Chương 26: Đừng sợ, anh ở đây!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thắng chạy hết tốc lực về phía cái kho hàng bỏ hoang mà My chỉ, tất nhiên anh không khờ đến nỗi đi một mình như lời đe dọa của My, chỉ là anh đi quá nhanh nên đã đến trước. Càng lại gần anh càng nghe rõ tiếng thét đến lạc giọng của Nhi, tim anh đau như bị ai cào xé, Thắng đạp tung cánh cửa vọt ngay vào. Đập vào mắt anh là cảnh tượng Nhi bị mấy tên con trai đè chặt dưới đất, váy áo tơi tả, một đứa đang ngồi trên người cô và cố dí sát mặt hắn vào để hôn Nhi mặc cho cô chống cự.

- Cuối cùng thì anh cũng đến! Sao thích món quà mà em chuẩn bị chứ!_My vừa cười vừa tiến đến gần Thắng.

Thắng không còn lịch sự nữa, anh xô cô ta một cách thô bạo khiến ả ngã xuống đất, trượt đi một quãng, đủ biết sức của Thắng mạnh đến cỡ nào. Ngay lập tức anh nhào lại đá tên đang ngồi trên người Nhi ra, mấy đứa còn lại thấy vậy cũng bắt đầu buông Nhi mà quay qua lao vào đánh nhau với anh. Thắng rất vất vả giữa vòng vây của 5 tên du côn, anh bị thương không ít, vừa lúc ấy thì cảnh sát cũng ập vào. Chỉ chờ có thế, Thắng bỏ hết tất cả, chạy lại bên Nhi lúc này đang nằm co người sát vào tường, không ngừng run lên. Thắng đau lòng cởi vội cái áo vest khoác lên cho cô, Nhi giật mình khi có người chạm vào, phản xạ ngồi bật dậy lùi ra xa, vội vã ngước lên nhìn.

- Anh đây, anh đến rồi, đừng sợ!_Thắng đau lòng, anh đưa tay lau vội gương mặt đẫm lệ nhem nhuốc của cô.

Nhận ra là anh, Nhi òa khóc lớn, bấu chặt lấy áo anh rồi đột nhiên ngất đi khiến Thắng hốt hoảng lay cô.

- Nhi, em sao vậy? Tỉnh lại đi!

- Chắc cô ấy bị kích động quá! Có cần chúng tôi chở hai người đến bệnh viện không?_một vị nữ cảnh sát nói với Thắng, họ đã tóm gọn cả bọn bắt cóc.

- Cám ơn!_Thắng nói rồi bế Nhi lên đi theo họ.

***

Bác sĩ nói Nhi không sao cả, chỉ là những vết thương ngoài da, nhưng cô bị đả kích lớn cộng thêm kiệt sức nên mới ngất, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là ổn. Thắng ngồi yên lặng bên giường Nhi, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, gần một tháng rồi anh mới có dịp nhìn cô kĩ như vậy. Nhi ốm đi nhiều quá, trông cô còn gầy hơn cả trước khi quen và yêu anh. Là lỗi của anh, là anh đã hứa sẽ luôn bên cạnh bảo vệ và chăm sóc cô, nhưng cái anh làm chỉ là khiến cuộc sống của cô trở nên tệ hơn. Anh biết bây giờ bao nhiêu lời xin lỗi cũng là không đủ, chỉ là xin em cho anh được ở bên cạnh bù đắp cho em có được không?

Có lẽ quá lâu rồi không nghỉ ngơi một cách chân chính, nên lần này Nhi ngủ tận hai ngày vẫn chưa tỉnh. Thấy cô y tá vào để kiểm tra huyết áp và thay chai truyền đạm, Thắng tranh thủ vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Từ hôm qua đến giờ anh không dám rời Nhi nửa bước, lo cô tỉnh lại không thấy anh sẽ sợ. Và đúng như anh nghĩ, đang ở trong nhà vệ sinh thì Thắng nghe tiếng Nhi hét nên vội bật cửa chạy ra ngoài. Cô y tá đang rất vất vả để giữ Nhi lại, cô có vẻ rất kích động, liên tục la hét không cho ai chạm vào người, cây kim truyền nước trên tay cũng bởi vì cô vùng vẫy mà bị chệch đi làm tay Nhi chảy máu. Thắng nhanh chóng ôm chầm lấy Nhi để cô bình tĩnh lại.

- Là anh đây, Thắng đây! Đừng sợ! Có anh ở đây, không có ai làm hại em nữa đâu!_Thắng nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô.

Như một sức mạnh thần kì, nghe tiếng anh, cảm nhận được hơi ấm của anh, Nhi dần an tĩnh lại, cô không giãy, cũng không hét nữa mà bắt đầu thút thít khóc. Thắng để Nhi tựa vào ngực mình, vỗ nhẹ lên vai cô, anh là một thằng con trai, anh không dễ khóc, nhưng nhìn Nhi thế này, nước mắt anh cũng không kìm được mà rơi xuống.

- Bây giờ em ngoan ngoãn để cô y tá băng lại vết thương trên tay em nhé, nó chảy máu rồi!_Thắng dỗ dành Nhi, đợi đến khi cô gật nhẹ đầu anh mới ra hiệu cho y tá làm việc của mình.

Y tá lui ra ngoài rồi Nhi vẫn chưa buông anh ra, ánh mắt của cô vẫn vô hồn và hoảng loạn, không nhìn vào một điểm nhất định nào cả. Cô y tá bảo sẽ giúp anh liên hệ với bác sĩ tâm lý, Thắng chỉ biết gật đầu trong đau xót, anh hy vọng chuyện này chỉ là tạm thời, nếu không anh sẽ hối hận đến chết mất.

- Em ngủ lâu như vậy rồi có đói không Nhi? Anh đi mua cháo cho em nhé!_Thắng dịu dàng vén mái tóc lòa xòa của Nhi, khẽ hỏi.

- Đừng đi, đừng bỏ lại em!_Nhi thì thào trong nước mắt.

- Được rồi, đừng khóc, anh không đi đâu! Để anh gọi về nhà bảo bà vú nấu rồi đưa tài xế mang lên cho em! Em ngủ hai ngày rồi, không ăn làm sao được!_Thắng đưa tay lau nước mắt cho Nhi, anh biết cô đang rất yếu, ngay cả vòng tay đang ôm anh cũng không có sức.

- Không ăn, không ăn! Em muốn về nhà!_Nhi lại nức nở.

- Không được, bác sĩ vẫn chưa cho em xuất viện đâu! Em còn yếu lắm!

- Không mà, không mà, về nhà!_Nhi như một đứa trẻ ăn vạ, làm nũng khóc lớn.

- Đừng khóc, đừng khóc, để anh hỏi bác sĩ!_Thắng rối lên trước phản ứng của Nhi, anh vội dỗ.

- Em muốn về nhà!_Nhi vẫn thút thít, cô cảm thấy sợ ở cái không gian xa lạ, lạnh lẽo này.

- Được rồi, anh sẽ đưa em về nhà mà! Bây giờ ngủ một lát đi, em mệt rồi! Em phải ngoan, bác sĩ mới cho về biết không?_Thắng hôn nhẹ lên trán Nhi, lau nước mắt cho cô.

Nhi gật đầu, ngoan ngoãn để yên cho Thắng đỡ nằm xuống giường, đắp chăn lại. Vẫn chưa yên lòng, cô nhìn Thắng thỏ thẻ.

- Em ngủ dậy, anh sẽ đưa em về nhà nhé!

- Ừ, ngủ dậy, chúng ta sẽ về nhà!_Thắng âu yếm nhìn cô, trong đôi mắt anh hiện rõ sự cay đắng, cô gái của anh bây giờ nhỏ bé và đáng thương như một đứa trẻ cần được bảo vệ.

Bác sĩ tâm lý sau khi nghe những biểu hiện của Nhi đã nói với Thắng có lẽ cô quá hoảng sợ nên thần kinh bị tác động tạm thời, con người khi gặp chuyện quá lớn mà họ không muốn đối mặt, họ sẽ thu mình lại theo bản năng, có khi sẽ hành động và phản ứng như một đứa bé. Bởi vì trẻ con chính là hình thái tồn tại cơ bản nhất của con người, cuộc sống đơn giản, không phải suy nghĩ nhiều và luôn cần sự che chở. Cô chỉ cho mình anh tiếp cận nghĩa là trong thâm tâm cô, anh là người cô tin tưởng nhiều nhất. Sang chấn tâm lý này không phải muốn là khỏi ngay được mà phải do bản thân cô và gia đình, đến một lúc nào đó khi cô cảm thấy đã thực sự an toàn thì cô sẽ bình thường trở lại. Liều thuốc tốt nhất cho cô bây giờ là anh, chính anh sẽ quyết định cô có khôi phục được trạng thái bình thường như trước hay không? Ông cũng khuyên anh nên đưa cô về nhà, nơi nào mà cô thấy thân thuộc nhất, sẽ tốt hơn cho việc hồi phục của cô.

459826��8C���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro