Chương 4: Hai con người đối lập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Hai con người đối lập

-Này! Anh sao vậy? – Nhã Phương ngồi sụp xuống sàn nhà, ra sức lay chàng trai đẹp như hoa.

Với sức của một cô gái mới lớn, Nhã Phương phải vất vả lắm mới lết được Phong lên sô pha. Chẳng hiểu anh chàng này làm sao mà sắc mặt xanh xao, tái mét. Chợt, Nhã Phương căng đôi mắt. Cô bé hoảng hốt chạy vào phòng ăn. Cảnh tượng trước mặt làm Phương chết đứng.

Sáng nay, dù hai đứa dậy muộn đến nỗi không kịp ăn sáng. Đi đến nửa đường thì Hải My nhớ ra còn có Đăng Phong ở nhà. Vậy là lại hộc tốc lao xuống bus để phi vào tiệm ăn nào đó vác một bịch cháo gà về cho anh chàng, một chút thuốc giảm đau được Nhã Phương chuẩn bị sẵn từ tối qua. Báo hại hai con nhóc suýt soát đâm vào ô tô mấy lần. Rồi lại bà cô bán cháo đỏng đảnh huyên thuyên đủ điều làm cả hai phát mệt. Cũng may Phương ngăn lại kịp, không có lẽ Hải My đã nhét thẳng chiếc giày búp bê vào miệng bà cô lắm lời kia.

Công sức của hai đứa bỏ ra cho cậu chàng này nhiều đến thế vậy mà lại dám phụ công. Bát cháo gà còn nguyên trên bàn đã nguội lạnh. Bên cạnh chậu cây nhỏ trên bàn ăn là đống thuốc vương vãi. Nhã Phương kinh hoàng. Anh chàng này chắc chắn không ăn mà đã uống thuốc, lại uống nhầm mới khổ. Vỉ thuốc giảm đau ở bọc màu trắng, Phương đã bỏ riêng, vậy mà không hiểu anh chàng này moi đâu ra một tá thuốc đau đầu, đau bụng mà uống cả.

Phần vì bực, phần vì thương, phần lại buồn cười vì chàng trai ngốc nghếch kia. Nhã Phương đặt nhẹ tay lên trán chàng trai. Cũng may Phong chỉ uống vài viên thuốc đau đầu lẫn đau bụng. Nếu không chắc chầu Diêm Vương rồi.

Cô bé vội vàng chạy đi mua bịch cháo khác cho anh chàng không biết điều kia.

Lúc lâu sau, Đăng Phong tỉnh dậy, anh thấy nhức đầu khủng khiếp. Cảm giác hệt như vừa từ cõi chết trở về.

Nâng dần mi mắt, vẫn là căn nhà nhỏ của một đứa con gái (hi vọng là thế). Nhưng đối diện với anh là cô gái xinh đẹp trong bức ảnh cuối phòng. Phong thoáng ngỡ ngàng. Trông kìa, đôi mày cô ta nhăn nhúm lại. Bực anh cái gì chứ!?

Để giữ phép lịch sự tối thiểu của một kẻ mang ơn, Phong lẩm bẩm:

-Chào buổi sáng!

Nhã Phương choáng váng, cô bé thở dài:

-13:00 P.m rồi!

Chẳng biết có nên tống cổ anh chàng cứng đầu mà ngốc nghếch này ra khỏi nhà không nhỉ? Đây mà là “vị thần”, là “Hoàng tử” của trường cấp ba hay sao? Nhã Phương thực sự nghi ngờ thị hiếu của Hải My.

Chẳng thèm quan tâm, Phong ậm ừ rồi ngã lăn ra ghế. Đau đầu quá!

Nhã Phương bực bội lên tiếng:

-Tại sao anh lại không ăn cháo mà uống thuốc hả?

-Uống nước rồi! – Phong nhăn mày đáp cộc lốc.

Như châm ngòi nổ cho đại bác, Phương càng điên tiết hơn. Cô bé chẳng muốn cáu gắt với tên ngốc này, đành thở dài nói:

-Dậy ăn đi! Tôi mua cho anh bịch khác rồi!

-Không! – Phong kiên quyết.

Máu đã dồn tới đỉnh đầu Nhã Phương. Cô bé nhủ: “Mặt thì đẹp mà sao muốn đạp cho phát quá đi!”. Nói nhiều hơn một chút anh chàng này sẽ đứt dây thanh quản hay sao? Dù là kẻ ngông cuồng nhất cũng chưa bao giờ ăn nói bát nháo với Phương như tên hắc ám này. Phương ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài. Những tia nắng vàng sẽ làm cô bé dễ chịu hơn nhiều so với con người thô lỗ, đáng ghét kia. Cô bé nói bâng quơ:

-Tỉnh rồi mau đi đi!

Đăng Phong vẫn nhắm nghiền mắt, giọng lạnh lùng bật ra:

-Điện thoại của tôi đâu?

Bất chợt, Nhã Phương giật nảy. Có lẽ tối qua lúc Hải My và bác tài xế già thay đồ cho Phong đã quẳng mất bộ quần áo cùng chiếc điện thoại của anh ta mất rồi. Nhưng dù sao Nhã Phương vẫn không thể để anh chàng này đè đầu cưỡi cổ được. Cô bé đáp tỉnh bơ:

-Sao lại hỏi tôi? Có lẽ nó rớt đâu đó rồi!

Đăng Phong khẽ nâng mi mắt nhìn con bé mảnh khảnh trước mặt. Đúng là cô gái không dễ bắt nạt tí nào. Rõ ràng điện thoại và ví tiền của anh được cất trong túi quần, xưa nay luôn thế, vậy mà cô nhóc kia lại bảo “rớt đâu đó”. Chẳng phải vứt đồ của anh mà không chịu nhận đấy sao. Ranh ma thật! Nhưng vì cô bé có ơn cứu anh nên Phong nhường nhịn vậy. Anh nói:

-Mượn điện thoại!

Nhã Phương lừ mắt nhìn anh, hai gò má đỏ ửng lên vì giận. Trông cô bé hệt như con cún bị người ta giành mất đồ ăn lúc thăng hoa. Dùng hết sức có thể, Phương ném chiếc điện thoại vào bản mặt đáng ghét kia. Mong là dế yêu sẽ giúp cô bé bớt phần bực tức.

Nhưng có lẽ ông trời đang nghiêng theo phe ác. Rất nhanh, Phong chụp lấy điện thoại của Phương. Anh ném cái nhìn tinh quái khó hiểu về phía con nhóc láu cá kia.

Nhã Phương thoáng rùng mình, ánh mắt đáng sợ này…

Phong bấm số của ai đó rồi quay sang hỏi cô bé:

-Địa chỉ?

Phương cáu gắt, cô bé nói tộc ra luôn vì chẳng muốn chứa chấp loại người đáng bỏ đi này thêm chút nào nữa:

-Đường X…

Chẳng hiểu sao Hải My lại thích con người có bản chất xấu xa, đểu giả kia nhỉ? Có lẽ cả “Hoa Đào” cũng bị cậu ta lừa rồi! Tối nay ghé nhà, cô bé phải vạch trần bộ mặt cáo già của tên Phong này mới được. Tên chết bầm!

Bỏ mặc Đăng Phong ngồi bất động hệt tên tự kỉ ở phòng khách. Nhã Phương bỏ vào phòng mà không quên đá đểu anh chàng bằng thái độ hình sự làm ai đó suýt phì cười.

-Đồ đạc phòng khách không đáng mấy xu đâu! Thôi cái ánh mắt thèm thuồng man rợ ấy đi!

Rầm!

Cánh cửa gỗ bị đóng sầm lại trong sự tức tối của cô gái nhỏ.

Chẳng phải nhóc con kia muốn bảo: đi thì đừng có chộm đồ của tôi!? Phong đánh rơi mình trên sô pha, miệng lẩm bẩm:

-Special girl!

Lần đầu một cô gái gặp Phong, hoặc cô ta sẽ réo ầm lên vì vẻ ngoài bóng bẩy của anh, hoặc cô ta chẳng buồn để ý vì không thèm quan tâm. Còn con nhóc hung hăng này là lần đầu Phong gặp. Gương mặt thì hiền lành mà sao ác quá đi!

Bất chợt, hình ảnh một cô gái dịu dàng với nụ cười ấm áp, ánh mắt ngọt ngào khẽ lướt qua tâm trí Phong làm anh đau nhói.

Cới bỏ bộ đồ đã lem nhem vết bẩn, Nhã Phương khoác lên mình chiếc áo pull in hình chiếc ô màu tím với chân váy hồng chấm gối. Vừa vuốt lại mái tóc dài, Nhã Phương vừa tức tối. Dù cô bé là người kiềm chế giỏi cỡ nào hay tốt bụng đến mấy thì cũng không thể không phát khùng trước con người đáng ghét ngoài kia.

Vì ai mà Nhã Phương phải vất vả? Vì ai mà Nhã Phương tới giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng? Vì ai? Vì ai?

Vậy mà hắn ta dám đối xử với ân nhân lạnh lùng, quái đản như vậy. Không còn nhân cách gì trong con người khô khốc ấy hay sao? Chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ làm cô gái nhỏ điên tiết.

Mẹ Nhã Phương đã dạy rằng: “Con không nên chỉ vì một ai đó xấu xa trong muôn vàn tội ác mà tự làm hỏng tính cách tốt đẹp của mình!”. Vậy nên cô bé sẽ quên cái bản mặt khó ưa kia.

Bụng réo ầm ầm vì đói, Nhã Phương quyết định bỏ ra ngoài và mặc kệ tên con trai cứng cổ kia. Đừng có trách cô bé ác ôn bởi ngay từ đầu hắn ta đâu có ý định ăn!?

Mặc kệ con người nằm nhắm nghiền mắt trên sô pha. Nhã Phương ngẩng cao đầu bỏ ra ngoài.

Đóng sầm cửa lại, Phương dứ nắm đấm trước mặt mà nguyền rủa:

-Đi chết đi! Đồ con heo!

Hít một ngụm không khí trong lành sau màn nắng giòn tan, Nhã Phương mỉm cười lấy lại tinh thần khoan khoái. Sườn xào thẳng tiến!

Vừa ra đến cổng, đằng sao hàng rào trắng có dây leo xinh xắn, chàng Warmboy đang ngước mắt nhìn quanh quất với mẩu giấy nhỏ trong tay. Có lẽ cậu ấy tìm địa chỉ của ai đó.

“Thình thịch… thình thịch…”

Hai gò má Phương ửng hồng nghe con tim rộn ràng, xao xuyến.

Chưa kịp để Phương định thần trí óc, chàng Warmboy chợt cười tươi tiến lại, thân thiện nói:

-Xin lỗi đã làm phiền, bạn có thể cho mình hỏi chút không?

Ánh mắt màu nâu dịu dàng của Warmboy làm Nhã Phương chết lịm tâm hồn. Chưa bao giờ cô bé thấy trong lòng mình có cảm giác lạ lùng đến vậy, vừa ngọt ngào lại vừa khó chịu.

Warmboy khẽ nheo mắt nhìn gương mặt trắng hồng của cô gái, một phút xao lòng khẽ lướt qua, cậu mỉm cười như phát hiện điều gì lí thú:

-Bạn là cô gái ban sáng?

Phương thoáng giật mình, cô nhẹ nhàng vén màn tóc lòa xòa trước mặt.

-Bạn còn nhớ à?

-Ừ! Bạn đặc biệt! – Warmboy chiếu ánh nhìn ấm áp lên cô bạn.

Nhã Phương ngại ngùng khi bắt gặp nụ cười tỏa nắng, cô bé ấp úng hỏi:

-Bạn… muốn hỏi gì?

Warmboy giật mình:

-Quên mất! – Cậu đưa cho cô bé mẩu giấy có ghi một địa chỉ - Bạn có biết địa chỉ này không? Mình tìm hoài không thấy!

-Ơ! – Nhã Phương tròn mắt – Là nhà mình mà! – Cô bé chỏ vào số nhà bị dây leo liếm mất.

Một phút ngỡ ngàng vội ghé qua.

-Phong đang ở trong nhà bạn? – Warmboy lên tiếng.

-Có lẽ vậy! – Nhã Phương nghiêng đầu. Cô bé vẫn chưa thôi oán thán con người đáng ghét kia.

Cạch!

Cánh cửa màu xanh lơ có treo một chiếc chuông nhỏ bên ngoài khẽ mở.

Nhã Phương lịch thiệp mời Warmboy vào trong. Mong sao cậu khuân cái đống “của nợ” kia đi ngay tức tốc. Chưa bao giờ Phương mong ước không phải gặp lại ai như chàng hoàng tử (chết bầm) tên Phong.

-Dậy đi, thằng quỷ! – Warmboy kéo tay Phong dậy.

-Mày ngủ mấy giấc rồi? – Phong lầm bầm.

“Đấy! Lại cái giọng điệu nghe muốn đập cho trận ấy! Đồ lấy oán báo ơn!” – Nhã Phương hằn học nghĩ.

Theo lời của Hải My thì có lẽ Warmboy là bạn thân của tên độc tài phát xít kia.

-Cậu tên Hoàng Tuấn à? – Nhã Phương lên tiếng.

-Mình có quen bạn không nhỉ? – Warmboy và tên Phong cùng ngạc nhiên nhìn cô bé.

Nhã Phương mỉm cười ấm áp.

-Không đâu!

Phong bước vội ra ngoài, có lẽ anh ta cũng chẳng muốn nhìn “bản mặt khó ưa” của con nhóc quỷ quệt kia thêm phút nào.

Đấy! Cái đồ mắc dịch đó có cảm ơn ai được một câu đâu! Đồ chết bầm!

Hoàng Tuấn cười dịu dàng, khẽ nghiêng mái tóc nhìn cô bạn.

-Có thể cho mình biết tên bạn không? Sau này thằng nhóc kia có lẽ cần cảm ơn bạn!

“Anh ta biết nói cám ơn sao?” – Nhã Phương lầm lì nhìn cái bóng dài ngoằng bên ngoài.

Cô bé mỉm cười:

-Mình tên Nhã Phương! Mà… cậu bạn kia cũng khá thú vị nhỉ?

-Nó không gây họa gì cho bạn chứ? – Tuấn khẽ cười ái ngại. Với thái đồ thù hằn kia của cô gái xinh đẹp, cậu chẳng có dự cảm tốt lành gì về thằng bạn độc đoán.

-Cũng không có gì đâu! Chỉ là muốn… chà mặt tên đó xuống đường cho bõ ghét thôi! – Nhã Phương lẩm bẩm.

Hoàng Tuấn không rõ những lời Phương nói bởi volum nhỏ quá. Nhưng cậu biết rõ một điều rằng: tên quỷ kia đã làm Nhã Phương phát cáu lên rồi muốn tống cổ hắn ta ra ngoài.

-Dù sao cũng làm phiền bạn quá! Cảm ơn bạn đã giúp đỡ Phong! – Tuấn mỉm cười nhìn cô bạn dễ thương.

-Bạn đừng bận tâm! – Nhã Phương cười.

Chào tạm biệt Warmboy và tên đại ác ma kia. Nhã Phương thở dài thườn thượt.

-Tại sao hai người họ lại có thể là bạn thân nhỉ?

“Ọc… ọc…”

Cái dạ dày tội nghiệp của Nhã Phương đã biểu tình rầm rộ như muốn giục: “Mau lên chứ! Vội vàng lên nữa chứ!”.

Dưới bầu trời trong trẻo những vạt nắng mộng mơ, gió dịu dàng ve vuốt sắc lá hồng bóng bẩy. Ba tâm hồn với ba tính cách hoàn toàn trái ngược nhau đang dần dần thay đổi. Ai đó trên cao khẽ mỉm cười ranh mãnh: “Game start!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro