chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày lạ lùng. Trong giấc mơ đêm cậu mơ thấy mình giống như một đám mây trắng, trôi bồng bềnh trong gió, trôi trên mặt biển xanh thẳm bao la, rồi trôi đến những khu rừng và giặng núi cao ngất lưng trời.

Cậu ngó xuống, một ngọn núi cao, cao nhất trong các ngọn núi cậu đã từng thấy. Ngọn núi buồn, đứng cô đơn lạc lõng. Vì sao vậy? Cậu tự hỏi. Vì sao ngọn núi này lại cô đơn vậy, buồn vậy. Xung quanh nó những ngọn núi khác thì vui vẻ với mây và gió, với cỏ và hoa. Còn nó, đứng một mình trong cô đơn. Cậu đem thắc mắc của mình hỏi gió.

-Gió à, bạn đi nhiều nơi, hiểu biết rộng, vậy bạn làm ơn trả lời giúp tôi: Tại sao ngọn núi cao nhường kia, chỉ cần mây nhẹ nhàng cũng chạm đuợc, gió nhẹ nhàng cũng lướt qua được vậy mà không một đám mây, ngọn gió nào đáp xuống?

Gió đang nhảy nhót, hát líu lo thấy nó hỏi như vậy liền gật gù:

-Mây trắng à, núi cao, mây dễ đáp nhưng vì núi cao dốc núi cũng cao, dễ chạm vào nhưng cũng dễ trượt ngã. Mà bồ biết rồi đấy, cao thì thích, nhưng ở đời cao thì ngã đau.

Nghe gió trả lời cậu tỏ vẻ suy nghĩ, nhưng rồi cậu vẫn quyết định đáp xuống ngọn núi đó. Đúng như lời gió nói, chạm chân vào đỉnh núi mây chòng chành, đứng không vững. Cậu rơi xuống. Vì núi cao nên rơi mãi cậu cũng chưa chạm chân núi. Bất chợt cậu như nghe thấy tiếng lòng của ngọn núi.

Mây à, không phải tại tôi cố tình, không phải tôi làm bạn ngã, tôi đã cố giữ bạn trong lòng mình nhưng không giữ được bạn. Tôi xin lỗi…xin lỗi bạn…

Giật mình, cậu mở choàng mắt, không tin nổi vào mắt mình, cậu thấy anh hai đang ôm chặt cậu ngủ. Lúc này trông anh thật đáng yêu. Anh cao to, lông mày rậm, mắt đen láy, sống mũi cao, thẳng. Anh tuy là con trai nhưng lại có một đôi môi đầy đặn, đỏ mọng và ở khoé miệng là núm đồng tiền xinh xắn.

Anh thở nhè nhẹ, hơi thở anh phả nhẹ lên tóc nó. Cậu nhìn anh mỉm cười, đẩy chăn ra định bước ra ngoài. Bất ngờ anh vòng tay ôm chặt, chân anh gác qua người kẹp chặt cậu trong lòng anh. Cậu ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh cười lớn.

-Định đi đâu vậy nhóc, còn sớm mà?

-Anh hai dậy rồi hả? Trời kẹp em thế này, em không thở được anh hai.

-Rồi, rồi ông tướng, tại đêm qua ông tướng làm anh không ngủ được nên hôm nay anh trả thù. Anh hai cười xoay người thả tay cho cậu thoát ra.

Hai người nằm sõng soài trên giường, anh hai đưa hai tay ra sau đầu làm gối. Bất chợt anh quay qua hỏi cậu, nét mặt anh nghiêm lại, buồn buồn.

-Jungkook, anh xin lỗi em nhé, xin lỗi em về tất cả, anh xin lỗi.

Cậu quay qua nhìn anh hồi lâu, không nói, cậu cùi xuống , cầm chặt bàn tay anh đặt lên tim mình. Cậu không nói gì, giọt nước mắt trào ra, rơi xuống long lanh như pha lê trong nắng mai – Anh đừng ghét em nhé, trong nhà mình em sợ nhiều thứ lắm rồi, anh đừng ghét em nữa.

Cậu nói, mắt không nhìn anh, lúc này đây không gian xung quanh như thu hẹp lại, thời gian như ngừng chảy. Tim anh nhói đau, tim cậu nhẹ nhàng, hạnh phúc.

***************

-Chào cậu, buổi sáng tốt lành. Vừa vào đến chỗ ngồi cậu đã nghe giọng nói quen thuộc – hôm nay thời tiết đẹp ghê, cậu làm bài tập chưa, mà sao cô giao nhiều bài tập thế không biết.?

-?!? Cậu nhìn lại, gật đầu chào rồi đi thẳng về chỗ ngồi không nói thêm câu nào.

-Cậu trông có vẻ mệt mỏi, cậu ổn chứ. Đối phương không buông tha.

Trước sự thân tình của đối phương cậu buộc phải trả lời mặc dù không mấy thích thú.

-Cám ơn, tôi ổn.

Nói xong mặt cậu lạnh như tiền. Thái độ xúc đất đổ đi này quả là có tác dụng, im lặng được lập lại.

*****************************

Giờ giải lao hôm đó, cả lớp lại được một phen náo loạn vì có hai thành viên mới chuyển vào lớp. Nghe lũ bạn kháo nhau thì đó là hai anh em thì phải.

Cũng như lần trước, sau một vài hành động đáng yêu và bất thường của cô chủ nhiệm, hai nhân mới trình diện cả lớp. Cậu không quan tâm cho lắm về vấn đề này nhưng khi nghe lời giới thiệu của họ, cậu giật mình ngước lên. Thì ra đây là hai đứa con của bạn ba cậu, hai đứa đang ở nhà cậu.

