Chương 27: Đau lòng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Nhi tỉnh dậy thì ngay lập tức đòi về, Thắng cũng chiều ý cô, bảo người vào giúp thu dọn đồ đạc và làm thủ tục vì bây giờ Nhi không chịu rời anh một giây nào, cô luôn ở trạng thái hoảng sợ trước người lạ, thậm chí cả những người đã từng gặp trước đây như tài xế và người giúp việc của anh. Xong xuôi mọi thứ, Thắng ôm Nhi ra xe, rất nhiều người tò mò nhìn hai người vì trông anh bế cô rất hạnh phúc, nhưng điều đó làm Nhi sợ, cô cứ luôn dấu mặt vào vai anh.

Thắng đưa Nhi về nhà cô, đây là nơi Nhi đã lớn lên từ bé có lẽ sẽ tốt cho cô, hơn nữa ở đây có bà vú, bà sẽ giúp anh chăm sóc cô. Nhưng thật không may, bà vú lại đang bệnh, phải nằm viện, vậy là chỉ còn mình Thắng loay hoay với Nhi. Đặt nhẹ Nhi xuống giường, cô ngủ mất rồi, anh cẩn thận đắp chăn cho cô rồi ra ngoài sau khi dặn dò một cô giúp việc ngồi đó trông Nhi. Anh cần phải đến công ty giải quyết một chuyện quan trọng, nhân lúc cô ngủ, anh tranh thủ làm nhanh để về kịp lúc Nhi thức dậy, anh cũng cần ghé ngang công ty của cô. Anh đã bàn với Tâm, thư kí của Nhi một số việc, chuyện Nhi bệnh sẽ không được tiết lộ để tránh náo loạn, cứ coi như cô đi công tác, còn những hồ sơ quan trọng cần thiết anh sẽ giúp Nhi xem xét.

Anh đi được một lúc thì Nhi tỉnh lại, điều đầu tiên cô làm là nhìn quanh tìm Thắng.

- Tiểu thư tỉnh rồi!_cô giúp việc vui vẻ.

- Anh Thắng đâu?_Nhi hỏi, vẻ e sợ.

- Dạ, cậu Thắng nói có việc đến công ty một lát sẽ về!_cô giúp việc ngạc nhiên vì thái độ của Nhi.

- Anh Thắng...anh Thắng..._Nhi bỗng ngồi bật dậy, ôm chăn co người lại khóc nức lên, liên tục gọi tên Thắng khiến cô bé hoảng hồn.

- Tiểu thư đừng khóc, cậu Thắng sẽ về ngay mà, hay tiểu thư có bị đau ở đâu không?_cô bé giúp việc rối rít, cô không biết mình làm gì sai.

- Đừng đụng vào tôi! Ra ngoài đi, đi ra đi!_Nhi la lên khi cô bé giúp việc tiến lại gần cô.

- Tiểu thư..._cô bé khó xử, Thắng đã dặn là không được bỏ Nhi một mình.

- Đi ra đi mà!_Nhi nức nở, thu mình lại hết mức có thể, ánh mắt như cầu xin khiến cô giúp việc đành ra ngoài, nhưng không dám đi xa, chỉ đứng ngoài cửa, vội gọi điện cho Thắng.

Thắng nghe điện thì hấp tấp chạy về nhà, vì lo cho cô mà suýt nữa cho xe đâm sầm vào gốc cây. Nhưng khi anh vào đến phòng Nhi thì không thấy cô đâu cả, cô bé giúp việc đứng ngay cửa phòng thì xác nhận nãy giờ nó không có rời đi nên Nhi chắc chắn không thể ra khỏi phòng được. Thắng lại quay ngược vào trong, nhìn quanh căn phòng một lần nữa, bình tĩnh một chút anh mới nghe được tiếng "ư...ư" rất nhỏ phát ra từ tủ quần áo. Mặt Thắng biến sắc, anh vội mở tung cánh cửa tủ, tim anh đau đớn như bị ai bóp nghẹt khi thấy Nhi ngồi bó gối trong đó, khóc và không ngừng lầm bầm tên anh. Thắng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, anh thấy sống mũi mình cay cay

- Nhi ơi, anh về rồi!

Như một con mèo nhỏ, ngay lập tức Nhi chui vào lòng Thắng, dụi đầu vào ngực anh tìm kiếm hơi ấm quen thuộc.

- Đừng bỏ em một mình, em sợ!

- Anh xin lỗi, anh sẽ không đi nữa đâu! Anh về với em rồi nè!

Được Thắng dỗ một lúc thì Nhi mới nín khóc, anh cho cô ăn cháo rồi uống thuốc. Trong toa có cả thuốc an thần nên Nhi lại nhanh chóng buồn ngủ, sợ Thắng lại đi mất nên cô bắt anh nằm kế bên cô. Thắng ôm Nhi ngủ, nhìn cô nép vào người anh thế này Thắng vừa hạnh phúc vừa đau lòng. Anh vui khi đã lâu lắm rồi anh mới lại được có cô trong vòng tay, nhưng đây không phải là cách mà anh muốn. Nhi của anh bây giờ mong manh quá, chỉ cần một chất xúc tác nhỏ nữa thôi sẽ khiến cô phải sống trong tình trạng này suốt đời. Anh không muốn cô lúc nào cũng phải sợ hãi như vậy, đến lúc này đây anh mới biết trong tim cô anh quan trọng đến mức nào. Cô đặt niềm tin nơi anh nhiều như vậy mà anh nỡ nhẫn tâm nghi ngờ cô. Xét ra người có tội nhất trong chuyện này là anh. Nếu anh tin tưởng cô thì mọi chuyện đã khác, hai người không xa nhau thì My đâu có cơ hội làm những chuyện bỉ ổi này. Càng nghĩ anh càng tự trách bản thân mình, cùng một thủ đoạn cho cả hai người, vậy mà Nhi đã chẳng làm ầm lên với anh khi nhận những bức hình đó trong khi cô mới là người từng bị hai chữ "phản bội" làm tổn thương, còn anh chưa biết đầu đuôi sự việc ra sao đã mắng cô không thương tiếc. Anh đã từng tự hào rằng tình yêu anh trao cho cô là chẳng có gì so sánh được vậy mà chỉ một chút sóng gió đã lung lay, anh đã từng cho rằng kẻ nào làm Nhi tổn thương là ngu ngốc nhất thế giới, vậy mà chính anh lại... Anh chỉ mong chuyện này mau chóng qua, Nhi đã khổ lắm rồi, là anh đã sai, bắt anh trả giá thế nào cũng được nhưng xin đừng thương tổn cô thêm nữa.

Ba ngày Nhi bệnh là ba ngày Thắng không dám rời cô dù chỉ một chút, chỉ cần không tìm thấy anh là Nhi hoảng loạn, cô hay khóc một cách bất thường và chẳng để cho ai chạm vào. Cô hoàn toàn dựa vào Thắng và cứ dính chặt lấy anh. Thắng phải nhờ ba mình giúp đỡ trong việc ở tập đoàn vì chăm sóc cô và quản lý cả công ty của cô khiến anh chẳng còn thời gian và sức lực để lo gì khác nữa. Nghe Nhi có chuyện, ba Thắng cũng sốt sắng, bảo anh cứ yên tâm lo cho "con dâu tương lai", không cần quản chuyện tập đoàn. Nghe vậy Thắng chỉ cười buồn, sau bao nhiêu chuyện như vậy, không biết khi tỉnh lại Nhi có chấp nhận tha thứ cho anh hay không nữa.

Buổi sáng của ngày thứ tư, Thắng vẫn ôm Nhi ngủ như mọi ngày, ánh nắng chói chang từ ô cửa sổ làm Nhi thức giấc. Dụi mắt tỉnh dậy, Nhi cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ thật dài, trong giấc mơ đó, Thắng lại về bên cô và yêu cô như lúc trước. Khẽ cựa người, lúc này Nhi mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của anh, không phải là mơ sao? Anh về bên cô thật, nhớ lại những ngày vừa qua, mọi thứ đều mờ ảo, cô chỉ biết rằng mình đã rất sợ, rất sợ rồi anh an ủi cô, chăm sóc cô từng chút. Cả kí ức kinh hoàng về cuộc bắt cóc cũng dần trở về rõ ràng trong Nhi, khẽ rùng mình, cô thầm cảm ơn vì anh đã đến, anh đã không bỏ rơi cô. Lặng ngắm từng đường nét trên gương mặt anh, lòng Nhi lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô biết mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm, nhưng bắt cô phải tha thứ cho anh ngay lúc này thì cô không thể. Anh đã không tin cô, không cho cô cơ hội giải thích và còn thốt ra những lời cay độc đó. Chẳng phải anh đã rất hiểu cô hay sao, thế mà anh lại chẳng để tâm đến cảm nhận của cô. Cho dù có là hiểu lầm đi chăng nữa cô cũng không thể chịu nổi mỗi khi nhớ đến ánh nhìn thất vọng lúc đó anh trao cho cô, chưa kể từng lời, từng lời anh nói vẫn như còn vang vọng đâu đây, nó làm tim cô đau lắm!

Nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh, có lẽ Thắng mệt nên ngủ say quá mà không biết Nhi đã rời đi. Như vậy cũng tốt, cô không muốn đẩy cả hai rơi vào tình thế khó xử. Viết lại cho anh vài dòng ngắn ngủi, Nhi lặng người ngắm anh thật kĩ như muốn ghi lại tất cả hình ảnh vào trong tâm trí rồi mới lặng lẽ rời khỏi.

d.com/��88���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro