55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

55.Gia đình

Cậu tin số mệnh không?

Tôi họ Do.

... A không phải, tôi tin!!

[Tin (xin) và họ (tính – xing) phát âm tương tự nhau]

Giờ này khắc này Do Kyungsoo thật sự cảm thấy, tất cả chuyện không may trong cuộc sống vốn luôn theo lối cũ của mình, giờ đang dùng nhịp điệu phi nhân loại diễn ra chóng vánh ngay trước mặt. Bắt đầu từ giây phút cậu bước vào căn phòng của Kim Jongin... Không, phải nói là, bắt đầu từ lúc cậu được phân công tác chiến cùng Kim Jongin để giải quyết nhiệm vụ khó khăn... Không không, phải nói là bắt đầu từ lúc cậu biết được hai vợ chồng Oh Imhang muốn dẫn Oh Sehun đi.... Không không không, những thứ này đều không quan trọng...

Trọng điểm là, trọng điểm là... Nếu như đặt tôi vào ví trị vai phụ thì làm ơn để cho tôi diễn vai phụ vung tay một cái cũng không có đám mây nào bay đi, như vậy không được sao? QAQ

Tôi chỉ là người qua đường A thôi... Yêu cầu người qua đường A diễn cảnh nội tâm có phải là quá đáng lắm không? Có cho thêm tiền không?!

Hơn nữa, tình huống không có trong kịch bản thế này mà đòi diễn xuất cấp ảnh đế, không biết là quá tàn nhẫn sao!

Cúi đầu đứng ở bên cạnh Kim Jongin, Do Kyungsoo thoạt nhìn nho nhỏ như một con thú cưng đáng yêu, cho dù biểu cảm trên mặt đau đớn và căm hận như thằng đầy tớ bị bóc lột rất nhiều năm.

Kim Jongin một mực nắm thật chặt tay của Do Kyungsoo, sợ người bên cạnh cảm thấy lo lắng kinh hãi.

Tuyển thủ Do quả thật có chút khẩn trương, nhưng mà hơn thế nữa, cậu vẫn không hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.

Thế ra... vết thương trên mặt Kim Jongin là do ba cậu ta ban tặng?

... Mặc dù không còn làm ở xí nghiệp Hắc Bì nữa nhưng lầu tiên nhìn thấy chủ tịch bằng xương bằng thịt vẫn cảm thấy rất đáng sợ...

"Vậy bàn lại đi, ba." —— Bàn cái gì?

"Jongin, mày cảm thấy mày có tư cách bàn điều kiện với tao sao?" —— Bàn cái gì?

"Không phải vì bản thân con, vì Do Do, con cũng muốn liều một lần." ... Đến cùng là bàn cái gì hả? ! !

"Ai..." Do Kyungsoo xem như triệt để buông bỏ đấu tranh.

Hai ba con các người từ từ giày vò nhau đi, cứ mặc tôi, đừng để ý tới tôi, nghìn vạn lần đừng để ý tới tôi, tôi không phải Do Kyungsoo, tôi chỉ là một củ cải trắng...

Nhưng mà trời cao không chìu lòng người, Do cải trắng ngụy trang chưa tới hai phút thì kế hoạch tác chiến đã bị hủy diệt.

Chỉ nghe thấy ba của Kim Jongin nói một câu: "Vậy mời lên lầu." Đợi lúc Do Kyungsoo mở to đôi mắt hoảng sợ ngẩng đầu lên, liền thấy bóng lưng vững chải và bình tỉnh của Kim baba.

... Lên lầu? Lầu nào? Phòng ngủ của Kim Jongin đã ở lầu ba, nhà cho một người ở cần bốn tầng lầu ư!... Cũng bởi vì những kẻ có tiền đại gian đại ác như các người nên hiện nay thị trường bất động sản mới có thể quái dị như vậy đấy...!

"... Do Do?" Thấy Do Kyungsoo nhìn chằm chằm vào cánh cửa ngây người không nói lời nào, Kim Jongin có chút bận tâm nên ôm chầm lấy bả vai của tuyển thủ Do, ôn nhu hỏi: "Chẳng lẽ ba tớ làm cậu sợ?"

Ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt ân cần của Kim Jongin, Do Kyungsoo có hơi lắp bắp: "Cậu, cậu mới dọa người hơn... Là ba cậu đánh cậu thành như vậy?"

"Ừ..."

"Ra tay cũng quá nặng rồi! Có phải ruột thịt không!" Nói xong, Do Kyungsoo vươngtay ra, nhẹ nhàng sờ lên vết thương ở khóe mắt của Kim Jongin, muốn xem cậu ta bị thương nặng hay không, lại sợ bất cẩn làm cậu ta bị đau.

Thuận thế cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Do Kyungsoo đặt ở bên môi hôn một cái, Kim Jongin tựa như chỉ cần nhìn người đối diện đã cảm thấy ấm lòng: "Quả thật... không phải ruột thịt~"

"Vậy cũng... vậy cũng không thể... nhìn thôi đã đau lòng!"

"Ba tớ rất tốt với tớ, Do Do, cậu đừng lo lắng." Lôi kéo Do Kyungsoo với vẻ mặt nghiêm túc khẩn trương đi lên lầu, Kim Jongin thản nhiên nói ra, còn kèm theo một nụ cười ôn nhu hy vọng tên nhóc ở bên cạnh đừng quá nghiêm túc như vậy.

Do Kyungsoo nghe xong câu đó liền nói: "Tốt với cậu mà đánh cậu thành đầu heo? Tốt với cậu mà mười tuổi đã ném mình cậu vào ngôi nhà lớn như vậy...." Nói xong lại cảm thấy hình như mình đã quá lố, thế là xoay mặt sang chỗ khác không tiếp tục nói nữa.

"Lão Wu nói cậu nghe sao?"

"... Ừ... Tớ không phải cố ý..."

"Cậu yên tâm, tớ sẽ nói chuyện đàng hoàng với ba tớ, cho dù thật sự không thể đồng ý, tớ cũng tuyệt đối bảo vệ cậu chu toan. Có tớ đây, Do Do."

Cái gì mà bảo vệ chu toàn chứ? Chính cậu cũng đã như đầu heo rồi, chưa từng nghe qua câu chuyện gấu Rilakkuma không thoát khỏi núi Ngũ Chỉ Sơn sao?

"Do Do, cậu có đang nghe không?"

... (⊙_⊙) Này này, tớ là một củ cải trắng, cải trắng trắng trắng trắng trắng...




Địa điểm: Căn gác xép trong ngôi nhà sang trọng theo phong cách tây có cảnh vật tuyệt đẹp của Kim Jongin.

Nhân vật: Do Kyungsoo, Kim Jongin, và ba của Kim Jongin.

Tình tiết: Èo...

Mặc dù Kim baba thoạt nhìn cũng không phải rất dữ tợn, thậm chí còn cười với Do Kyungsoo, nét thật thà chất phác lóe lên ở khóe mặt quả thật giống Kim Jongin y như đúc. Nhưng mà nghĩ đến từng vết thương rõ nét trên mặt Kim Jongin, bất kể là thế nào Do Kyungsoo cũng đều cảm thấy, người này tuyệt đối sẽ không thân thiện như bề ngoài... Hơn nữa, đây còn là người nắm giữ một đế quốc thương mại...

Vì vậy, tuyển thủ Do bị Kim Jongin nắm tay, ngoan ngoãn đứng ở bên người Jongin, lúc thì nhìn chằm chằm vào bình hoa trên bàn xuất thần, lúc thì nhìn bàn chân ngẩng người, lại bắt đầu "kế hoạch nuôi trồng Do cải trắng".

Đến cùng vẫn là Kim Jongin lên tiếng phá vỡ im lặng trước: "Ba, xin ba nghiêm túc lắng nghe suy nghĩ của con được không?"

"Chẳng phải mày đã có gan dẫn người vào nhà rồi sao, có nghe cũng muốn nghe cậu ta nói."

"Do Do chẳng biết gì cả..."

"Vậy thì mày còn dám nói cái gì mà suốt đời, không sợ thằng nhóc kia nói mày lừa gạt sao?"

"... Kyungsoo đã từng nói vậy... Nhưng mà lần trước không giống! Lần này con rất nghiêm túc, rất nghiêm túc đó ba!"

Kim baba bình tĩnh chỉ một ngón tay: "Để cậu ta nói."

Không còn cách nào khác, tuyển thủ gấu đành phải yếu ớt lui xuống: "Được rồi, Do Do, cậu nói chuyện với ba tớ trước đi."

...

"Do Do?"

...

"Do Do!"

"... (⊙o⊙) A!?"

Đừng quấy rầy củ cải trắng tu luyện có được không?

Bất chợt phục hồi tinh thần lại, Do Kyungsoo vẫn hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn thấy Kim baba yên lặng nhìn mình, theo bản năng cúi đầu 90 độ chào ông ấy một cái, lời nói ra khỏi miệng lại làm cho Kim Jongin thiếu chút nữa đã nghẹn chết.

"Cháu chào bác!"

... 〒▽〒 Xác định... có thể gọi là bác?

Cũng may Kim baba thoạt nhìn cũng không quá để ý: "Cậu tên gì, Do Do?"

"... Do Kyungsoo."

"Jongin nói muốn ở bên cậu suốt đời, công ty cũng không cần, gia nghiệp cũng không cần, baba cũng không cần, chỉ muốn ở bên cậu thôi."

"Ba, con đâu có nói như vậy..."

"Tôi xem như uổng công nuôi thằng ranh này nhiều năm như vậy, rèn đúc nó nhiều năm như vậy, khó lắm mới có thể kiếm chút tiền cho gia đình, rồi lại bị cậu câu hồn đoạt phách, hiện tại cả trong mắt lẫn trong lòng đều chỉ có cậu~ Cậu Do, cậu nói người làm ba nào có thể đồng ý chuyện này?"

"Cháu..." Do Kyungsoo không biết phải trả lời thế nào, đành phải cúi cái đầu nhỏ thấp xuống.

"Mẹ của Jongin mất sớm, chẳng qua tôi nghĩ đến phần tình cảm dành cho mẹ nó mới bằng lòng nuôi Jongin lớn đến như vậy, còn giao công ty con cho nó quản lý, nhưng mà nó lại đạp đổ, làm ra chuyện thấp hèn này. Trong nhà có hai đứa con, chị nó thì chỉ biết hoang phí tiền của tôi, thằng ngốc này lại dính vào chuyện lùm xùm, làm nhà họ Kim mất hết mặt mũi."

Tay phải của Do Kyungsoo nắm quần mình thật chặt, dường như đối với những chuyện cũng được xem như là chuyện nhà của Kim Jongin không biết phải trả lời thế nào, nhưng cũng bởi vì lời nói của Kim baba quá mức cay nghiệt nên cảm thấy không thể nhẫn nhịn.

Mặc kệ có quan hệ máu mủ hay không, ông lựa chọn nuôi lớn đứa bé này, cậu ta với ông mà nói tuyệt đối không phải là một công cụ, càng không phải một món đồ không có tim nên không biết đau. Hôm nay chỉ vì cậu ta làm sai chuyện nên không cần nữa? Chẳng phải chính các người dùng thủ đoạn buộc Kim Jongin cô đơn một mình lớn lên?

Làm sai chuyện không thể tha thứ được sao?

Kim Jongin hoàn toàn không nghĩ đến ba của mình sẽ nói những lời như vậy. Cậu còn nhớ rõ ngày đó, tuy rằng bị đánh, nguyên nhân thật sự cũng không phải vì chuyện của mình và Do Kyungsoo bị lộ ra, mà là do mình bỗng dưng luống cuống không biết lựa lời mà nói nên phạm vào đại kị của ba... Vậy nên hiện tai rốt cuộc là đang diễn tuồng gì vậy...

Ngẩng đầu thử phát tin hiệu cho Kim baba: Ba, quậy gì vậy?

Lại nhận được một ánh mắt dao găm sắt lẻm: Không cho phép con xem vào.

Vậy ba cũng không thể xằng bậy a, Do Do sẽ tưởng thật...

Tư cách bàn điều kiện với ba đã sớm dùng hết rồi, Jongin.

=V= Dù sao không cho phép ba ức hiếp Do Do!

"Vậy ra..."

"Bác, vậy ra" Do Kyungsoo im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng lên tiếng.

Tên nhóc thoạt nhìn đặc biệt chính trực buông tay của Kim Jongin ra đứng ở trước mặt Kim baba, thậm chí còn hơi bày ra tư thế của gà mẹ che chở cho Kim Jongin ở phía sau mình.

"Bởi vì Jongin làm bác hổ thẹn, nên bác không cần cậu ấy nữa sao?"

Trái lại là Kim baba rất thản nhiên: "Tôi không bao giờ buôn bán lỗ vốn."

"Chẳng lẽ trong lòng bác, tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền để đo đếm sao?! Tình thân, tình bạn, còn có tình yêu? Cũng có thể dùng tiền mua?"

"Đương nhiên. Tôi đã nói với Jongin từ rất lâu, tình yêu cần phải đầu tư, tôi bỏ tiền, cậu bỏ tình, vô cùng công bằng. Chỉ có điều thằng nhãi ranh Jongin này lại không làm theo, đến cũng vẫn dấn thân vào."

"Bác nói nghe dễ quá, một mối tình không bỏ ra tình yêu thật sự sao lại công bằng? Bác, chẳng lẽ bác chưa từng yêu sao! Bác không biết dạy con như vậy là quá mức hoang đường sao?"

"Cái này..." Lời của Kim baba còn chưa nói hết, Do Kyungsoo liền vọt tới trước mặt ông ấy, mặc dù lúc cậu ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của mình không biết sao lại nghĩ đến củ cải đỏ hay là mấy thứ xinh xinh yêu yêu, nhưng cũng xem như là đang truyền đạt tín hiệu —— Do cải trắng phải biến thân.

"Bác có suy nghĩ đến cảm nhận của Jongin hay không? Ngôi nhà lớn như vậy cháu nhìn còn sợ mà bác lại để một mình cậu ta ở đây? Từ nhỏ cậu ta đã mất mẹ, bác là ba nên càng phải yêu thương cậu ta hơn, không phải sao? Cho dù không phải ruột thịt thì sao, bác đã chọn nuôi dưỡng cậu ta thành người thì phải thật sự xem cậu ta như người một nhà mà đối đãi!! Cậu ta cần một gia đình! Bác không thể cho cậu ta sao lại còn muốn cướp đi năng lực tìm kiếm của cậu ta!!"

"Cháu biết rõ, cháu không có gì hết, ba cháu rất bình thường, mẹ cháu rất bình thường, cháu cũng rất bình thường. Cháu chính là người qua đường A qua rớt xuống giữa đám người tìm nữa tiếng cũng không thấy! Cháu không xứng hẹn hò với đại thiếu gia của nhà họ Kim, càng không có tư cách làm thân thích với các người. Nhưng mà cháu nói cho bác biết, cháu vốn không cần những thứ đó!! Người cháu thích là Kim Jongin, chính là Kim Jongin! Cháu có thể cho cậu ta một gia đình mà các người không ai làm được!"

"Các người không muốn tốt với cậu ta, nhưng cháu muốn!"

"Cho nên, cho nên... làm, làm không được cũng đừng giành với cháu!"

Lúc nói xong câu cuối cùng, Do Kyungsoo rõ ràng đã bắt đầu sợ hãi, giọng nói cũng run dữ dội hơn, nhưng cố buộc chính mình gào to lên, làm người khác cảm thấy được một sự cố chấp rất đáng yêu.

Phải vì người mà mình yêu, mới có thể cố chấp như vậy.

Jongin a, đừng sợ, cậu không có một mình đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#save