Sau khi ổn định lại trật tự của lớp, hai đứa kia được xếp cùng dãy với cậu, ngay bàn kế sau lưng cậu. Trong không gian trật hẹp này, không khó gì để chúng nhận ra sự có mặt của cậu ở đây.

-Chào người quen, không nhận ra nhau à. Người anh trai Park Jimin bắt chuyện. Lúc này cô em gái Park Junghwa cũng đã nhận ra sự tồn tại của ai kia.

-Ủa Jungkook, bạn cũng học ở đây sao, bất ngờ quá.

Cậu quay lại, chào theo phép lịch sự thông thường rồi quay lên, không nói thêm gì. Cậu mơ hồ cảm thấy không muốn có mối quan hệ thân quen này cho lắm.

-Ê bồ, bạn của bồ hả, xinh quá, giới thiệu cho tớ nhé.

Hắn lên tiếng dọng vui ra trò. Và trước khi hắn có cơ hội ngoác cái mồm rộng thêm một lần nữa thì cô đã bắt đầu tiết học.

jungkook không rõ tại sao nhưng cậu luôn có cảm giác bị ai đó rọi đèn pin vào gáy. Cảm giác đó bất chợt xuất hiện rồi cũng bất chợt mất đi khiến cậu không thể xác định nổi cái gì đang diễn ra nữa.

Trời cũng bất chợt đổ mưa.

Nhìn những giọt mưa tung tăng nhảy múa trước mặt mình, cậu cảm thấy vui đến lạ. Rồi không hiểu tại sao cậu lắc lư vai, ngả người ra bàn hát nhè nhẹ.

-Jungkook, Taehyung, cả hai đứng lên đi ra ngoài cho tôi, ngồi trong giờ học mà dám nói chuyện riêng hả? Không coi ai ra gì. Đi ra ngay.

Trời, chuyện gì vậy ta, không thể tin được, cậu méo mặt, còn hắn tuy bất ngờ nhưng lại tỏ vẻ vui ra trò. Trời thằng này chắc điên quá, bị đuổi học ra ngoài mà mặt mừng hết biết.

Cậu lật đật đứng dậy:

-Thưa cô…thưa cô…

-Không thưa gửi gì cả, đi ra ngay.

Vốn biết mồm bà cô này như cái máy khâu nên cậu cũng không cố năn nỉ làm gì, chỉ tội thằng cùng bàn. Híc…

Ra đến cửa, mặt cậu rầu thối ruột, còn ai kia thì vui ra mặt. Chuyện mấy khi có cơ hội.

Xin lỗi bạn, tôi không cố ý, tôi…tôi…tôi…

Đang tính trêu cậu một trận, nhưng trước thái độ thành khẩn của cậu, hắn không nỡ.

-Có gì đâu mà xin lỗi, bạn không thấy ngắm mưa ngoài trời này đẹp hơn trong lớp sao? Nghe nhạc không? Bài From Sarah With Love, bài hát cậu vừa hát trong lớp đó. Tôi thích bài này.

Cậu hơi ngạc nhiên về câu trả lời, cầm tai nghe nhét vào một bên tai, khẽ mỉm cười.

-Cám ơn.

-Không có gì mà, Bạn biết không lần đầu tiên thấy bạn cười đó, bạn cười trông đẹp trai lắm.

Nói xong, bất chợt hắn thấy hơi ngượng. Câu khen bình thường nhưng sao lại khó khăn vậy nhỉ? Tưởng không gian cứ im lặng vậy nhưng:

-Just because i'm smiling…Don't mean i'm happy…cậu nhìn vào khoảng không, hát vu vơ.

Mưa vẫn rơi đều, nhưng hắn chợt nhận ra, nhận ra một nỗi buồn, sự cô đơn, lạc lõng của ai đó. Chợt hắn muốn ôm…

ngày …tháng… năm…

Nhật ký thân, hôm nay thật bất ngờ, mình lại gặp một người con trai thật lạ lùng, nhưng cuốn hút. Có lẽ cậu ta cũng trạc tuổi mình. Nhưng trông cậu ấy thật buồn. Tại sao vậy? Nhìn cậu ta thật đáng yêu, trông khuôn mặt thật nam tính với mái tóc cắt ngắn ôm sát đầu. Tuy nhiên điều đó không làm giảm đi sự đáng yêu của cậu ta. Lần đầu tiên nhìn thấy nhóc tim mình có cảm giác rất lạ. Mình bị sao đây? Cậu ta là một đứa con trai mà, tại sao mình lại có cảm giác này chứ.? Điên rồ thật…

Mình cũng đã có một hành động thật mất lịch sự. Khi Junghwa khen Jungkook trước mặt mình, không hiểu tại sao mình lại trả lời một câu như thế không biết. Không phải mình cố tình trêu chọc nhóc, chỉ là mình muốn có được sự chú ý của nhóc. Trước mặt nhóc mình thể hiện rằng mình có thể nói tiếng Anh…Nói chung, mình chỉ muốn nhóc để ý đến mình. Nhưng mình đã làm gì đây, mình không hiểu mình đã gây ra chuyện gì nữa. Một câu tiếng anh không nghĩ, một câu thật buồn. Mình đã cầu trời để nhóc không hiểu tiếng Anh...nhưng ngay cả người phiên dịch tiếng Anh cho ba mình còn không giỏi hơn cậu ta...aizzzz thật mất mặt mà...
-----------------------------------------------------------
Chap này viết ngắn hơn những chap trước
Chap 3 h.qua đăng bị lỗi nên hnay đăng lại 😁😁
#Đụtmamon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro