Chap 5 Không Phải Có Anh Rồi Sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Hạ vui vẻ mở túi xách của mình ra đựng không biết bao nhiêu là thứ, cô chỉ xin ở lại nhà Nhuận Bác có một ngày vậy thôi mà làm như cậu ở lại rất lâu không bằng . Cô gái nhỏ ngồi một bên vui vui vẻ vẻ tự soạn đồ cho mình.
Ở giữa là chàng trai vô tư không phân biệt đâu là bạn đâu là người thân , hai bên thi nhau trầm mặt , một người giận vì sao chàng trai kia lại mặt đồ như vậy khi ở nhà một mình, một người thì đắt ý khi thấy vẻ mặt độc chiếm đó .
Cắt ngang dòng suy nghĩ Nhuận Bác đi vào phòng bếp pha 3 ly cafe để đem ra đãi khách , cậu thừa biết anh thích uống cafe , lại chỉ cho nữa viên đường thói quen này từ lâu đã đi sâu vào máu của Nhuận Bác .
Đang đứng loay hoay cắt đường , chợt Nhuận Bác phát hiện có luồng khí lạnh từ phía sau khiến cậu chút nữa làm rơi con dao.
- Tại sao lại ăn mặc như vậy khi ở nhà không có ai ? Anh thấy Nhuận Bác đi vào bếp với cái áo sơmi mỏng manh che được những thứ cần che , dáng người của cậu khiến người ta tức điên . Liền nhìn về phía đứa em gái khờ khạo của mình lại không chú ý lại đứng dậy theo cậu vào trong bếp hỏi tội .
- Ở nhà không mặc thế này thì mặc thế nào ? - cậu thừa biết anh đang nổi lên cơn ghen và tức vì chưa làm thịt được cậu , lúc này đây cậu cũng nên giả khờ như cô nhóc ngoài kia thật sẽ vui.
- Lỡ có đàn ông lạ mặt vào cưỡng hiếp thì như thế nào ? - anh nghiến răng nói ra từng chữ khiến người ta nghe mà rùng mình.
- Không phải có anh rồi đó sao ? - Nhuận Bác không buông bỏ ý định trêu ghẹo anh một chút nào , chọc anh tức một chút để anh nhớ cậu nhiều hơn.
Vừa nói xong , một thân ảnh ép sát cậu vào thành bếp , ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào mặt cậu , hơi nóng phả vào mặt mang theo vị bạc hà thật mê người.
- Em thử nói lại một lần nữa xem ? - Anh bị chọc tức đến cực độ. Nhuận Bác im lặng không nói tiếng nào, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt nai tơ trong suốt lấp lánh của mình . Mùi hương sữa tắm của cậu khiến anh lhông khỏi động lòng , nơi nào đó đã muốn phản động , Nhuận Bác cảm giác được liền đỏ mặt , không lẽ anh lại muốn cậu ngay nhà bếp sao , đầu Nhuận Bác thoáng nghĩ , như vậy quá bá đạo rồi.
Phản ứng của Nhuận Bác không thể nào làm Lâm Thần ngừng được , anh hận lúc này không thể ăn tươi nuốt sống cậu , lại muốn trừng phạt cậu gì dám khiêu khích anh như thế này .
Không thể quá lâu , đôi môi anh áp lên đôi môi đỏ mọng đầy mê người của Nhuận Bác , anh cuồng bạo nuốt lấy nó vào trong khoang miệng của mình
Bàn tay khôbg yên phận đã để trên hạt đậu của Nhuận Bác đúng như anh nghĩ cậu không những ngọt lại còn mềm mại khiến người ta muốn yêu thương không buông
Theo bản năng , cậu đưa tay lên ngực anh đánh vài cái đẩy anh ra cái đánh của cậu như phủi bụi vậy đó chẳng ảnh hưởng đến anh một chút xíu nào , xem ra kế hoạch dụ phu của cậu đã thành công mỹ mãn dù rằng có sai lệch chút xíu cũng không sao . Hai thân thể dây dưa trong nhà bếp đến khi nghe tiếng kêu của Lâm Hạ cậu giật mình lúc này không phải lúc để Lâm Hạ biết được chuyện của anh và cậu được , nên gắng sức thoát khỏi cơn mê loạn đó mà đẩy anh ra . Yếu ớt trả lời Lâm Hạ một tiếng .
Anh nhìn cậu không rời 1 giây , anh thật bị động tình rồi , lúc này anh thật sự chỉ ,muốn tống cổ con nhóc phá đám kia về nhà với ba mẹ anh , để anh có thể toàn tâm toàn ý trừng phạt cậu nhóc to gan này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro