Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay ,Dịch Dương đều làm việc tới tận khuya mới về ,trên người lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu .Hắn cũng không còn bức ép Doãn Thiên lên giường với hắn như trước.
Thậm chí còn không buồn nhìn tới gương mặt của anh .Buổi sáng thì vội vã đi làm ,tối về thì say khướt rồi tự đi vào phòng của mình ngủ.

Doãn Thiên đang đi ngang hành lang thì nhìn thấy cánh cửa căn phòng trước mặt hé mở .Căn phòng này từ trước tới giờ luôn khóa chặt , ngoại trừ Dịch Dương ra thì chẳng thấy ai bước vào.
Doãn Thiên có chút tò mò nhìn thử ,lòng hiếu kì thoi thúc anh đi vào trong.
Trước mặt Doãn Thiên là một căn phòng hết sức sạch sẽ và ngăn nắp.Trong phòng còn đặt một cây dương cầm màu đen bóng loáng.
Anh đưa mắt nhìn quanh một lượt các vật dụng trong phòng.
Có lẽ chủ nhân của căn phòng này chính là người vợ sắp cưới đã qua đời của Dịch Dương _Cô Diệp Mẫn Quân.
Ở cạnh giường là một bàn trang điểm
được thiết kế theo kiểu cách phương tây .Kế tiếp là một tủ quần áo ,và cuối cùng là một cái kệ sách.
Doãn Thiên lại đưa mắt nhìn về phía những bức ảnh treo tường.
Đầu tiên là một bức ảnh của thời trung học , tuy bức ảnh đã khá cũ nhưng anh vẫn nhận ra cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đứng bên trái chính là Dịch Dương .Người còn lại chính là cô Diệp .Có lẽ đây là bức ảnh chụp chung lúc hai người cùng đi khu vui chơi giải trí. Người trong ảnh so với bây giờ y như hai con người hoàn toàn khác biệt .Dịch Dương trong ảnh mang một nụ cười rất tươi ,ánh mắt sáng long lanh thuần khiết như sao trời .
Doãn Thiên lại nhìn sang bức ảnh thứ hai ,bức này có lẽ là chụp lúc tốt nghiệp . Dịch Dương trong bức ảnh này đã có nét trưởng thành ,tuy vậy nét mặt vẫn mang ý cười ,ánh mắt ôn nhu ,ấm áp .Hoàn toàn tạo cho người ta một cái nhìn thiện cảm.
Doãn Thiên chợt khựng lại khi nhìn đến bức ảnh cuối cùng.Đó là hình cưới của Dịch Dương và cô Diệp.
Trong ảnh Dịch Dương mặc một bộ vest đen lịch lãm ôm lấy vòng eo của cô Diệp .Cô Diệp mặc một bộ váy cưới màu trắng ,trên tay cầm theo một đóa hoa hồng .Trông họ rất hạnh phúc.
Doãn Thiên đứng nhìn bức ảnh khá lâu ,trong lòng bỗng chốc lại cảm thấy vô cùng tội lỗi .
Nếu không phải tại anh uống say gây tai nạn ,có lẽ hai người họ đã có một cuộc sống viên mãn. Nếu không phải tại anh thì chàng thiếu niên Dịch Dương kia cũng không trở nên máu lạnh ,tàn nhẫn như bây giờ.

_«Ai cho phép anh đặt chân vào đây?»_ Giọng nói của Dịch Dương mang đầy hàn khí ,ánh mắt hung tợn nhìn Doãn Thiên.
Doãn Thiên vừa nhìn thấy hắn hai chân đã mềm nhũn ,toàn thân run rẩy ,sợ hãi lùi về sau vài bước.
_Tôi ....tôi thấy cửa phòng mở ...nên...

Dịch Dương tóm chặt lấy cổ tay của Doãn Thiên ,tức giận rít lên từng chữ :
_Anh nghĩ anh là cái thá gì mà cho mình cái quyền được bước vào căn phòng này . Cái thứ kinh tởm ,bẩn thỉu như anh chỉ tội làm dơ nơi này mà thôi.

Doãn Thiên hai mắt đỏ hoe nhìn Dịch Dương.
«Kinh tởm sao? Bẩn thỉu sao ? » Thì ra trong đầu của hắn anh chỉ là một kẻ đáng khinh bỉ đến vậy.

_Sao? Lại trưng cái bộ mặt đáng thương này ra nữa à? Hàn Doãn Thiên ! Tôi nói cho anh biết ,anh đừng tưởng lên giường với tôi rồi thì nghĩ mình là chủ nhân của căn nhà này ._Dịch Dương nhếch một bên môi ,tay vẫn siết chặt cổ tay của Doãn Thiên _Đồ hạ tiện!
Doãn Thiên cố nuốt ngược dòng nước lạnh đang chực chờ nơi vành mắt ,trừng mắt nhìn Dịch Dương.
_ Tôi chưa từng cho mình là chủ của căn nhà này . Bộ anh nghĩ tôi lên giường với anh thì vui sướng lắm sao. Thật nhục nhã ! Lên giường với anh chính là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời của tôi.

« Chát!»

Một cái tát rõ mạnh giáng xuống mặt của Doãn Thiên .
Lần này anh không kiềm được mà bật khóc.
Dịch Dương dùng tay còn lại bóp chặt cằm của anh.Nghiến răng ken két.
_ Nhục nhã sao ? Vậy tôi sẽ khiến anh cả đời này đều sống trong nhục nhã .

Dứt lời hắn thô bạo gặm lấy phiến môi của Doãn Thiên .Đầu lưỡi ướt át tiến vào trong.
Anh cố dùng sức đẩy hắn ra nhưng bất thành .Dịch Dương như một con thú dữ đang dày xé miếng thịt ngon từ con mồi của mình.

« Bốp » !_Một bức tranh treo tường chợt rơi xuống .
Dịch Dương bỗng khựng lại .Ánh mắt hung tàn phút chốc trở nên lạnh lẽo .Hắn buông Doãn Thiên ra .Đứng như chết lặng .

Cút » ! _ Dịch Dương hai mắt đỏ ngầu ,tức giận chỉ tay về phía cánh cửa ,thét lớn.
Doãn Thiên hai mắt ngấn lệ ,lập tức rời khỏi căn phòng .

Mọi thứ liền trở về với sự yên tĩnh vốn có.Dịch Dương khép đôi mi lại trong giây phút ,hắn khẽ thở dài.
Rồi bước đến nhặt bức ảnh cưới đã rơi lên .Ánh mắt sắc lạnh, hung ác thường ngày biến mất thay vào đó là một ánh mắt đầy bi thương và thống khổ.
Hắn cầm bức ảnh lên nhìn thật lâu ,rồi nhỏ giọng nỉ non :
_ Anh xin lỗi ! Anh lại làm em giận rồi đúng không? .Mẫn Quân ! Em mắng anh đi !. Hoặc đánh anh cũng được.....Anh đúng là một tên khốn chẳng ra gì.
Dịch Dương ôm bức ảnh vào lòng ,đáy mắt lại hiện lên ánh lệ.

_Mẫn Quân !.......Anh nhớ em !......

Dịch Dương treo lại bức ảnh lên tường ,rồi tiếng về phía cây dương cầm ,hắn ngồi xuống ,mở nắp đàn ra.
Âu yếm nhìn cô gái mặc váy cưới trong ảnh ,mỉm cười thủ thỉ.
_Vợ yêu ! Để anh đàn cho em nghe nhé.

Nói rồi hắn dời tầm mắt xuống những phím đàn .
Đôi bàn tay thon dài bắt đầu lã lướt trên những phím đầu tiên . Nhẹ nhàng dệt nên một bức màn âm thanh trầm bổng ,du dương làm say mê thính giác người nghe.

Doãn Thiên đang đứng ở hành lang thì nghe thấy tiếng dương cầm từ căn phòng ban nãy truyền lại.Nhất thời bị loại âm thanh đó làm rung động .
Ngay từ khi những âm thanh đầu tiên vang lên ,Doãn Thiên đã nhận ra đây chính là giai điệu của Bản giao hưởng cuối cùng của nhà soạn nhạc thiên tài người Áo Mozart _ The Jupiter.

_«Đã lâu lắm rồi mới được nghe lại giai điệu của Bản giao hưởng đó»!._ Chú Trương không biết từ khi nào đã đứng sau lưng Doãn Thiên .Ông nhìn anh ,ánh mắt có chút đau lòng ,nói tiếp:
_ Từ ngày cô chủ mất chưa bao giờ cậu chủ đụng tới cây đàn.Cũng không cho bất kỳ ai bước chân vào phòng .Căn phòng của cô Mẫn Quân luôn được cậu giữ nguyên hiện trạng như khi cô ấy còn sống .Mỗi ngày cậu chủ điều tự tay lau dọn ,mỗi một đồ vật điều để nguyên ở vị trí cũ ,xê dịch một li cũng không được.

Doãn Thiên trầm ngâm không nói .
Chú Trương lại nhìn anh rồi thở dài.

_«Thực chất ,cậu chủ là một người rất đáng thương.Từ ngày mất đi cô chủ cậu ấy như một thiên thần bị tước đi đôi cánh .Rơi từ thiên đường xuống địa ngục rồi tự biến mình thành một con ác quỷ.»Trên đời này vốn không có kẻ xấu chỉ có kẻ cố chấp đến đáng thương . _Nói rồi chú Trương vỗ vỗ vai của Doãn Thiên rồi bước đi.

Doãn Thiên đứng lặng một hồi lâu ,tâm tình như bị một tản đá to đè nặng . Anh lại nhớ đến nụ cười rạng rỡ và ánh mắt trong sáng không chút tạp niệm của Dịch Dương trong những bức ảnh chụp cùng cô Diệp.
Thật không dám tin , một con người từng ấm áp như vậy nay lại trở thành kẻ máu lạnh tàn nhẫn đến kinh người.Cuộc đời giống như một dòng thác lớn ,dần dần bào mòn sự lương thiện thuở ban sơ.
Và tình yêu có thể biến con người ta trở thành thiên thần .Nhưng thù hận lại vô tình biến thiên thần trở thành ác quỷ.

Doãn Thiên thở dài , anh tựa người vào tường ,khẽ nhắm đôi mi lại.Bình lặng thưởng thức ,chút yên bình này.

Bản giao hưởng vang đến nốt cuối cùng lại nghe thấy một âm thanh vô cùng chói tai .
Dịch Dương tức giận nhấn mạnh hai phím cạnh nhau ,tạo ra nghịch âm phá huỷ bản giao hưởng vốn vĩ rất hoàn hảo.

«Tách »!_Một giọt nước lạnh rơi xuống phím đàn .

Đôi bàn tay của Dịch Dương run run ,hắn cúi gầm mặt xuống.
_«Tại sao ? .....Tại sao anh có cố gắng như thế nào cũng không thể đàn lại được giai điệu mà em đã từng thể hiện......Mẫn Quân! Anh muốn nghe lại bản giao hưởng The Jupiter do chính tay em đàn....Em về đi .....về lại bên cạnh anh đi ....

Doãn Thiên đứng như chết lặng ở ngoài cửa .Lúc nghe thấy âm thanh chói tai đó anh đã lo lắng chạy đến xem .

Đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Dịch Dương rơi lệ .

Doãn Thiên đứng nhìn một lúc rồi lặng lẽ rời đi .

Đêm đó Dịch Dương ở miêt́ trong căn phòng của Mẫn Quân.Hắn ngủ trên giường của cô ,đắp chăn của cô ,ngửi mùi hương còn lưu lại của cô.Hồi tưởng lại khoảng thời gian đẹp đẽ đã trải qua cùng cô.
Ngày ấy cũng trên chiếc giường này hắn đã từng hạnh phúc ôm ấp người con gái mà hắn yêu trong lòng .Êm đềm chìm vào giấc ngủ.Thế nhưng bây giờ ,vẫn là trên chiếc giường này hắn lại chỉ có thể ôm cô độc ,và nhớ nhung để chợp mắt.
Lúc trước ,khi Mẫn Quân vừa mới mất ,mỗi ngày hắn điều vào căn phòng này để ngủ.Thi thoảng lại ngồi chơi đàn.Nhớ lại khoảng thời gian trước kia được Mẫn Quân dạy đánh bài The Jupiter .Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể đàn lại đúng giai điệu mà cô đã từng đàn cho hắn nghe .
Mỗi lần chạm vào phím đàn ,hắn lại nhìn thấy cô ,những mỗi lần đưa tay muốn bắt lấy cô ôm vào lòng thì cô lại biến mất .Rốt cuộc cũng chỉ đàn ra sự bất lực và khốn khổ của hắn.
Thế nên ,sau này hắn không còn đụng vào cây dương cầm nữa.Vì hắn sợ,sợ mỗi lần giai điệu kết thúc ,hắn lại phải nhìn cô biến mất thêm một lần nữa .
* * *
Hôm nay Dịch Dương dậy từ rất sớm ,lúc đi ngang phòng Doãn Thiên ,hắn chợt dừng lại ,đắn đo một chút rồi mở cửa bước vào.

Hắn bước từng bước rất khẽ ,nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường ,lặng lẽ nhìn người đang ngủ say .
Doãn Thiên lúc này trông rất đáng yêu.Cả người cuộn tròn trông chăn ,chỉ để lộ gương mặt thanh tú cùng mái tóc đen huyền ra ngoài.
Anh có một hàng mi dài đen nhánh ,đôi môi mỏng ,cùng làn da trắng sứ.Sóng mũi cao thẳng tấp,ngũ quan tinh xảo.Chỉ cần nhìn sơ qua là biết cậu chủ nhỏ của Hàn gia này, đã đốn tim không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Chỉ tiếc là một thiên thần như vậy lại rơi vào tay của một con ác quỷ như Dịch Dương.

Dịch Dương ngồi nhìn Doãn Thiên ngủ một lúc lâu rồi mới rời đi .
Lúc Doãn Thiên mở mắt ra chỉ thấy một bóng lưng mặc áo sơ mi đen bước ra khỏi phòng .
Trong lòng nghĩ là Chú Trương vào phòng giúp mình thu dọn nên Doãn Thiên cũng không mấy để tâm.

Cả ngày hôm đó căn biệt thự bỗng trở nên vắng lặng hẳn đi .Tới buổi cơm tối mà chẳng thấy người kia về , trong lòng Doãn Thiên có chút lo lắng.Anh ngập ngừng hỏi chú Trương.
_ Chú Trương!...... Tên đó.......sao muộn vậy rồi hắn còn chưa về?_Mặt Doãn Thiên có chút ửng đỏ.
Chú Trương nhận ra vẻ ngại ngùng của Doãn Thiên thì cười nói.
_Tên đó ? Ý cậu là cậu chủ?

_Ừm ....._Doãn Thiên khẽ gật đầu.

_ Cậu chủ không nói với cậu sao? Cậu ấy phải ra nước ngoài công tác, một tuần sau mới về.

_ Ờ ....
Doãn Thiên không nói gì thêm mà lặng lẽ đi về phòng.

Mấy ngày đầu không có Dịch Dương ở nhà ,Doãn Thiên cảm thấy rất thoải mái.Nhưng sau đó lại cảm thấy rất trống trải ,như thiếu đi một thứ gì đó rất quen thuộc.
Dường như anh có một chút cảm giác nhớ hắn .Trong lòng lại sinh ra một thứ tâm tình rất khó hiểu .

Một tuần rồi cũng nhanh chóng qua đi ,nghe chú Trương nói hôm nay Dịch Dương sẽ về .Trong lòng Doãn Thiên lại chớm lên một tia vui mừng .
Chiều hôm đó ,anh vừa nghe thấy tiếng xe chạy vào cổng đã nhanh chóng đi xuống lầu.
Nụ cười trên môi chưa kịp nơ ̉ đã nhanh chóng bị dập tắt khi Doãn Thiên nhìn thấy Dịch Dương dắt theo một cô gái bước vào nhà.
Cử chỉ ,hành động của hai người vô cùng thân thiết.
Doãn Thiên toàn thân như bị đông cứng khi nhìn thấy cô gái mà Dịch Dương dẫn về có đến 7 _8 phần giống với người vợ sắp cưới trước kia của hắn ta .
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy hai người hoàn toàn khác biệt .Cô Mẫn Quân nhìn trong ảnh là một cô gái vô cùng diụ dàng thuần khiết còn người trước mặt Doãn Thiên thì trông có vẻ sắc sảo hơn nhiều.Cô ta trang điểm khá đậm ,ăn mặc lại hở hang nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng cô ta rất xinh đẹp và quyến rủ.

Dịch Dương không thèm liếc nhìn Doãn Thiên một cái ,lạnh lùng cùng cô gái mà hắn dẫn về đi thẳng lên phòng.

Trong khoảnh khắc đó ,trái tim của Doãn Thiên như bị một bàn tay vô hình bóp chặt đến khó thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro