làng, tất nhiên sẽ phải cố gắng học hành. Đang lơ mơ suy nghĩ về tương lai thì tiếng con Trúc gọi đã kéo tôi về thực tại

"Hương! Hương ới! Hương ơi!"

Chao ôi cái giọng nó còn chua hơn cả cứt mèo ấy chứ.

"Tao đây! Mày gọi bé bé cái mồm thôi, sao mà cứ gào om lên thế!"

Con Trúc không quan tâm tôi nói gì cứ kéo tay tôi lôi xềnh xệch đi, nó bảo là nay nhóm anh Bình lại ra đánh đàn có điều xuất hiện thêm cả con gái. Nó sợ anh Bình nó bị chị gái kia ẵm mất nên cứ hấp tấp kéo tôi đi. Cũng phải, nó thích anh Bình mà, lần nào thấy anh chẳng tớn mắt lên, hồi trước còn ngại không nhận chứ giờ cứ nhắc tới anh Bình là câu nào cũng anh Bình của tao. Hai đứa tôi ra tới nhà văn hóa thấy mọi người vẫn đang nói chuyện, cười rất vui vẻ, lướt mắt sang chỗ của anh Bình thấy chị gái kia ngồi cạnh nói chuyện trông tình cảm lắm. Lúc này thấy mặt con Trúc buồn hẳn đi làm tôi thấy cấn cấn khó chịu. Tôi tặc lưỡi chào hỏi mọi người rồi đứng cạnh anh Bình ghé tai anh nói Trúc muốn học đánh đàn Ghi-ta, muốn anh dạy mà ngại. Xong anh Bình cười bảo là được thôi, mấy anh còn lại cũng cười rồi trêu anh Bình là có em gái đáng yêu tới làm quen. Xì làm quen gì mà làm quen, người ta biết nhau lâu rồi ấy chứ, tôi xua tay khẳng định với mấy anh còn lại là tôi không có ý với anh Bình đừng có nói linh tinh. Rồi tôi chạy lại kéo con Trúc tới, thật ra mọi lần cũng tí tởn ngồi vào đây nhưng hôm nay có chị gái kia làm nó đơ hẳn ra, tại chị đó xinh còn trắng nữa, Trúc cũng xinh nhưng mà không trắng bằng nên nó cứ cảm giác thua thiệt người ta.

"Em đỡ đàn giống anh này, ừ đúng rồi, cái này em thấy có sáu dây chứ em đặt tay trái ở đây, tay phải vòng qua thân đàn như thế này, ừ đúng rồi đấy."

Nhìn anh Bình tận tình dạy cho con Trúc thích thật ấy. Anh Bình hiền lành, nhẹ nhàng, ai trong xóm cũng khen ngoan với chịu khó vì ngoài việc học, anh hay phụ giúp bố mẹ việc đồng áng các thứ, kể ra mai sau lấy được chồng như thế cũng sướng, Trúc cũng tinh mắt đấy. Lúc này tôi ngồi cạnh anh Tuấn bạn anh Bình, anh có hỏi tôi muốn đánh thử không nhưng tôi từ chối, tôi còn bận quan sát đứa bạn tôi mà, nhưng mà nhìn lại anh này cũng ổn, tôi chợt nghĩ tới chị gái tôi, thấy bà chị chẳng yêu đương gì thôi thì để đứa em gái này ra tay vậy.

"Anh Tuấn! Anh có người yêu chưa vậy?"

Nghe tôi hỏi, anh Tuấn cũng ngạc nhiên rồi cười cười

"Anh chưa có."

"Tốt! Hay là..." tôi chưa kịp nói hết câu thì cả đám lại nhộn lên

"Bé Hương thích anh Tuấn à haha"

"Không ạ. Các anh đừng nói linh tinh! Em làm mối cho chị em."

Tới đây thì cả đám cười tôi tiếp, tôi có nói sai ở đâu sao? Tự nhiên làm người ta ngại, tôi đỏ lựng mặt lên kêu mấy anh im lặng đi nhưng mà mấy ông anh này nhây lắm không chịu im cứ trêu tôi tiếp. Bảo là anh cũng muốn làm anh rể này, Hương mà muốn tìm bạn trai cũng có luôn. Tôi cáu tiết tính kéo con Trúc đi về rồi nhưng anh Tuấn lại kéo tôi lại, anh bảo mấy anh đừng trêu tôi nữa, lớn rồi mà cứ thích bắt nạt trẻ con thôi. Anh Tuấn bảo tôi là trẻ con mà đã thích làm mai mối, muốn làm bà mai trong tương lai à. Tôi không từ chối nhưng cũng chẳng thừa nhận mà đi thẳng vào vấn đề là chị gái tôi

"Anh! Anh chưa có người yêu thì là hợp với chị em, chị em cũng chưa có người yêu đâu. Em nói anh nghe chị em vừa sáng sủa, cẩn thận, ngoan ngoãn, đặc biệt là nấu ăn ngon. Sao nào? Anh ưng chưa?"

"Haha con bé này. Thế chị em biết là em đang làm mai chị em kiểu này không đó?"

"Tất nhiên không rồi. Suỵt! Anh không được nói với chị em đâu. Em sẽ làm việc tốt trong âm thầm anh hiểu không?"

Anh Tuấn gõ đầu tôi rồi bảo bớt linh tinh đi, nói cả buổi trời mà anh cũng không chịu mối lương duyên của "ông Len bà Hương" se nên tôi đành gác lại chuyện ngoài lề để tập trung vào chính sự. Sau khi mọi người dọn đồ về, tôi với Trúc đi theo sau anh Bình và chị gái tên Vân Anh, thật ra đi rình sau người ta cũng chẳng hay ho gì nhưng mà tôi đi với con Trúc cho nó yên tâm, nhỡ có bị bắt gặp thì cả hai đứa cùng ngại mặt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia mà. Tôi thấy anh đưa chị ra tới đầu làng rồi hai người đứng nói chuyện gì ấy, tiếp đó chị gái ghé tai anh, không đúng, là thơm má! Trời ơi, chị thơm má anh rồi cả hai cười, xong chị lên xe đi về. Tôi lặng người nhìn con Trúc, chắc nó sốc lắm vì tôi cũng sốc mà.

"Ê mày! Thôi bỏ đi, anh Bình có người yêu rồi kìa."

"..."

"Hay để tao làm mai cho mày với anh Tuấn nhá, chị tao thì để hôm khác, anh Tuấn cũng biết đàn, biết hát còn cao hơn anh Bình nữa, mày thấy được không?"

"..."

"Hay là...Hay là...À còn Khiêm nữa."

"Mày thôi đi, tao không thích! Khiêm kia kìa."

Oái, ăn gì mà thiêng thế, nhắc Tào Tháo cái Tào Tháo có mặt ngay, thiếu mỗi nước đưa lên bàn thờ cúng thôi đó. Khiêm nhìn tôi không nói gì liền đưa tay véo tai tôi

"Lại bắt đầu liên thiên gì rồi?"

"Á á bỏ tay ra, đùa chút thôi mà!"

"Suốt ngày đi mời hàng tôi thế, tôi là hàng đại hạ giá hả?"

"Không có, cậu thấy không, bạn của chúng ta đang buồn, tôi chỉ muốn an ủi nó một chút. Mà Khiêm đẹp trai nhà ta đi đâu ra tận đầu làng thế này? Haha...haha...ha...thôi xin lỗi!"

Cái tên này chơi lâu mới lòi mặt thật ra, Khiêm chẳng hiền lành như tôi từng nghĩ, tuy tôi hay đùa mọi người nhưng tên này giờ tôi không dám đùa quá ba câu.

"Tôi lên trên huyện mua sách nâng cao, ở đây người ta không bán. Sắp tối rồi mà hai đứa rúc trong cái góc này làm gì đấy?"

"Suỵt! Ra đây kể cho."

Tôi thuật lại đầu đuôi sự việc cho Khiêm nghe, hai đứa gật gù nhìn con Trúc đang chán đời, khổ thân con bé, tình chưa kịp nở đã tàn...

Phải mất gần một tuần trời con Trúc nó chán làm cả bọn chán theo, nó cũng không còn buồn đến nghe các anh đàn nữa, cứ đi qua nhà văn hóa là nó cố đi nhanh qua. Mọi thứ vẫn vậy, nắng vẫn chiếu, gió vẫn thổi, tiếng đàn vẫn vang, chỉ là con Trúc không còn coi anh Bình là định mệnh của nó nữa. Lúc này Khiêm rủ hai đứa tôi về nhà chơi thì có người gọi tôi

"Hương!"

Nghe giọng quen thuộc, bất giác tim tôi đập thình thịch, tôi quay đầu lại nhìn. Không nhầm vào đâu được, là Thái, cậu bạn tôi thích hai năm trước hoặc có thể nói là cảm nắng. Cái cảm giác muốn được nói chuyện, cũng thích ngắm người ta làm tôi lớ ngớ cả năm ấy nhưng rồi gia đình Thái chuyển vào Nam sống, chúng tôi cũng chẳng có phương tiện liên lạc gì cả, lần này gặp lại làm tôi có chút không tin nổi. Chắc là...tôi hết thích Thái rồi, tôi cũng chẳng rõ nữa. Thái giờ cao lắm lại biết ăn mặc, tôi cá là cũng nhiều bạn nữ thích Thái chứ chẳng riêng tôi.

"Ơ này! Bạn gọi mà không thèm thưa à?" Thái tiến đến cốc nhẹ vào đầu tôi

"Không phải, mày về làm tao bất ngờ quá, tao tưởng mày đi luôn."

Thái cười rồi nói là đi luôn làm sao được, không nỡ bỏ tôi lại. Gì chứ không nỡ bỏ tôi lại sao? Chuyện tôi thích Thái chỉ tôi với con Trúc biết. Thái nói như vậy lẽ nào là con Trúc bô bô ra rồi. Tôi vừa ngại, vừa bực lại vừa thấy có chút vui vui, thật sự cảm xúc tôi đang rất hỗn độn. Con Trúc cũng tới hỏi han Thái một chút sau hai năm không gặp, rồi giới thiệu Khiêm với Thái. Hai ông tướng này cũng cao ngang ngửa nhau còn Trúc đứng ở giữa nên nhìn như cái mũi tên ngược vậy.

"Sao lần này lại về đây thế?"

"Về đón Hương."

"..."

_________

Welcome to Lam's house <3 

Cảm ơn mọi người đã đọc, cho mình một vote nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro