55.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


55.Gia đình_Cont

Kim baba nhìn chằm chằm vào Do Kyungsoo, thấy thằng bé sợ đến bờ môi đều trắng bệch, đã qua hồi lâu mới rốt cuộc phun ra một chữ: "Ưm. . ."

"Jongin, thật ra hoàn toàn không cần ba ra tay?"

"Đã nói với ba là tự con có thể làm được, ba đừng nhúng tay nhúng chân vào rồi mà."

"Vậy chuyện con nguyền rủa Sohwa không sinh được con gái ba có thể bỏ qua sao?"

"Chẳng phải ba đã đánh con thành như vậy rồi!"

"Nhà họ Kim phải tuyệt hậu, ba đánh con một trận cũng không được ư!"

"Nhưng mà ba cũng đã sắp xếp cho con một nhiệm vụ rất biến thái!"

. . . Cái gì?

Do Kyungsoo cảm giác được bờ vai của mình bị vỗ mạnh hai lần.

"Nhóc con, tinh thần chính nghĩa cũng mạnh dữ nha, nhìn cũng rất có quy tắc, là một đứa trẻ ngoan, khó trách Jongin dính lấy con như vậy~ Cám ơn con nguyện ý ở bên nó, cho nó một gia đình, nói rồi phải giữ lời đó. . . . Khụ khụ, bác. . . rút lui trước ha. . ."

(o) Đến cùng. . . xảy ra chuyện gì! ! !

Củ cải trắng không nên biến thân mới đúng ư!

Kim Jongin sắp xếp lại dòng suy nghĩ có chút hỗn loạn, đi về trước nắm lấy tay của Do Kyungsoo: "Do Do, cậu có khỏe không?"

Giọng nói của Do Kyungsoo vẫn còn run run: "Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. . . Jongin, cậu lại gạt tớ?!"

"Tớ không có!! Là ba tớ. . . nghe nói tớ không theo đuổi được cậu thì nhất định muốn giúp đỡ, ngờ đâu ba nghĩ ra chiêu độc địa như vậy!! Tớ cũng không kịp hô ngừng!"

"Vậy sao ông lấy lại đánh cậu?"

"Bởi vì. . . bởi vì tớ không theo đuổi được cậu, thì cũng không đi làm. . . công chuyện của công ty cũng bỏ qua. . . Sau đó còn tranh luận với ba, nguyền rủa mẹ mới nhất định sinh em trai, mà ba tớ rất muốn có con gái. . . cho nên mới bị đánh. . ."

". . . Vậy các người. . . nói chuyện gì?"

"Chuyện tớ thích cậu lại làm cho chị tớ có cớ đâm thọt, gần đây chị ấy chộn rộn muốn chia tài sản, baba bảo tớ đi điều tra, tớ đặc biệt không muốn làm việc này, chính mình hết lần này tới lần khác lại đuối lý, không có cách nào nói điều kiện với baba. Tớ chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với ba. . . nếu không phải ba cho phép tớ và cậu bên nhau sao tớ phải làm mọi chuyện cho ba. . ."

Do Kyungsoo thât sự cảm thấy không khí trong cái đầu nhỏ của mình không đủ.

". . . Các người, các người. . ."

"Do-Do Do, cậu đừng nóng giận! ! Tớ thật sự không có lừa cậu! Ba tớ thật sự rất tốt với tớ, mặc dù, mặc dù tớ không phải con ruột của ông ấy, nhưng mà ông ấy thường xuyên đến thăm tớ, chỉ là có hơi nghiêm khắc mà thôi. . . Do Do! !"

Lời của Kim Jongin còn chưa nói hết, đã thấy Do Kyungsoo tựa như là một chút sức lực cũng không có, cả người mềm nhũn sắp ngã xuống đất. Kim Jongin hoảng hốt ôm lấy tên nhóc, Do Kyungsoo thở hổn hển như còn muốn nói điều gì, nhưng mà còn chưa nói ra khỏi miệng, đã ngất trong lòng Kim Jongin.

Đã làm ra chuyện rùm beng thế này. . . xin hỏi sau này tớ phải đối diện với ba cậu thế nào! ! !

Các người có nghĩ đến cảm nhận của cải trắng không! !

Khốn khiếp. . .

Lại mở mắt ra lần nữa, sau khi thong thả tỉnh lại, Do Kyungsoo phát hiện mình đang nằm ở trong lòng Kim Jongin, trên chiếc giường to trong phòng cậu ta —— và giường này thật thoải mái!

"Do Do, cậu tỉnh rồi?"

Mặt của Do Kyungsoo xoẹt một phát liền đỏ lên, rồi vèo một phát liền chui vào trong chăn nói sao cũng không chịu nhìn Kim Jongin.

"Phư, cậu làm gì thế. . . Có chỗ nào khó chịu sao? Vừa nãy cậu ngất đi làm tớ sợ hết cả hồn. . ."

Qua vài giây, dưới chăn truyền đến tiếng nấc, cả tiếng bù lu bù loa rất đáng yêu: "QAQ lại còn ngất xỉu. . . xấu hổ muốn chết. . . còn làm ra chuyện rùm beng như vậy! Sau này không còn mặt mũi gặp ba cậu nữa!"

"Không có mất mặt đâu, chuyện này không thể trách cậu, đều là do ba tớ lo lắng muốn ngã bài sớm. . ."

"Đều tại cậu! ! Sao lại không giải thích rõ ràng với tớ! !"

"Tớ đã nói với cậu rồi. . . Ba mẹ tớ sau khi tái hôn ở chung với nhau, ba tớ dẫn theo một người chị, mẹ gả cho ba không được mấy năm thì qua đời, chị ấy đặc biệt không thích tớ. Ba mặc dù nghiêm khắc nhưng cũng có lòng bồi dưỡng tớ, sau đó ba tái giá, sợ chị bắt nạt tớ nên sắp xếp cho tớ ở chỗ cũ, mỗi tuần ba đều sang kiểm tra bài vở của tớ, còn ngày thường thì tớ sống cùng với quản gia. . ."

"Tớ tưởng là cậu lại gạt tớ. . ."

Kim Jongin ngượng ngùng gãi đầu: "Không có mà. . ."

"Vậy. . . chuyện trong nhà, chuyện lúc còn bé, cậu rõ ràng không có nói dối, vậy sao lúc đó tớ chất vấn cậu thì cậu đều phủ nhận?"

Dường như hoàn toàn không nghĩ tới Do Kyungsoo sẽ hỏi như vậy, Kim Jongin sửng sốt vài giây mới ngu ngơ nói: "Bởi vì quả thật đã nói dối. Lúc mới bắt đầu, thật sự không biết mình sẽ lún sâu vào. . ."

Gãi gãi lỗ tai xong lại gãi gãi mái tóc, dáng vẻ của Kim Jongin thoạt nhìn rất giống một chú gấu con đáng yêu —— Mỗi lần nhìn thấy cậu ta như vậy, trong lòng Do Kyungsoo sẽ rất phiền muộn, nói không chừng đây mới là dáng vẻ chân chính của người này.

Không phải là công tử bột bất cần đời, càng không phải là cậu chủ khôn khéo tài giỏi của một công ty, chỉ là một đứa bé, kiểu như một chú gấu con mỗi khi uống đồ uống vị gì đều nghiêm túc hỏi ý kiến của mình, nếu như mình nói "Jongin quyết định đi", nó sẽ có chút ngượng ngùng nhìn mình, khẽ hỏi: "Thật sự có thể sao? Không thích phải nói ra đó."

Ở nơi này, vào thời điểm không thích hợp để tán tỉnh cũng không thích hợp để hồi tưởng, Do Kyungsoo nghiêm túc xâu chuỗi câu chuyện của cậu và Kim Jongin lại.

Cũng không hối hận lúc trước đã đưa ra quyết định kia, nếu như cho cậu cơ hội sống thêm lần nữa thì cậu vẫn sẽ không chút do dự nói ra những lời như 'nếu không để xác định được con tim mình vậy thì chia tay đi'.

Nhưng mà làm thế mới cảm thấy hân hoan khi nghĩ đến quá trình tình cảm trưởng thành.

Cuối cùng vẫn là tớ ở bên cạnh cậu, những ngày này dây dưa tới tới lui lui, cũng không tính là thiệt thòi.

Nghĩ nghĩ một hồi, Do cải trắng cuối cùng cũng tung chăn nhào ra, ngoan ngoãn chui vào trong lòng gấu 'Kim Jong'.

Gì mà gấu ôm đàn che nửa mặt, gấu ôm cải trắng mới là tình yêu cuồng nhiệt. (-> Rilakkuma ôm đàn)

"Jongin."

"Sao?"

"Những lời tớ vừa nói đều là sự thật, tớ sẽ cho cậu một gia đình, tớ vừa nghĩ đến hình ảnh cậu khi còn bé phải ở trong ngôi nhà to đùng này đã cảm thấy khó chịu. Jongin sẽ không cô đơn nữa!"

Kim Jongin mỉm cười hôn nhẹ lên mặt Do Kyungsoo.

"Ừ, không cô đơn, đã có cậu rồi!"

Ngọn hải đăng của tớ, Do Do của tớ.

Nếu như nói Do Kyungsoo và Kim Jongin vừa mới đã trải qua một trận ác chiến (không có thật), vậy thì bên Park Chanyeol và Byun Baekhyun lại nhẹ nhỏm sung sướng hơn rất nhiều, hoàn toàn là nhịp điệu của một tác phẩm ngọt ngào.

Hai baba đột nhiên đặc biệt nguyện ý đi đón con trai nên số lần không hề tính trước lại vô tình gặp nhau trước cổng nhà trẻ càng ngày càng nhiều.

Lần thứ tư trong tuần.

Sau khi trải qua lần suýt chút nữa đã thật sự chia tay, cả Park Chanyeol và Byun Baekhyun đều nguyện ý dành thời gian cho Oh Sehun, cũng không thể nói là lo lắng nếu bây giờ không ở gần thằng bé nhiều một chút thì tương lai sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ là hai người tựa như đột nhiên có một ngày đều ngầm hiểu ý nhau mà đạt được nhận thức chung: Phải tốt với con trai hơn nữa, bất kể lâu mau, đều phải cho nó một gia đình tuyệt vời.

Byun Baekhyun vừa đi tới cửa đã nhìn thấy dáng người cao gầy của Park Chanyeol, hiện cậu ấy đang bận ký tên cho một bà mẹ trẻ.

Làm bộ làm tịch tiến tới tạo chút tiếng động: "Khụ khụ~~"

Cái tên to xác đeo một cặp kính gọng đen thoạt nhìn rất có 'học trường feel' quay đầu sang cười siêu cấp vui vẻ: "Baek Baek!! Có phải rất vui không! Tớ cũng tới đón con!"

"Đồ ngốc. . ." Nín cười, Byun Baekhyun cố ý nói tiếp một câu bên tai Park Chanyeol: "Giả vờ vô tình gặp nhau cũng vô dụng, tớ đã có người thích rồi."

"Bác sĩ Baek, người nói láo phải nuốt một nghìn que kem đấy."

=口= Xác định câu này nói như vậy sao =口=

"Tránh chỗ khác, tớ họ Byun."

Lôi kéo vài lần liền phát hiện Byun Baekhyun giở trò xấu không muốn để cho mình ôm cậu ấy, Park Chanyeol bắt đầu trở nên hào hứng, lại tiếp tục diễn tiết mục sứt sẹo này: "Ai ai, có thể nói cho tớ biết anh chàng nào may mắn như vậy, được bác sĩ Baek ưu ái không?"

Byun Baekhyun cười chỉ chỉ Oh Sehun đang chạy về phía mình: "Là người đó~~"

"Daddy~~~ Baba~~~"

Bế Oh Sehun lên, thằng bé cười hì hì đặt cái vương miệng hôm nay làm được trong tiết thủ công lên đầu Byun Baekhyun, lại vươn tay muốn đặt một cái lên đầu Park Chanyeol.

"Baba thấp một chút, thấp một chút~~ Bạch Cửu với không tới~~"

Cái này xem như là để cho Park Chanyeol đạt được cơ hội phản kích: "Con trai, bảo daddy của con kiễng chân lên đi~"

"=口= Dựa vào cái gì mà tớ kiễng chân cũng không cao bằng cậu hả!"

"Ưm, vì tớ cao hơn cậu 10 cm~~~"

"=V= Hừ. . ." Đã im lặng vài giây đồng hồ, Byun Baekhyun rốt cuộc bất đắc dĩ kiễng chân lên, nhưng mà thứ rơi xuống đầu Park Chanyeol không phải là cái vương miện thằng bé gấp mà là một cái búa tạ.

"Ai ôi!!! Mẹ ơi! Tiểu Bạch Cửu, sao con lại cốc đầu ba! ! Mưu sát ba ruột sao? !"

Byun Baekhyun quả thật không thể đắc ý hơn: "Đã nói với cậu con trai mới là chân ái của tớ rồi mà!"

Oh Sehun từ trước đến giờ vốn luôn bán đứng đồng đội ở thời khắc mấu chốt giờ đây đang vội vã xua tay: "Chuyện không liên quan đến Bạch Cửu đâu nha, là daddy bảo con cốc đầu baba đấy!"

"Baek Baek, cậu xấu lắm, châm ngòi ly gián! !"

"Ai bảo cậu khi dễ chiều cao của tớ!"

"Đúng mà đúng mà đúng mà, cậu không cao chút nào. . ."

"Em gái cậu!!"

"A không đúng không đúng, cậu cao, có thể cao hơn nữa, như đèn đường soi sáng nghìn vạn ngôi nhà. . ."

Không hề phản ứng Park Chanyeol, Byun Baekhyun vẫn bế Oh Sehun đi xa.

Bab của thằng bé đành phải âm thầm vặn tay đi theo ở phía sau, lại còn làm mặt quỷ với con mình.

Thằng bé rất tri kỷ, ôm cổ của Byun Baekhyun dụi dụi như làm nũng, dùng chất giọng bập bẹ nói: "Daddy đừng ngó lơ baba nữa~~~ Chú Joonmyeon nói, phải uống nhiều sữa mới có thể cao lớn~~"

Byun Baekhyun thân mật dùng chóp mũi cọ cọ gương mặt của Oh Sehun: "Con uống nhiều sữa là được rồi, daddy đã không còn kịp nữa~ Tiểu Bạch Cửu phải thật cao~~ cao như baba của con~"

Park Chanyeol không biết từ đâu xông ra: "Cậu xem đi, ghét bỏ tớ lại còn bảo con trai cao như tớ~"

Cái người lùn lùn không được tự nhiên còn muốn tranh luận vài câu, cũng đã bị con chó bự bên cạnh ăn một miếng đậu hủ lớn trên mặt —— Phải, ván này, anh Byun lại chiến bại.

Oh Sehun đưa hai tay muốn đòi Park Chanyeol ôm: "Mỗi lần đều như thế này~~ Baba một hôn nhẹ thì daddy không nói nữa~~~~"

"Đúng thế, đây chính tuyệt chiêu của baba con! Daddy đã nói với con rồi Tiểu Bạch Cửu. . ."

Đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt, điện thoại của Park Chanyeol đột nhiên vang lên, đành phải để cho Byun Baekhyun bế con, còn cậu lấy điện thoại ra đi đến phía trước nghe máy.

Giúp thằng bé lau giọt mồ hôi trên trán, Byun Baekhyun dẫu môi, nhỏ giọng dặn dò Oh Sehun: "Đừng để ý baba của con, suốt ngày cứ thích quậy chúng ta~ Chỉ số thông minh của cả nhà đều bị baba kéo xuống~"

Thật ra Oh Sehun không quá hiểu rõ, nhưng nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Byun Baekhyun thì nó lại cảm thấy thú vị, rút bàn tay nhỏ bé về gãi gãi lỗ tai của Byun Baekhyun, thằng bé cười đến hai mắt đều cong cong: "Rõ ràng. . . cũng rất thích~~ Daddy rất thích baba, Bạch Cửu cũng nhìn ra được!"

Byun Baekhyun phư một tiếng liền bật cười.

"Ừ ừ ừ, con thông minh nhất~"

Một lát sau, Park Chanyeol cúp điện thoại đi đến bên cạnh Byun Baekhyun, trên mặt lại tràn đầy nét vui mừng.

"Sao vậy, weibo gửi tin trúng thưởng hả?"

"Gì chứ, vừa rồi là anh Yifan gọi điện thoại cho tớ."

"Tổng biên tập của cậu?"

"Ừ, nói là bên luật sư cho ý kiến, chúng ta và Tiểu Bạch Cửu đã cấu thành quan hệ nuôi dưỡng hợp pháp, trái lại là trước đây Miri bỏ rơi con, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Thế nên, nếu quả thật phải làm theo trình tự luật pháp, chúng ta nhất định sẽ không thua."

Nghe xong cái này, Byun Baekhyun cũng cực kỳ cao hứng: "Vậy là quá tốt rồi!!" Nhưng mà lập tức nghĩ tới một cái vấn đề khác: "Còn bên phía Oh Imhang. . . có điều tra được gì không? Lỡ như bọn họ thật lòng muốn bắt con đi. . ."

"Tớ cũng gọi điện cho Do Do rồi, hình như vẫn chưa điều tra đến ngọn nguồn, nhưng mà nghe ý của Kim Jongin hình như có chút manh mối, còn nói 'Giết Nhậm Ngã Hành cũng có thể giúp cậu ấy một đại ân'. . . Cứ chờ hai người kia gọi điện cho mình đi~ Tóm lại đều là tin tức tốt, không phải sao~"

"Hing~~ Hai người đang nói gì vậy~~~"

Byun Baekhyun tươi cười thả thằng bé xuống đất: "Không có gì~~ Chỉ là có một chuyện rất đáng mừng~"

Một tay nắm lấy Park Chanyeol, một tay nắm lấy Byun Baekhyun, Oh Sehun mới mặc kệ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy cả nhà thật vui vẻ là tốt nhất rồi.

"Baba, daddy, con muốn ngồi xích đu!"

"Phư, lúc này lại không sợ rồi~"

"Không sợ! Bạch Cửu là con trai, con trai không sợ!!"

"Được rồi, vậy nắm chặt đi, tay kia, tay kia nắm chặt daddy~~ 1,2,3, đi nào~~!"

"Này, Park Chanyeol, cậu không nên đẩy con trai lên cao như vậy! !"

Bảo bối, nắm chặt, baba và daddy cho con một gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#save