nợ nàng ba quan (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tôi 15 tuổi tôi mơ thấy một cô gái mặc bộ đồ cổ trang màu đỏ, có vẻ như đó là hỉ phục thời Trần thì phải. Tôi không thể thấy rõ mặt của cô, cô dẫn tôi đi chỗ này chỗ kia chơi và không biết tại sao xung quanh cô lại luôn có một làn khói nhè nhẹ dưới chân. Cô ấy hay cười giỡn với tôi và nắm chặt tay tôi không buông. Lúc ở bên cô ấy tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, cảm giác giống như là cô ấy là vợ của tôi vậy, nhưng... tại sao tôi lại cảm thấy hạnh phúc cơ chứ, chẳng phải tôi và cô chỉ vừa mới gặp nhau thôi sao. Sau hôm ấy tôi bắt đầu cảm thấy bản thân mình thật kỳ lạ, mỗi này tôi đều mong ngày dài trôi qua thật nhanh để tôi có thể gặp được cô ấy, sau này tôi phát hiện ra không cần phải đợi đến tối mà chỉ cần tôi ngủ tôi liền có thể gặp cô. Việc này bắt đầu tệ tới mức tôi đã dùng một lượng lớn thuốc ngủ đến mức mà phải nhập viện. Sau đó tôi đã thử hỏi lyly - cô bạn thân gốc mĩ của tôi rằng "nếu như khi gặp họ tôi có cảm giác rôn rực, khi xa họ tôi cảm thấy tiếc nuối thì đó là gì" lyly liền trả lời tôi rằng "đó là tình yêu". Vậy... vậy có nghĩa là tôi đã yêu cô rồi sao, yêu một người mà tôi còn không biết họ có thật hay không? Tôi quyết định không nói chuyện này cho cô biết và tiếp tục lặng lẽ đơn phương cô, lặng lẽ quan tâm cô. Mọi thứ vẫn ổn, tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc cho đến đêm tôi tròn hai mươi tuổi, cô ấy đột nhiên nói lời tạm biệt với tôi và cô ấy hôn vào môi tôi một cái. Tại sao cô ấy lại hôn tôi, tôi là một cô gái và cô ấy cũng thế, chẳng lẽ nào cô cũng yêu tôi. Thật kỳ lạ, cảm giác quen thuộc này là gì, cứ như tôi đã từng hôn cô ấy rất nhiều lần rồi vậy. Hôm ấy tôi khóc rất nhiều, cô ấy nói với tôi rằng "đừng khóc, chị sẽ đau lòng đấy, không có chị ở bên thì em cũng phải sống tốt đấy". Từ hôm ấy đến bây giờ cũng đã 5 năm rồi, tôi đã thực sự không thể gặp lại cô ấy thật rồi, tôi nhớ cô ấy, tôi cảm thấy rất cô đơn, tôi muốn gặp lại cô ấy. Nhưng rồi một ngày tôi đang đi dạo trên đường thì có một cô gái gọi tên tôi.

- Thị Bình, chị quay lại rồi nè.

Cô gái đó nói.

- Hửm, cô là ai? Chúng ta có quen nhau ư?

Linh hỏi.

- Em không nhớ chị sao? Chị là Huyền Trâm nè.

Cô gái đó lại nói.

- Huyền Trâm? Xin lỗi nhưng tôi không quen ai tên huyền trâm cả.

- Em quên chị thật rồi hả, chị là người đã...

Trâm đang nói thì đột nhiên có người cắt ngang.

- Này cô gì ơi, cô đang nói chuyện với ai vậy?

Một người qua đường hỏi.

- Tôi đang nói chuyện với cô ấy, anh không thể nhìn thấy cô ấy ư.

Linh nghi hoặc hỏi.

- Cô ấy? Cô nào cơ, ở đây ngoài cô với tôi thì làm gì còn ai, này cô kia, cô đừng dọa tôi nha, bây giờ là hai giờ sáng đấy.

Người nọ nói.

- Vậy tại sao hai giờ sáng mà anh lại ở đây?

- Tôi đang trên đường đi làm về, còn cô, tại sao giờ này lại ở đây?

- Đi dạo.

- Còn cô nữa, rốt cuộc cô là thứ gì mà hắn lại không nhìn thấy cô được?

Linh quay ra hỏi trâm.

- Cô lại nói chuyện với ai nữa vậy.

- Không cần anh phải quan tâm.

- Nhưng mà...

Người qua đường lại tiếp tục nói, nhưng người này lại không biết rằng càng cố hỏi thì chỉ càng khiến cho Linh tức giận.

- CÚT.

Linh hét lên khiến cho người kia hoảng sợ mà bỏ chạy.

- Còn cô nữa, rốt cuộc cô là ai?

- Chị là người đã ở bên cạnh em suốt thời gian qua.

- Cô... Cô là cô gái ấy? Không thể được, cô ấy đã biến mất rồi cơ mà.

Linh nói.

- Ngày 25/7 em nói với chị rằng là cha mẹ em ly hôn rồi, em không muốn họ ly hôn.

- Ngày 24/9 em nói rằng hôm ấy là sinh nhật em nhưng không ai đón sinh nhật cùng em, em còn bảo chị tỏ chức sinh nhật cho em. Ngày...

- Thôi được rồi, em tin rồi, chị đừng nói nữa.

- Khoan đã, tại sao hôm ấy chị lại tạm biệt em?

- Vì hôm ấy chị được đầu thai nhưng vì khi đầu thai chị sẽ quên em, mà chị lại còn nợ em quá nhiều thứ.

Trâm nói, mặt cô đượm buồn.

- Nợ? Nợ gì mới được chứ!

-Nợ em 3 quan tiền, nợ em một danh phận, nợ em một hạnh phúc, nợ em một lời hứa, nợ em một mạng.

Nghe xong linh có vẻ hoang mang.

- Nợ chi mà nhiều vậy? Chúng ta chỉ mới quen nhau có 5 năm thôi mà!

- Không phải là mới quen có 5 năm mà là đã quen rất lâu rồi, có điều.... Em đã quên rồi.

Trâm cười chua xót.

- Chúng ta, từng rất thân sao? Và vì sao lúc nãy chị gọi em là thị bình?

Nghe linh nhắc tới cái tên ấy, trâm có chút đau lòng, có lẽ cô đã nhớ tới những ký ức không mấy vui vẻ. Cô lái sang chuyện khác.

- Ứ chịu đâu, chị vì em mà không thể đầu thai nữa rồi thì em phải chịu trách nhiệm với chị chứ, em mà không chịu là chị khóc ở đây luôn đó.

- Rồi rồi, em chịu là được rồi chứ gì.

- Mà tại sao chị lại vì em mà ngay cả đầu thai chuyển kiếp chị cũng bỏ,để bây giờ biến thành bộ dạng này, có đáng không?

- Đáng chứ.

- ....

- Vì sao?

- Chị có nói rồi mà, vì chị nợ em.

- Cho chị hôn em nhé?

- Vâng ạ.

Trâm cúi xuống hôn linh, nước mắt cô cứ lăn dài trên gương mặt như hoa như ngọc của cô.

- Em cũng yêu chị, yêu chị từ rất lâu rồi.

- Thật ư?

- Thật.

- Vậy thì tốt quá rồi, tốt quá rồi.

- Ủa? Sao chị lại khóc?

- Tại vui.

- Đúng là một người kỳ lạ.

Lúc ấy, lòng trâm cũng đã tự nhủ một câu.

"tôi nguyện che trở em đến hết phần đời còn lại, dù trái tim này có nát, linh hồn này có tan tôi cũng chấp nhận. Thị bình, tôi nợ em quá nhiều rồi, xin lỗi em, nàng hầu của tôi"

Ôi! Thị bình cứ ngấy thơ mãi như vậy đấy, dù là kiếp trước, hay kiếp này, nàng vẫn cứ ngây ngô như thế mà có biết rằng cô hai trâm đã phải đánh đổi những gì để được ở bên nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lyvu