Chương 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Xuân Phong Phất Hạm

Beta: Xuân Phong Phất Hạm

Minh Trăn được Kỳ Sùng ôm đi vào, nàng trước nay vẫn lười, khi còn nhỏ thì cả ngày được bọn nha hoàn, thái giám bế hoặc cõng đi đủ chỗ, cũng thường ăn vạ bên người Kỳ Sùng, để Kỳ Sùng ôm nàng.

Kỳ Sùng sớm đã thấy quen.

Minh Trăn không có quá nhiều trọng lượng, nhẹ bẫng như không, Kỳ Sùng ôm nàng cũng không cần cố sức, chỉ cần dùng một tay là đủ.

Ánh đèn trong phòng càng sáng hơn một chút, bởi vì đang đầu hạ, bọn hạ nhân quên mở cửa sổ ra, hiện tại không tránh được có chút oi bức.

Minh Trăn được đặt ở trên giường, Lý Phúc nhanh chóng chạy tới, giúp Kỳ Sùng cởi bỏ áo giáp nặng nề trên người.

Kỳ Sùng đi từ quân doanh vào cung, cho nên trên người vẫn mặc quân trang. Vừa rồi khi ôm Minh Trăn, Minh Trăn cũng cảm thấy bị quần áo của hắn cộm khó chịu.

Minh Trăn xoa xoa chỗ bị cộm, nhất thời nhàm chán, cảm thấy ánh nến lóa mắt, nên lấy khăn phủ lên trên mặt: "Hôm nay điện hạ lại phải vội đếm đêm khuya ư?"

Kỳ Sùng "Ừ" một tiếng, để Lý Phúc thay thường phục cho hắn.

Lý Phúc gỡ kim qua trên đầu Kỳ Sùng ra, tóc đen rủ xuống, ngũ quan của Kỳ Sùng vốn tuấn mỹ, bỏ đi vật trang trí dư thừa này, càng hiện lên khí chất vàng ngọc từ trong xương cốt.

Thay quần áo xong, Kỳ Sùng mới nhìn Minh Trăn, gỡ khăn lụa phủ trên mặt Minh Trăn xuống: "Sắc trời không còn sớm, về ngủ đi."

Minh Trăn cũng biết sắc trời không còn sớm, nhưng đã mấy tháng không gặp Kỳ Sùng, nàng chỉ muốn ở lại thêm chốc lát.

Dưới quầng sáng vàng nhạt của ánh đèn, màu da Minh Trăn vẫn trắng nõn như cũ, như băng tuyết ngưng tụ thành, ở lúc đầu hạ oi bức này có chút cảm giác lạnh lẽo. Cánh môi lại cực kỳ hồng nhuận, căng mọng tươi đẹp, tựa như hoa hồng chớm nở lúc ban mai.

Lòng bàn tay Kỳ Sùng nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của nàng: "Thoa son à?"

Tay hắn quanh năm cầm đao kiếm, phản loạn bị hắn xử lý mấy năm nay nhiều không kể xiết, dù cho ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn qua mười phần đẹp đẽ, nhưng lòng bàn tay lại có chút thô ráp, mang theo lớp chai mỏng, thua xa cánh môi mềm mại của Minh Trăn.

Minh Trăn nhíu mày, hít nhẹ một tiếng, nũng nịu nói: "Đau."

Nàng nâng bàn tay mềm mại của mình nhẹ nhàng chạm vào chỗ vừa bị động qua, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía Kỳ Sùng: "Không có thoa."

Thường ngày nhìn bờ môi nàng sẽ thấy màu hồng phấn nhàn nhạt của anh đào, như là không đủ khí huyết, buổi tối hôm nay đi bộ thêm vài bước, cho nên sắc môi có vẻ tươi đẹp lên không ít.

Kỳ Sùng thu tay lại, hắn cũng biết Minh Trăn mong manh quý giá, không thể tùy tiện động chạm.

Tâm huyết cùng của cải mà Kỳ Sùng tiêu tốn lên người Minh Trăn mấy năm nay, đủ để xây một tòa hành cung Cảnh Sơn mới.

"Trở về đi, nghỉ sớm một chút." Kỳ Sùng nói: "Sáng mai cô tự mình gọi ngươi rời giường."

Minh Trăn chống một tay lên, dựa vào gối mềm: "A Trăn ngủ thẳng đến hừng đông, điện hạ không cần lo lắng."

Nàng biết rõ, trời chưa sáng Kỳ Sùng đã tỉnh, tinh lực hết sức dồi dào, Minh Trăn đi bộ hai bước đã mệt, Kỳ Sùng lại có thể luyện kiếm trong vườn một canh giờ.

Chỗ ở của hai người cách nhau không xa, Minh Trăn đi hai bước đường là đến.

Minh Trăn đi rồi, Lý Phúc mới nói: "Nháy mắt một cái, Minh Trăn cô nương đã đến vương phủ mười năm rồi."

Kỳ Sùng vừa mới ngồi xuống, bút son trong tay còn chưa chấm mực nước, liền nghe Lý Phúc nói những lời này.

Cẩn thận tính toán, xác thật là như thế, đã mười năm.

Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh.

Lý Phúc nâng mắt nhìn Kỳ Sùng: "Năm đó Minh cô nương mới cao một chút như vậy, trong nháy mắt, thân đã sắp cao đến bả vai ngài, đã thành thiếu nữ. Công chúa cùng tuổi với Minh cô nương, đều đã đính hôn với nhà người ta."

Kỳ Sùng nói: "Tâm tính của nàng còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ."

Lý Phúc thật hy vọng Kỳ Sùng vĩnh viễn coi Minh Trăn là một đứa trẻ. Những năm gần đây, Lý Phúc cũng coi như nhìn Minh Trăn lớn lên, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, Lý Phúc đối xử với Minh Trăn như con cháu còn nhỏ không hiểu chuyện trong nhà.

Cũng vì yêu quý, cho nên khi nhìn thấy cử chỉ giữa Minh Trăn và Kỳ Sùng hôm nay, Lý Phúc mới cảm thấy không ổn.

Kỳ Sùng đã định trước sẽ là đế vương, tam cung lục viện 72 phi tần, lấy thân phận ái muội của Minh Trăn, xen lẫn trong đó cũng không phải chuyện gì tốt.

Mấy năm gần đây, Vũ Văn gia có ý muốn đem con gái nhà mình đính hôn cho Kỳ Sùng, cũng có một ít gia tộc lớn mạnh đứng trung lập coi trọng Kỳ Sùng, nếu Kỳ Sùng cưới quý nữ nhà bọn họ, bọn họ đều sẽ chuyển sang ủng hộ Kỳ Sùng.

Những quý nữ đó được gia tộc rèn giũa từ sớm, bên ngoài hiền thục lương thiện, trong xương cốt thì một người lại khôn khéo hơn một người, Minh Trăn ngốc từ nhỏ, chỉ sợ sẽ bị ăn đến mức xương cốt chẳng còn.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lý Phúc lại không biết mở miệng như thế nào.

Gần vua như gần hổ, làm bạn bên người Kỳ Sùng, lão thời thời khắc khắc đều nói chuyện cẩn thận.

Sau khi do dự thật lâu, Lý Phúc mới khô khan cười một tiếng: "Minh cô nương thật sự không hiểu chuyện, cũng không biết tránh hiềm nghi, may mắn là điện hạ, về sau nếu gặp đàn ông bên ngoài, cũng không thể như vậy được."

"Nàng không gặp được đàn ông khác." Kỳ Sùng vẫn chưa để ý đến lời của Lý Phúc, đặt hết tâm tư vào sổ con trên tay, cho nên không nghe ra ý ở ngoài lời của lão. "Cô còn sống, ai dám tiếp cận nàng."

Lý Phúc: "..."

Đúng quá ứ cãi được.

Cô nhóc có thể lấy được sự vui vẻ của Tần Vương, người bình thường lấy đâu ra cơ hội mà gặp? Có khi còn chưa duỗi tay, hai cái móng vuốt đã bị chém rồi.

Lý Phúc thấy Kỳ Sùng đặt hết lực chú ý vào chính sự, nhất thời không nhịn được, nói ra lời nói trong lòng: "Điện hạ và Minh cô nương cũng nên tránh hiềm nghi, Minh cô nương đã lớn."

Ngọn đèn dầu nổ "tách" một tiếng, được đà càng cháy sáng hơn.

Lý Phúc không đề cập đến chuyện này thì Kỳ Sùng thực sự không ý thức đến.

Thấy Kỳ Sùng không để ý đến, Lý Phúc kinh hồn táng đảm* nói: "Có điều, Minh cô nương cũng có sai, ngài ấy quá yêu thích điện hạ, coi điện hạ như người lớn trong nhà, cho nên luôn muốn gần gũi với điện hạ."

*Kinh hồn táng đảm: combo sợ hãi, bất ngờ, ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa.

Nhưng, một người tâm trí không thành thục, ai đối xử tốt với nàng thì nàng liên thân cận với người đó, một người sớm ở trong quan trường như cá gặp nước từ mười năm trước, từng tính kế vô số người, đến tột cùng là ai sai, cũng không khó nói.

Kỳ Sùng: "Sau này để A Trăn dọn đến Đông Uyển đi."

"Lát nữa nô tài sẽ sai bảo kẻ dưới ngay." Lý Phúc lại nói: "Những năm gần đây, An Quốc công cũng thường hỏi Dư Trúc về tình hình của Minh cô nương, nghe ý tứ của Dư Trúc, chỉ sợ không bao lâu nữa, An Quốc công sẽ đón Minh cô nương về nhà."

Chuyện liên quan đến Vương hậu Tễ triều cùng An Quốc công, Kỳ Sùng đã nghe ngóng qua, sau khi biết được thân phận của mẹ Minh Trăn, những việc này liền không khó hỏi thăm.

Vương hậu Tễ triều tên Khương Lan, là một cô nhi không cha không mẹ, được một người phụ nữ giang hồ họ Bạch nhặt được, nhận làm con nuôi. Sau, người phụ nữ ấy nên duyên vợ chồng với một kiếm khách họ Khương, hai người khai sơn lập phái*.

*Khai sơn lập phái: thời trước các môn phái đều lập ở trên núi cao để tách biệt với bên ngoài, nên khi lập môn phái mới thì gọi là "khai sơn lập phái".

Khi còn bé có lần An Quốc công gặp phải tai ương, ngã xuống vách núi, là cha mẹ nuôi của Khương Lan cứu, Khương Lan cũng chăm sóc ông một khoảng thời gian, nên có ân với ông, hai người cùng nhau tập võ trong môn phái, lấy tình nghĩa sư huynh muội mà đối đãi với nhau.

Sau này, An Quốc công trở về kinh thành, Khương Lan đến khi lớn lên thì rời khỏi cha mẹ nuôi, dạo chơi khắp chốn giang hồ, bà thích hành hiệp trượng nghĩa, lấy của tham quan trợ giúp người nghèo, từng có tiếng thơm Linh Lung tiên tử. Thường ngày Khương Lan tùy tâm sở dục*, vì coi trọng đèn Linh Lung Thất Bảo trong Li Vương cung, cảm thấy đèn này cực kỳ tương xứng với danh tiếng Linh Lung tiên tử của bà, cho nên ỷ có thân thủ nhanh nhẹn mà lớn mật đến vương cung trộm đèn.

*Tùy tâm sở dục: làm việc tùy theo ý thích, không câu nệ điều gì.

Kết quả, đèn Linh Lung Thất Bảo là do Li Vương cố tình lan truyền vì muốn bắt bà, sau khi Khương Lan bị bắt, Li Vương yêu mỹ mạo cùng tính tình của bà, nên đã đánh gãy kinh mạch, phế võ công của Khương Lan, cầm tù bà trong vương cung làm Vương Hậu.

Thân thế của Minh Trăn gập ghềnh là vậy, có lẽ An Quốc công chỉ muốn nuôi nàng bình an mà lớn, rồi tuyển một người đàn ông nhân phẩm không tồi mà đính hôn.

Nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Kỳ Sùng tối sầm lại.

...................

Hôm sau phải đến hành cung, đêm đó Minh Trăn ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị.

Trước kia đều ở Nhược Sơn hành cung, năm nay đổi thành Cảnh Sơn hành cung, Minh Trăn có chút không quen.

Chỗ ở của Tần Vương tất nhiên là phong thủy bảo địa*, do Tần Vương tự mình chọn lựa. Cho dù Hoàng đế kiêng kệ Kỳ Sùng, liên tục chèn ép ngoài sáng trong tối, thì mấy năm gần đây cánh chim của Kỳ Sùng vẫn ngày càng cứng cáp rộng lớn, Hoàng đế cũng lo lắng nếu cư xử quá đáng, sẽ dồn ép đối phương làm ra chuyện gì không tốt.

*Phong thủy bảo địa: vùng đất có cảnh sắc, địa thế phong thủy cực tốt

Bóng trúc đong đưa, bốn phía là một mảnh rừng trúc xanh biếc, có nước suối chảy xuống từ trên núi, nước suối sạch sẽ thật sự, có thể múc lên dùng ngay.

Cho dù đang ngày hè, vào Tuế Hàn cung này của Tần Vương cũng cảm thấy thấm lạnh từng cơn, thậm chí còn muốn mặc thêm vài lớp quần áo.

Nàng vốn thể hàn, sau khi tiến vào liền ôm lấy cánh tay: "Thật lạnh."

Thiên Cầm vội phủ thêm áo choàng cho Minh Trăn: "Cô nương hãy mặc thêm quần áo, đừng để bị lạnh."

Minh Trăn buộc lại áo choàng, uống chút canh nóng, khí sắc mới tốt lên nhiều.

Kết quả chờ đến buổi tối, Thiên Cầm vậy mà bị trúng gió. Lý Phúc lo nàng ta lây bệnh cho quý nhân, nên phái một tiểu nha hoàn chăm sóc Thiên Cầm, tạm thời để Thiên Cầm trở về kinh thành.

Ban đêm, một mình Minh Trăn ôm lò sưởi tay đọc sách dưới đèn, Lý Phúc từ bên ngoài tiến vào: "Hiện tại trời tối, chỉ sợ không tốt cho mắt của cô nương."

Minh Trăn nhẹ giọng nói: "Đọc thêm một lát nữa."

Lý Phúc còn nhớ rõ, việc đọc sách viết chữ của Minh Trăn, toàn bộ đều do Tần Vương tự mình chỉ dạy.

Lúc ấy Minh Trăn còn nhỏ, lại khờ khờ, đến bút cũng không cầm được, đều là Tần Vương tự mình nắm tay Minh Trăn, dạy Minh Trăn viết từng nét từng nét.

Cô nhóc lại ngốc thêm đi chăng nữa, rơi vào tay Tần Vương, được dốc lòng dạy dỗ một đoạn thời gian, cũng luyện ra một tay chữ đẹp.

Đồ trên tay Lý Phúc chính là một tấm da hồ ly đỏ như lửa: "Cố ý sai người đưa từ phủ Tần Vương tới. Tuế Hàn cung có hơi lạnh, tối đến còn lạnh hơn cuối thu ở kinh thành, điện hạ là người tập võ, chỉ cảm thấy nơi này yên tĩnh, không nghĩ đến cô nương lại sợ lạnh như vậy."

Minh Trăn thực sự ăn mặc hơi dày, kín mít hơn sa y vẫn thường mặc lúc còn ở kinh thành nhiều.

Lý Phúc đưa tấm da hồ ly cho nha hoàn, ý bảo nha hoàn trải trên giường Minh Trăn.

"Ngày mai A Trăn có thể ra ngoài chơi không?"

Minh Trăn nhìn về phía Lý Phúc.

Ly Phúc thoáng do dự: "Nô tài phải hỏi Tần Vương điện hạ, điện hạ đến chỗ Lục hoàng tử uống rượu rồi, chắc phải đến khuya mới về."

Minh Trăn thấy buồn ngủ, xua tay để Lý Phúc đi ra ngoài, chính mình cũng lên giường đi ngủ.

Lúc Kỳ Sùng trở về đã là sau nửa đêm, đích xác đã uống chút rượu, liền vào nhầm phòng, Lý Phúc thấy vậy, vội chạy đến: "Điện hạ, đây là chỗ ở của Minh cô nương, ngài ở bên này."

"Cô đến xem nàng." Kỳ Sùng nói, "Buổi tối nàng thường xuyên gặp ác mộng, bị dọa khóc."

Lý Phúc vừa định nói "Minh cô nương đã trưởng thành, không còn khóc lúc nửa đêm", Kỳ Sùng đã đẩy rèm châu* ra.

*Rèm châu: Cái kiểu rèm mà xuyên mấy hạt tròn tròn vào dây. Hiện đại vẫn có nhiều nhà dùng á.


Minh Trăn thích rèm châu, khi còn bé thích đi xuyên qua đó, cho nên nơi nơi trong vương phủ đều là rèm châu.

Trân châu va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang réo rắt, từng tiếng lọt vào tai, vừa bước một chân vào, Kỳ Sùng cũng đột nhiên tỉnh rượu vài phần, chợt nhớ ra A Trăn lúc này đã không còn là bé gái đi vài bước chân liền té ngã.

A Trăn ở buổi tối mấy ngày trước đột nhiên nhào vào lòng ngực Kỳ Sùng, đã là một thiếu nữ dáng người yểu điệu.

Hắn dừng lại trong rèm châu, muốn vào trong còn phải đi qua một cánh cửa, Minh Trăn ngủ ở chỗ sâu nhất.

Do dự một hồi, Kỳ Sùng lại xoay người trở ra, lãnh lãnh đạm đạm nói với Lý Phúc: "Chuẩn bị nước."

Là muốn tắm gội.

Lý Phúc nói: "Tuế Hàn cung có suối nước nóng, điện hạ có muốn đi ngâm nước nóng không ạ?"

Hạm: Ú òa, đột kích đêm khuya nè, hết hồn chưa? =)))






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung