Chương 24: Nàng rất mong nhớ Kỳ Sùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Xuân Phong Phất Hạm

Buổi tối mấy ngày qua, sau khi Thiên Cầm cùng Tân Dạ ngủ rồi, Minh Trăn liền cắn khăn tay trộm khóc, bởi vì nàng không thích không khí ở An Quốc công phủ, bất luận là nha hoàn hay đến cả thái thái, ánh mắt khi nhìn nàng đều có chút lạnh nhạt.

Hơn nữa, nàng rất mong nhớ Kỳ Sùng.

Buổi tối gặp ác mộng, Minh Trăn cũng không dám lặng lẽ đi ra ngoài, trong phòng tối thui, bởi vì lo sẽ xảy ra hỏa hoạn nên không thắp đèn dầu, lúc trước khi ở Tần Vương phủ, dạ minh châu sẽ làm khắp phòng tràn ngập ánh sáng nhu hòa.

Nàng chỉ có thể nằm trong bóng đêm, nắm lấy một góc chăn, hàng đêm sợ tới mức ngủ không yên, ban ngày uể oải lại về giường ngủ bù.

Bên phía La thị cũng không để con nhóc Minh Trăn này vào trong lòng, lớn lên có đẹp nữa cũng có ích lợi gì đâu? Tóm lại vẫn là thứ nữ, gả cho một người thành thật chính là kết cục tốt nhất đời này. Cứ cách hai ngày Minh Trăn lại đến chỗ bà thỉnh an, lúc thỉnh an, La thị cũng không cố tình làm khó, nhìn bộ dáng uể oải, sắc mặt tái nhợt thấy mà thương của Minh Trăn, liền xua xua tay để con bé trở về.

Ngược lại, Minh Oái cực kỳ ghen ghét mỹ mạo của Minh Trăn.

Thiếu nữ tuổi này ai cũng để ý vẻ ngoài. La thị đã nói với Minh Oái rất nhiều lần, nhắc đi nhắc lại rằng Minh Trăn có thân phận thấp, lại được nuôi lớn ở thôn trang, dù có thế nào đi nữa cũng không thể dựa vào nhan sắc để vượt mặt đích nữ chính thức là nàng. Nhưng Minh Oái vẫn không nghe lọt tai, tóm lại mỗi lần gặp Minh Trăn đều châm chọc một phen.

Còn về phần kết quả ấy à ---- Minh Oái tất nhiên là không thấy vui sướng gì, bởi vì Minh Trăn không nghe hiểu ý châm chọc trong lời nói của nàng ta, tỷ tỷ nói cái gì, Minh Trăn liền gật gù nói "Đúng thế đúng thế", ngược lại lại có vẻ Minh Oái không có lễ nghĩa, không biết khoan dung, cố ý bắt nạt muội muội nhỏ tuổi không hiểu chuyện.

Nếu Minh Oái không chủ động phạm tiện*, cũng sẽ không có những việc này, nhưng biết làm sao được, mỗi lần nàng ta nhìn thấy Minh Trăn, luôn muốn thể hiện khoe khoang bản thân.

*Phạm tiện: làm những việc bỉ ổi khiến người khác coi thường.

Sau khi Minh Trăn trở lại phủ An Quốc công, quần áo trang sức đều rất giản dị, hiện giờ tiết trời còn nóng, thường ngày nàng chỉ mặc quần áo nhạt màu, dùng một cây trâm bạc hoặc trâm ngọc vô cùng đơn giản để cố định kiểu tóc, trang dung đơn giản như vậy ngược lại khiến không ít nha hoàn lén lút bắt chước.

Hãy ủng hộ editor tại wattpad https://www.wattpad.com/story/281240049-c%E1%BA%ADy-%C4%91%C6%B0%E1%BB%A3c-qu%C3%A2n-s%E1%BB%A7ng-%C3%A1i

Hôm nay, Minh Oái nghe nói trong nhà có khách tới, thừa dịp Minh Trăn vừa dùng xong bữa trưa đang đi dạo, nàng ta liền đi tới giả bộ tình cờ gặp được.

Tân Dạ đi theo bên cạnh Minh Trăn, nàng cũng thấy phát phiền với cái vẻ hất cằm nhìn người của Minh Oái, cho nên rất không ưa nàng ta.

Mắt thấy Minh Oái ăn mặc như con bướm sắp tới đây, Tân Dạ đỡ tay Minh Trăn định đưa nàng rời đi.

Minh Oái cười cười, gọi Minh Trăn lại: "A Trăn này, cô có biết không, trong nhà có khách ít gặp tới chơi?"

Minh Trăn ngoái đầu lại: "A?"

Minh Oái bước lên nắm lấy tay Minh Trăn, Minh Trăn không thích người khác làm như vậy, cho nên rụt tay về.

Minh Oái đành phải khoanh tay ngang ngực: "Là một vị công tử."

Minh Trăn không để ý nàng, cũng không quá thích lời nói của Minh Trăn hai ngày nay, mâu thuẫn theo bản năng thôi. Có điều, đều là chị em một nhà với nhau, Minh Oái tới đây nói chuyện, Minh Trăn dù sao cũng không thể quay đầu chạy.

Cho nên nàng gật gật đầu.

Minh Oái tiến đến ghé vào tai nàng: "Ta nghe người khác nói, cha rất vừa ý hắn, muốn đính hôn cô cho hắn đấy."

Từ nhỏ Minh Trăn đã sống trong hoàn cảnh đặc thù, cho nên nàng không có khái niệm quá lớn với mấy từ như "Đính hôn", "Thành thân".

Trời có hơi nắng, người Minh Trăn rướm mồ hôi thơm tinh tế, chỉ muốn trở về nghỉ trưa, cho nên "Dạ" hai tiếng, muốn lừa gạt Minh Oái cho qua chuyện.

Lừa gạt người khác ấy à....Minh Trăn lành nghề nhất.

Minh Oái thấy Minh Trăn không phản ứng gì, bản thân lại như vừa đánh một quyền vào bông.

Cái nàng ta muốn cũng không phải thế này.

Nàng muốn Minh Trăn gấp gáp hỏi thăm nhân phẩm, gia thế cùng học vấn của đối phương, đến lúc đó Minh Oái sẽ nói ra chuyện tên thư sinh kia không chỉ gia cảnh bần hàn mà rắp tâm cũng bất chính.

Rắp tâm bất chính là do Minh Oái nhìn ra, nàng ta cũng không dám nói với An Quốc công, lo phụ thân cảm thấy mình chỉ biết nhìn vào danh lợi, xem thường con cháu bần hàn. Nếu là Minh Trăn nói, An Quốc công nhất định sẽ cho rằng Minh Trăn chê nghèo yêu giàu, ghét bỏ thư sinh nghèo rớt mồng tơi này.

Tất nhiên là Minh Oái không muốn nhà mình kết thân với loại người này, suy cho cùng thì nhân phẩm kém sẽ tạo thành mối họa cho cả gia tộc, nếu họ Ôn thật sự làm ra chuyện gì không thể chịu nổi, phía bị bôi đen sẽ là phủ An Quốc công.

Tuy nàng ta chán ghét Minh Trăn xuất sắc hơn mình, nhưng không đến mức vì ham muốn riêng của bản thân mà khiến cho cả gia tộc bị liên lụy theo, gả Minh Trăn cho người bình thường thực sự thành thật liền xong việc, dù sao cũng chẳng thể tốt hơn mình.

Nhưng nàng không định tự mình phá hoại, nếu đã là chuyện của Minh Trăn thì để cô ta tự đi mà phá là được.

Minh Oái phẩy phẩy khăn tay: "Bộ dáng của đối phương thì còn tạm, chỉ là cách làm người có điểm tùy tiện. Hôm nọ ta đi qua cái cầu đối diện, thư----công tử nghèo kiết hủ lậu kia vậy mà không tránh mặt, còn chủ động bắt chuyện, khen ta cái gì mà như hoa sen nơi suối trong, ta không thèm để ý đến hắn."

Minh Trăn cũng cảm thấy nóng, nàng không buồn suy nghĩ, lười nhác gật gật đầu: "Đúng mà, tỷ tỷ như hoa sen trong suối."

Minh Oái chán nản.

Đúng cái rắm ấy, người mù cũng có thể nhìn ra bản thân lớn lên đẹp hay không. Nhưng trọng điểm là cái này à?

Minh Oái lại nói: "Hắn đang uống trà với cha ở đình nghỉ mát đấy, A Trăn, cô theo ta đi nhìn trộm xem?"

Tân Dạ biết Minh Trăn không có ý tốt, cho nên cự tuyệt thay: "Cô nương, hôm nay nắng quá, chúng ta vẫn nên trỏe về nghỉ ngơi đi."

"Chính là bởi không tắm nắng, nên màu da của A Trăn mới tái nhợt như vậy." Minh Oái đánh giá Tân Dạ từ trên xuống dưới: "Đều tại hai đứa nha hoàn các ngươi chiều quen, nếu lại xen vào chuyện của chủ nhân nữa, cẩn thận ta bán các ngươi."

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu*.

*Ở địa bàn của người ta thì phải biết nhẫn nhịn.

Tân Dạ miễn cưỡng cười gượng.

Minh Trăn không muốn làm Tân Dạ liên lụy rồi bị quở trách, cũng chỉ là đi vài bước đường: "Thôi, đi nhìn xem."

Thế này đương nhiên là đúng ý Minh Oái.

Trong đình, một nam nhân quần áo màu lam đang chuyện trò với một nam tử khác mặc đồ xanh lá, người trước uy nghiêm hùng tráng, không giận tự uy, đúng là An Quốc công Minh Nghĩa Hùng. Vị sau thân thể đơn bạc lại hơi lùn hơn một ít chính là "Ôn công tử" Ôn Hồng trong miệng mọi người.

Ôn Hồng ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn cũng nho nhã lễ độ, có một cỗ khí chất thư sinh.

Nhưng thật ra hắn đã nghe qua về Minh Trăn. Nghe nói Cửu tiểu thư con vợ lẽ này thân thể yếu đuối, lại không có mẫu thân, đầu óc lại ngu dại, cho nên đưa đi ngây ngốc ở thôn trang.

Nam nhân bình thường ai sẽ tình nguyện cưới một con ngốc, chỉ sợ đến cả con cái sinh ra cũng ngốc nốt.

Nhưng mà, Ôn Hồng xuất thân bần hàn, không có một chút căn cơ nào trong triều. Tại nơi kinh thành đông đúc nhân tài này, muốn dừng chân trong triều, đạt được nhân mạch*, biện pháp duy nhất đại khái chính là có một ông cha vợ có quyền. Mấy gia tộc khác giống phủ An Quốc công sao nỡ gả tiểu thư cho tên thanh niên vô quyền vô thế như hắn được, bằng vào gia thế trong sạch cùng tài văn chương không tồi, Ôn Hồng vậy mà lọt vào mắt An Quốc công Minh Nghĩa Hùng.

*Nhân mạch: mạng lưới quan hệ

Chỉ cần cưới đứa con gái ngốc của An Quốc công, kết làm thông gia với nhà họ Minh, con đường làm quan sau này sẽ dễ đi hơn nhiều.

Chính Minh Nghĩa Hùng cũng ba vợ bốn nàng hầu, không có khả năng bắt con rể chỉ cưới một người. Minh Trăn là đứa đần, không thể để nàng ta sinh hạ đứa bé ngốc theo, đến lúc đó dùng chút thủ đoạn làm nàng ta không thể mang thai, rồi nạp thêm một tiểu thiếp xinh đẹp thông tuệ là được.

Minh Trăn cùng Minh oái nhìn từ xa xa, Minh Oái giơ tay chỉ chỉ Ôn Hồng: "Nhìn kìa, cha ta muốn đính hôn cô cho hắn, hắn lớn lên còn không đẹp bằng ca ca của chúng ta, mà ca ca nhà mình trong số công tử các nhà vẫn tính là thường thường đấy."

Minh Trăn không thấy rõ bộ dáng người đó, chỉ nhìn được thân hình, cũng phổ phổ thông thông thôi.

Nàng chỉ muốn trở về hỏi Tân Dạ một chút xem rốt cuộc "Đính hôn" là cái gì, vì tránh để Minh Oái nhìn ra kỳ thực mình chẳng hiểu gì, nàng liền gật gật đầu.

Minh Oái thấy nàng như vậy, cười không nổi.

Bắt nạt Minh Trăn không có một chút khoái cảm nào.

Cái con bé ngốc này đến cùng có biết bản thân đang ở trong tình cảnh nào không đấy?

Thứ nữ nhà công hầu, có gả thấp thế nào, cũng không đến mức phải gả cho một tên gia cảnh bần hàn mà nhân phẩm cũng chẳng ra gì.

Minh Trăn lười biếng che miệng, ngáp một cái nho nhỏ: "Buồn ngủ quá nha, tỷ tỷ, phải về ngủ trưa rồi có đúng không?"

Tân Dạ nói: "Đúng vậy, thời gian không còn sớm." Minh Oái lạnh lùng lườm Tân Dạ một cái: "Tỷ tỷ nó gọi là ta, ngươi đáp cái gì?"

Tân Dạ tức cái lồng ngực, còn phải phô ra gương mặt tươi cười: "Ngài nói phải." ----- Thế nhưng A Trăn gọi nàng là tỷ tỷ mười năm rồi nhé.

Minh Oái nhìn gương mặt đơn thuần đến mức hồ đồ của Minh Trăn, thầm nghĩ nếu mình xách con nhóc này đi ra ngoài bán, không chừng con bé ngốc này còn sẽ ước lượng xem có bán được nhiều bạc hay không.

Nàng ta nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Minh Trăn: "Niết cô một chút thì cô không mệt nữa."

Thật ra cũng không véo nặng, chỉ là da thịt Minh Trăn mỏng, nhẹ nhàng nhéo liền để lại dấu vết, Minh Oái cảm thấy xúc cảm tốt thật, cứ muốn xoa bóp tiếp.

Minh Trăn nước mắt lưng tròng: "?"

Minh Oái cảm thấy mình vội hết nửa ngày, trên người đầy mồ hôi, còn bị tức hết cả bụng, chính mình mới là con ngốc thật sự. Minh Trăn thì ngược lại, tâm bình khí hòa*, sóng lớn bất kinh*, còn dùng một đôi con ngươi thoạt nhìn sặc mùi trà xanh để nhìn mình.

*Tâm bình khí hòa: trong lòng bình tĩnh, hơi thở đều đặn, tóm lại là rất thản nhiên.

*Sóng lớn bất kinh: gặp chuyện lớn mà không sợ hãi.

Nghĩ như vậy, Minh Oái lại càng tức hơn.

Nàng ta ôm ngực đi về: "Thôi, về mà ngủ giấc của cô đi, mai mốt ta sẽ khuyên cha gạt bỏ hôn sự này, cha cũng bị mù mắt, ai cũng mang về nhà cho được, chỉ sợ cửa thông gia này sẽ làm bại hoại thanh danh tốt của Minh gia chúng ta."

Minh Trăn đi theo sau Minh Oái, trở về ngủ trưa bù.

Lại nói đến phía An Quốc công, cái miệng ba hoa khoác lác của Ôn Hồng đích thực là không tồi, từ việc triều đình xử lý các nạn thiên tai mấy năm gần đây, đến việc trấn áp vài trận phản loạn, Ôn Hồng đều nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy.

Tuy Minh Nghĩa Hùng cảm thấy Ôn Hồng chỉ lý luận suông, nhưng hoặc ít hoặc nhiều cũng có người trẻ tuổi đến cả cách nhìn này cũng không có.

Lúc này, một gã sai vặt lại đây nói: "Lão gia, Tần Vương điện hạ tới."

Ánh mắt Ôn Hồng sáng lên.

Ai mà không biết Tần Vương quyền thế ngập trời, có khả năng sẽ trở thành Hoàng đế? Quả nhiên, tới phủ An Quốc công này, vậy mà có thể gặp được Tần Vương.

Minh Nghĩa Hùng thì lại có hơi kinh ngạc, mấy năm nay không qua lại với Tần Vương nhiều lắm, hắn tới làm gì? Thế nhưng, thân phận Tần Vương quý trọng, Minh Nghĩa Hùng nhanh chóng sai người dẫn đường.

Thật ra Kỳ Sùng tới không phải để gặp Minh Nghĩa Hùng.

Chẳng qua là nghe nói Minh Nghĩa Hùng tìm cho A Trăn một nhà chồng tốt, vừa đúng hôm nay công tử này đến thăm hỏi phủ An Quốc công, nên hắn tới nhìn một cái, xem rốt cuộc là một phu quân tốt như thế nào.

Suy cho cùng, Minh Trăn là do một tay hắn mang lớn, muốn gả chồng, gả cho ai, gả khi nào, gả qua làm nàng dâu nhỏ hay làm Thái Hậu tất nhiên là do hắn quyết định.

Lý Phúc đi theo Kỳ Sùng, bởi vì sắp mặt Kỳ Sùng quá lạnh, sát khí trên người quá nặng, giống như đang vội vàng đi giết người, nên khiến lão rùng mình một cái, không tự giác cách xa vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung