Ngày bão về.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đôi lời;

lòng tớ nặng trĩu.

ôi những nhớ thương thuở non mềm, tớ nhớ chúng lắm.

kể ra cũng lạ, nhỉ?

mình va vấp vào nhau như hai kẻ khờ, dắt dìu nhau qua một đoạn đường đầy ổ gà lởm chởm.

khi lê lết được  nơi đất bằng, cậu đi mất rồi?

tớ thèm muốn những lời thương yêu, rùa ơi, tớ nhớ điên cuộc tình mình.

hôm nay tớ đã tới một bãi biển đông người.

nhưng khi tớ đang vùng vẫy trong những tiếng gọi tha thiết từ biển khơi, cũng chẳng có ai giúp tớ cả.

hóa ra, đứng giữa biển người, ta vẫn có thể chết vì cô đơn.

...

này, mình quay lại nhé?

nếu mà được, thì tốt, nhỉ?

đến giờ, tớ chẳng nhớ chúng ta chia tay vì lý do gì nữa rồi.

nhưng tớ vẫn đau lắm rùa ơi.

tớ đi khám, mà bác sĩ khám chẳng ra.

góc tủ có thêm vài vỉ thuốc, nhưng cha mẹ tớ không biết.

chắc vì bừa bộn quá.

ước gì bác sĩ khám ra bệnh của tớ, dù tớ sẽ không điều trị đâu.

nhưng ít nhất hãy để tớ biết, vì đâu mà thân thể này héo mòn.

héo mòn.

phải, héo mòn. héo mòn.

rùa, quay lại tưới nước cho tớ, đi?

làm ơn.

tớ đang sống những ngày đã chết.

rùa ơi, tớ muốn giết chết cái tình đã bị bỏ ngỏ nơi xó nhà, tớ muốn bóp nát, tớ muốn nghiền vụn đi trái tim của chính tớ.

tớ không quản được nó.

nhưng mà sao, tớ lại không thể hình dung được dáng vẻ của rùa nữa rồi?

ô kìa? ơi?

não ơi?

sao mà mơ hồ và mông lung đến lạ kì. tớ chẳng còn nhớ được màu mắt ngấn lệ mà tớ yêu, tớ không nhớ được khí sắc ngày còn yêu của em nữa.

yêu thương của tớ, ngưỡng cửa lên thiên đàng mà tớ không chạm được tới, cũng không bao giờ được chạm tới. tớ làm sao thế này?

yêu thương của tớ, phải chăng ông trời đang phạt tớ nhỉ?

haha, buồn cười thật.

hóa ra, không nhớ lại là hình phạt đau đớn nhất đấy à?

...

ngày bão về, lòng tớ yên bình, lạ.

ngày bão về, tớ quên rùa, đớn quá.

1058240714




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#short