chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*******************************

Ngày…tháng…năm…

Thật bất ngờ, bọn mình lại học chung lớp với Jungkook. Không biết tại sao nhưng mình lại luôn nghĩ về Jungkook vậy? Mình là gay sao? Đúng không? Nếu vậy thì thật đáng sợ, mọi người sẽ nghĩ sao? Ba nghĩ sao? Mẹ nghĩ sao đây? Mọi người liệu có chấp nhận không…

Không, không phải, chỉ là thứ tình cảm mới lớn thôi, chắc ai cũng vậy đúng không. Chắc vậy mà.

Nhưng tại sao, tại sao hôm nay nhìn thấy nhóc trong lớp mình không thể nào tập trung học được, không thể nào. Nhóc hôm nay thật đẹp, mình thích hình ảnh nhóc cười sáng nay. Mình thích nhìn như vậy. Trông nhóc như một thiên thần.

Chúa ơi, nếu quả thật chúa bắt con chịu kiếp sống này, con cầu xin chúa hãy ban cho con một người, người mà con thương yêu, người mà có thể yêu con nhiều như con yêu người ấy. Con cầu xin người hay ban tặng nhóc cho con. Nếu thật sự con không giống những đứa con trai khác, con cầu xin người hay ban cho con một chút hạnh phúc, dù là nhỏ nhoi thôi, dù là hạnh phúc của con bị người khác coi thường, chà đạp. Nhưng con nghĩ chỉ cần con có được hạnh phúc và đem hạnh phúc đến cho người con yêu thì dù thế nào con cũng chịu được. Và con nghĩ chúa đã không công bằng khi sinh ra con, vậy thì chúa làm ơn hãy cho con chút hi vọng rằng con có thể có được hạnh phúc, và con có quyền hạnh phúc…

*********************************************

-Này, Kookkie hôm nay rảnh không, đi chơi cùng anh. Anh hai ở đâu nhảy ra chặn đường cậu.

Dù thấy anh hai đã thay đổi nhiều, nhưng tạm thời cậu chưa thể quen với không khí mới này, tỏ vẻ ngại ngần, cậu nhìn anh cầu hoà:

-Anh hai à, thôi để em ở nhà, em còn nhiều việc lắm. Anh hai đi một mình nhé.

Namjoon chưa kịp trả lời thì Ji-eun ở đâu chen vào:

-Ái chà, chuyện lạ à nghe, hôm nay anh hai nhà ta bỏ chị hai ở nhà rủ Kookkie đi chơi cơ đấy, bất ngờ à. Chuyện gì vậy, hôm qua ăn nhầm cái gì à?

Trước câu nói bất ngờ của chị hai, cậu thấy ngượng ngượng. Mọi ngày đi chơi đâu Namjoon cũng rủ chị hai đi, nhưng lần này anh rủ cậu đi. Đúng là một bất ngờ lớn.

-Ê chị có muốn yên thân sống qua hôm nay không? Hay để tui….

-Ê này, được rồi, được rồi…Chị Ji-eun ngậm ngùi thua cuộc, trước khi hạ màn chị quay mặt lại lè lưỡi doạ:

- Namjoon, hãy đợi đấy.

Cậu thấy hai người đang tranh cãi thì cố ý lẩn lên phòng, từ trước đến giờ khi hai người có cuộc vui hay cuộc buồn gì thì cậu cũng luôn đứng ngoài, không tham gia. Nhưng cậu có nhanh cũng không bằng câu nói của anh hai

-Kookkie, chuẩn bị đi nhé, 7h tối đi cùng anh.

Cậu quay lại cười. Thật ra cậu cũng muốn đi chơi cùng anh nhưng… sợ. Cậu biết rằng một cái day thun đang căng hết cỡ mà bất chợt bị làm chùng nhanh thì dù sớm hay muộn cũng sẽ đứt – Nhanh chóng bước lên phòng mình, để lại phía sau một cảm giác khó tả.

-Này – chị hai khều nhẹ vào tay Namjoon. Chuyện này là sao đây? Hôm nay sao em lại rủ nó đi chơi vậy?

-Chị biết làm gì, chuyện đàn ông con trai.

-Đàaan ông con traiiiiiiiiiiiiiiii, chị Ji-eun kéo dài lời nói kiểu giễu cợt, miệng chị lúc này nhìn trông thật muốn ghét. Em không được bắt nạt nó đâu đấy. Dù muốn hay không nó cũng là em trai em, và chị nhắc cho em biết nó khổ hơn em nhiều lắm, khổ từ khi sinh ra đến bây giờ nên em không được bắt nạt nó nữa nghe chưa.

Namjoon quay lại nhìn chị, ánh mắt anh thật chân thành.

-Được rồi chị hai, em biết rồi.

-Tốt, em phải biết điều này từ lâu rồi mới phải. Hai đứa đi cẩn thận, đừng về khuya quá không ba mắng nó.

- Yes sir.

****************************************

Cộc…cộc…

-Kookkie, đi được chưa? Tiếng anh hai ngoài cửa.

-Anh xuống nhà đi, em xuống bây giờ đây. Em làm nốt bài tập cuối là xong.

-Trời ạ, cái thằng này. Hết biết luôn. Nhanh lên, cho em 2p để hoàn thành tất cả.

Cậu bước từng bước xuống cầu thang, dưới nhà, mọi người đang ăn tối. Tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, tiếng thìa bát va vào nhau nghe đến vui tai.

Cậu bước xuống đến nửa cầu thang thì có người nhận ra cậu.

-Kookkie, em đó hả? Đúng không vậy?

Sau tiếng nói như tiếng kêu kinh ngạc của chị hai, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu. Trên cầu thang lúc này dường như đèn đều tắt hết, mọi ánh sáng đều chiếu rọi vào cậu. Cậu long lanh bước từng bước trông như một hoàng tử, không lúc này phải nói cậu trông như một thiên thần mới đúng.

Hôm nay cậu mặc một bộ đồ thật đẹp. Áo sơ mi trắng ôm sát người, để lộ ra những đường cong tuyệt vời trên cơ thể mình, cúc cổ cậu không cài tạo không gian cho bộ ngực tuyệt vời của cậu lộ ra ngoài. Thân thể cậu đẹp như một bức tượng được đắp bằng thạch cao, với đường nét, với cơ bắp và sự quyến rũ của sức trẻ.

Vạt áo sơmi dài, đuôi hơi lượn, được đi cùng bộ với chiếc quần jean đắt tiền hiệu D&G. Dáng cậu cao, thanh thoát, cơ thể đầy đặn cân đối càng tôn thêm vẻ đẹp cho bộ quần áo. Hôm nay cậu không để kiểu tóc thông thường, mà dùng sáp tạo cho mình một phong cách mới mẻ, khác hẳn với ngày thường. Tóc phía trước trán được cậu vuốt cho dựng đứng lên, tóc hai bên mai được vuốt gọn ra sau. Tóm lại trông cậu hôm nay không thể chê vào đâu được.

Cậu đã bước xuống bậc thang cuối cùng nhưng mọi người vẫn chưa hết ngẩn ngơ.

-Dạ, mọi người sao vậy ạ?

-.?.????

-.?.???

-Không sao đâu, tại hôm nay trông em khác quá. Chị hai lên tiếng phá vỡ không gian.

Cậu nhìn chị cười, quay sang Namjoon ,cậu hỏi.

-Anh hai, đi chưa ạ?

Giật mình, Namjoon bối rối.

-À…rồi…tất nhiên.

Cậu chào mọi người rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Cậu đi rồi để lại trong bàn ăn một không khí thật lạ, đầu bàn bên kia ba cậu không còn vui vẻ nói chuyện nữa mà đang đăm chiêu suy nghĩ về một điều gì đó đang rất xa xôi. Chị Ji-eun đang cười rạng rỡ hạnh phúc, và tất nhiên là vô cùng hãnh diện về thằng em mình. Cô bé ngồi cạnh mẹ dường như đang mơ về một điều gì đó xa vời, trông cô thật hạnh phúc, cô cười một mình, e lệ.

Nhưng trái tim của ai kia thì đang đập loạn nhịp, nó không thể nào khống chế được vì hình bóng ai kia. Nó thổn thức, buồn….

Ngồi trong ô tô của anh hai – hình như đây là lần đầu tiên cậu ngồi trong ôtô của anh hai thì phải – Anh hai không bật điều hoà mà mở cửa xe cho gió lùa vào. Một cảm giác thật dễ chịu. Cậu nhẹ nhàng ngả người ra sau ghế, vu vơ hát lên một giai điệu tiếng Hàn quen thuộc (Good Day- IU), cậu thoải mái thả cho hồn mình trôi dọc theo con đường Insadong, con đường đẹp nhất Seoul.

-Gì mà vui vậy Kookkie? Bất chợt anh hai lên tiếng – Kể anh nghe thử coi?

Giật mình, cậu quay lại nhìn anh cười. Một nụ cười thật thoải mái. namjoon nhận ra rằng từ mười mấy năm nay đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu cười, một nụ cười thiên thần, mãn nguyện. Và anh chắc rằng nụ cười này sẽ mãi nằm trong sâu thẳm trái tim anh.

-Không có gì đâu anh, chỉ là em thấy vui thôi.

-Kookkie hát hay thật đấy, tý đi hát karaoke cả anh nhé. Thấy cậu không chịu nói thật, Namjoon cố tình trọc quê, anh thừa hiểu tính cậu, anh biết cậu sống khép kín, không thích mở rộng lòng mình. Cậu sợ. Anh biết điều đó, đó cũng là lý do mà đêm nay anh rủ cậu đi chơi. Anh muốn từ giờ trở đi cậu phải được sống hạnh phúc, xứng đáng với những gì cậu phải được hưởng.

Cậu lè lưỡi, lắc đầu – thôi đi anh hai, em không thích, với lại em hát chán lắm.

-Thế em thích đi đâu? Bất chợt anh hai quay qua hỏi cậu.

-Ủa, em tưởng anh hai rủ em đi chơi mà?

-Ừ thì anh rủ, nhưng anh có nói là rủ đi đâu đâu, em thích đi đâu anh đưa Kookkie đến đó.

-Trời, hết ý tưởng. Không ý kiến! Sợ anh hai rồi đấy.

Cậu cười, khuôn mặt bừng sáng.- Anh hai hôm nay dễ tính ghê, vậy em thích đi đâu cũng được hả?- cậu hỏi lại vẻ ngờ vực.

-Đúng rồi, miễn không phải lên trời là được. Anh hai cười nháy mắt với cậu.

-Anh hai, em muốn ra biển được không, từ nhỏ đến lớn em chưa được nhìn thấy biển, chưa được nghe tiếng sóng vỗ, chưa được nhìn mặt trời lên. Được không anh hai?

Namjoon nhìn cậu thoáng qua, không nói câu gì, anh quay ngược xe lại. Phải công nhận anh đúng là một tay lái xe cừ khôi. Không quá một tiếng ô tô chạy anh và nhóc đã có mặt ở biển.

-Kookkie, nếu bây giờ có một điều ước em sẽ ước điều gì? Anh hai hỏi khi đi bộ cùng cậu trên bờ biển.

************************************
Ngưng ở đây thui ^^ mai viết tiếp
C.ơn m.n đã đọc truyện của tui
#Đụtmamon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro