Chương 5: Bữa tối kinh hoàng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Bữa tối kinh hoàng (1)

Cả chiều hôm ấy, Nhã Phương thích thú chạy lăng quăng bờ hồ ngắm nghía xung quanh. Dù cô bé chưa quen nhịp sống dịu dàng của người dân chân chất. Nhưng quê hương ngọt ngào có gì đó say mê làm nức lòng trái tim non nớt.

Vừa bước chân tới đầu ngõ, Nhã Phương đã thấy Hải My ngồi trước cửa. Cô bạn lại chúi mũi vào màn hình điện thoại với trò Flappy Bird khó nhai. Trông kìa, gương mặt lại méo xẹo khi chưa lần nào đạt quá 20 điểm.

Bóng chiều nhập nhằng trên bậu cửa, bầu trời cao như nhuộm màu hồng thắm của ráng hoàng hôn rực rỡ cuối chân mây. Chưa bao giờ bé con mơ mộng kia thôi yêu cảnh đẹp này.

Nhã Phương hít ngụm không khí dài cho căng phồng lá phổi. Cô bé vẫy tay loạn xạ:

-Hải My! Hải My!

Cô bạn gái vẫn chăm chú vào điện thoại, miệng cười mà như sắp khóc.

-Đợi tí! Tớ được 19 điểm rồi!

Ngồi thụp xuống kế bên cô gái, Nhã Phương móc trong túi xách ra hai chiếc chìa khóa có treo hai nửa trái tim lên trước mặt Hải My. Nụ cười cô bé trong vắt tựa mây trời ngọt lịm.

-Cho cậu một cái này!

Hải My vò đầu: “Lại 20! Bực quá!”. Cô bé nhíu mày, quay sang Nhã Phương.

-Chìa khóa két à? – miệng cười hí hửng mà vội chụp lấy.

-Hừ! Đồ vụ lợi! – Phương chu môi.

-Vậy là gì? – Hải My ỉu xìu, gục đầu xuống gối chân.

Cười toe, Nhã Phương bảo:

-Chìa khóa nhà tớ đấy! Cậu giữ lại một chiếc đi!

-Ừ! À! – Hải My chợt ánh lên tia nhìn lấp lánh– Phong về rồi à?

Gương mặt Nhã Phương đang sáng bừng bỗng tối sầm khi chữ “Phong” vô tình lọt tai. Cô bé dẩu môi nói với thái độ nặng nề:

-Tên độc tài phát xít ấy tớ đuổi lâu rồi! Mà…

-Khoan đã! Giờ tụi mình đi mua đồ ăn về đã nha! Ông Quân đang gào khóc rồi! – Hải My vội kéo cô bạn đi. Có lẽ My không muốn “hoàng tử” bị con nhóc ranh ma kia bắt đầu xỉ vả. Cô bé đoán hai kẻ hai thế giới này đã gây lộn với nhau rồi!

-Cậu có cần thô bạo với tớ vậy không? Dừng lại nào! – Nhã Phương la oai oái. Đế giày cô bé đang mòn với tốc độ chóng vánh chỉ vì con nhỏ “phản bạn theo trai” kia lôi xềnh xệch trên con đường heo hút.

Bóng đêm buông dần rồi chớp nhoáng đánh tan bởi dải ngân hà nhân tạo trong lòng phố dập dềnh. Ánh đèn đủ loại với âm thanh ồn ã tạo nên dư vị ngọt ngào của buổi tối thân thương nơi đất mẹ.

Vừa lục tục kéo lê đống đồ tươi ngon cho bữa tối, hai cô nhóc hì hục bước vào nhà trong sự “cổ vũ” không nên có của chàng trai men 100%.

-Hải My cố lên! Nhã Phương khỏe mạnh! – Hải Quân vừa nhóp nhép nhai bim bim vừa xem phim lại vừa cổ vũ. Gương mặt đầy tàn nhang của anh với vẻ ngoài búng ra sữa trái ngược hoàn toàn với độ tuổi (cáo) già thực sự.

Hải My co chân đạp sô pha làm Hải Quân vục đầu vào ly sữa. Cô nhóc bặm môi:

-Nếu không muốn chết đói thì mau giúp bọn em một tay ngay!

Chàng trai lầm bầm. Tay quơ mớ giấy ăn lau vội mái tóc quý giá tèm lem toàn sữa ngọt. Anh cau có giằng túi đồ trên tay nhóc em mà nạt:

-Em có cần bạo lực với anh như vậy không hả, cậu bé!?

-What are you saying? Again! – Hải My trừng mắt làm Quân co rúm.

Nãy giờ trố mắt nhìn sự qua lại “ngọt ngào” quá đỗi của anh em nhà kia mà Nhã Phương muốn cười đứt ruột. Cô bé xòa xuề:

-Thôi nào! Em điếc tai quá!

Hải Quân nheo mắt, lầm bầm vài câu:

-Em xinh hơn xưa nhỉ, Nhã Phương!? Và cái bản tính xấu xa chỉ lo cho tai mình của em vẫn thế nhể?

Phương ranh mãnh nhìn xéo ông anh bằng thái độ cực kì… tối tăm.

-Sao? Có cô người yêu nào xấu xa bằng một nửa em chưa?

Hải My phì cười. Con nhóc này lúc nào cũng ma ranh như thế. Bỏ mặc lời châm chọc của ông anh già nua mà đánh thẳng vào lòng tự ái của người ta. Chưa bao giờ My thấy anh trai lại giận dỗi thế này.

Anh quẳng luôn bịch rau quả xuống sàn, gương mặt ửng hồng vì giận. Quân bỏ vào phòng mà lầm lì không thèm nói một câu. Hình như anh giận lắm? Nhưng nhóc ma ranh kia lại có ý nghĩ hoàn toàn trái ngược: “Anh quỷ quệt quá đấy, Hải Quân!”.

Hải My gọi với theo:

-Anh hai!

-Giề? – Hải Quân không thèm quay lại.

-Quần rách mông kìa! – Nhã Phương cướp lời.

Hải Quân đỏ bừng mặt ôm mông chạy vội vào phòng mặc dù anh biết điều đó là không thể. Nhưng phòng còn hơn chữa!

Hai con nhóc phá lên cười trong sự bực tức của chàng trai không còn xuân sắc.

Nhưng vấn đề của Hải My và Nhã Phương bây giờ là: Xử lí đống đồ này thế nào đây!? Lúc nãy, hai đứa mải nói chuyện mà không may bị lão bán hàng gài cho toàn đồ ôi thiu, nhàu nát. Rốt cục thì cả bốn túi đồ chất đầy nguyên liệu chẳng có gì để nấu cả.

Trong lúc hai nhóc em khóc dở mếu dở bên ngoài thì Hải Quân lại tức tốc gọi điện cho thằng bạn với âm mưu cực kì “thâm hiểm”.

-Đến ngay nhà tao đi nhé! Có đồ ngon cho mày với số lượng không có hạn!

Với ý nghĩ chẳng thể nào “trong sáng” hơn: “ Hãy đợi đấy, hai con nhóc quỷ quái kia! Anh sẽ cho tụi bây chết không kịp ngáp trong bếp! Hehe…”

Hải Quân vọt ra ngoài xem hai đứa em nấu nướng thế nào, thì anh phát hoảng khi thấy chúng nó đang cười khanh khách xem Mr.Bean ở phòng khách. Mỗi đứa một bịch bánh bebe với hai cốc sữa tươi. Anh chống hông nói với dáng vẻ của một bậc tiền bối thực sự:

-Hai đứa bây định để anh chết đói hay sao?

-Anh ngồi xuống ăn chung luôn đi! Bọn em không nấu đâu! – Hải My kéo tay ông anh trong khi mắt còn dán chặt vào ti vi.

Hải Quân quay ngoắt sang Nhã Phương. Gương mặt anh ghé sát ánh mắt nhằm khủng bố tinh thần cô bé. Giọng uể oải như hồn ma, Quân thở phì phò:

-Em nói vậy là sao hả? Định bắt anh ăn mấy thứ này sau khi đem anh ra tung hứng mà xỉ vả à? Mau đứng dậy nấu nướng đi!

Bốp!

Nhã Phương nhíu mày, dùng một lực đẩy mạnh gương mặt hắc ám kia sang bên. Cô bé cáu bẳn:

-Anh đừng đòi hỏi nữa! Không có gì để nấu cả!

Hải Quân nhảy bổ lên:

-Hai đứa nói vậy là sao chứ? Thằng bạn anh đang hùng hục tới đây này! Mau dậy nấu nướng đi! – Anh ra sức kéo tay hai con nhóc mà tụi nó chẳng chịu xi nhê tí nào làm anh mệt bở hơi tai. Hải Quân thở phì phò dưới đất mà uất hận hai đứa em đáng đưa ra pháp trường.

-Kệ anh! – Phương, My nhất loạt làm mặt hề châm chọc Hải Quân.

Đấy, vậy là cuối cùng gậy ông lại đập lưng ông. Trong một phút ngông cuồng mà Hải Quân tính trả thù vụ bị bêu xấu kia nên đã gọi ngay thằng Luân lợn – kẻ ham ăn nhất phòng anh với cân nặng hơn 103 kí, tới để hành hạ cánh tay hai con em láu cá. Nhưng giờ tụi nó lại bảo “không có gì để nấu cả!” là thế nào?

Hải Quân tức tốc lao vào bếp. Anh không muốn ngày mai đi làm bị cái loa rè của thằng lợn kia bêu rếu trước toàn thể công ty, rằng anh là đồ nói dối. Bởi sếp anh là kẻ dị ứng với hai từ “dối trá”. Vớ vẩn tháng này lại “Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng” thì toi công cả tháng hì hục cho bộ truyện sắp ra lò.

Nhưng cảnh tượng “trắng gì mà sáng thế” bên trong phòng bếp cùng cái mùi nồng nặc phát ra từ thùng rác làm Hải Quân muốn xỉu. Anh gắt ầm lên:

-Rốt cuộc hai đứa đốt tiền của anh vào cái gì vậy hả?

Nhã Phương ló mặt vào quẳng cho anh một câu nghe xong mà muốn… phi dao.

-Bạn anh sắp tới rồi đấy! Anh tự lo nhé! Nếu không mau đi chợ thì bạn anh húp không khí đỡ nhé! Hehe… - gương mặt nhóc con chẳng thể gian tà hơn.

Hải Quân điên tiết, muốn luộc ngay hai con nhóc quỷ quái kia. Tại sao một thằng đàn ông chuẩn men như anh lại phải xách làn đi chợ trong khi hai nữ ma vương kia lại thích thú, chễm chệ trên sô pha mà coi hoạt hình!?

Hải My chép miệng:

-Tất cả là do ăn ở đấy!

Dù Quân cố nài nỉ hai nhóc em thế nào đi nữa thì chúng nó vẫn lì mặt ra như muốn quát: “Em điếc rồi!”. Bởi Nhã Phương chẳng thấu bụng anh rằng: muốn hành hạ cô bé cùng Hải My. Nhất quyết không chịu xê mông!

-Được lắm! Hai đứa cứ cười anh đi! Lát thì đừng có nài nỉ biết chưa?

Chờ cho cái bóng lùn tịt hậm hực xách làn đi khỏi. My và Phương mới phá lên cười sằng sặc. Hải My ôm bụng:

-Chẳng biết gã chưa một lần biết rau muống sống thế nào sẽ nấu gì đây nhỉ?

-Hoặc cám lợn, hoặc thuốc tăng trưởng độ điên thôi! – Nhã Phương nhún vai đầy gian tà.

Hai con nhóc bò lăn lộn trên sô pha mà cười sặc sụa. Trong khi đó, chàng chuẩn men kia lại đang giằng co với tiếp viên siêu thị:

-Anh đã bảo đây là rau cải mà! Mau đưa anh!

-Ơ, cái anh này! Rõ đây là rau muống mà! – Cô nhân viên gắt gỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro