Chap 4 Ghé Thăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia đình Lâm Hạ đón tiếp Nhuận Bác rất nồng nhiệt , Nhuận Bác rất quen .
Với những giây phút này cho dù phúc hắc hay lãnh khốc đến đâu nhưng về đến nhà Lâm Thần không dám động đậy gì quá nhiều, anh chỉ yên lặng dùng bữa của mình .
Sau bữa cơm Giang Tố Vân, kêu tài xế đưa Nhuận Bác về, Lâm Hạ cũng đòi đi theo tiễn bạn về nhà, hai người lớn thương con gái nên mặc cô muốn làm gì thì làm , hai người lên phòng bồi dưỡng tình cảm là được.
Nhuận Bác lẳng lặng cả ngày không nói câu nào, cậu đang trong suy nghĩ của mình , xem như mọi thứ thuận lợi như kiếp trước cũng không có gì biến đổi nhiều.
Anh hai !! - Tiếng kêu này là của Lâm Hạ nó làm cho Nhuận Bác bị lôi về thực tại , không khỏi kinh ngạc.
Anh đứng tựa người trước xe, đốt một điếu thuốc hút có lẽ chờ đ khá lâu vì điếu thuốc hút được phân nửa
_ Anh hai chưa đi sao ? Bác Thành đâu anh sao em không thấy xe ? Lâm Hạ lần đầu tiên nói vhuyên nhiều với Lâm Thần như vậy, nhưng cô vì tâm tình hôm nay tốt nên không để ý nhiều cho lắm.
- Lên xe anh chở! - Anh không nói lí do vì anh muốn biết nhà cậu ở đâu , nhưng không muốn giải thích một chữ nào, chỉ ra lệnh 4 chữ thôi rồi , tự mình mở cửa sau nhìn hai cậu.
Lâm Thần không nhiều lời, liền cùng Nhuận Bác chui vào trong xe, cậu thật hôm nay may mắn, để bạn về chơi một bữa lại được ông anh khó gần cho ngồi chung một xe hôm nay cô bội thu , Nhuận Bác lại đang rối trong lòng , đây là phát sinh khá lớn kiếp trước anh đâu có đưa cậu về nhà ngay lần đầu gặp đâu , sao lại phát sinh như vậy. Dù rằng được anh đưa về làm cậu khá vui nhưng lại có chút kinh ngạc.
Về đến nhà, Nhuận Bác chào hai anh em, tự mình đi vào nhà. Đến cửa cậu lại quay đầu nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi khỏi khu nhà cậu. Trên xe lúc này còn hai anh em nhà họ Lâm lúc này Lâm Hạ mới hoàn hồn trở lại là cô đang cùng anh hai mình ở chung một chỗ sao, gần mười mấy năn từ khi cô nhận thức được người đó là anh hai mình.
- Cậu bé đó rất thân với em sao? Không khí yên lặng bị phá vỡ bởi câu hỏi của anh.
- Dạ bạn ấy ngồi cùng bàn với em! Lâm Hạ ngoan ngoãn trả lời anh.
Chỉ hỏi như vậy thôi rồi anh lại im lặng không nói gì nữa cho khi về đến nhà, anh bỏ Lâm Hạ trước cửa rồi tự lái xe về biệt thự của mình.
Trường học hôm nay khá vui vì sắp tới sẽ có cuộc dã ngoại 3 ngày 2 đêm, nên cả trường đang bàn luận về đề tài này . Nhuận Bác suy nghĩ một lúc , chính là chuyến dã ngoại này cậu xém bị anh cưỡng bức, lúc đó cậu hoảng loạn vô cùng , sợ anh vô cùng , nhưng ngay lúc này cậu muốn dành lấy thời khắc đó để tiến đến bên anh thêm một bước nữa.
Để bù đắp cho anh những đau khổ kiếp trước cậu gây ra . Nói về chuyện thân xác cậu dù 18 nhưng thật chất linh hồn đã 28 rồi nên cậu không ngại những chuyện như thế này.
Chiều đi học về cậu liền đi tắm gội , lúc này là thời gian sảng khoái nhất trong ngày của cậu. Từ trong phòng tắm bước ra , với áo sơmi có chút đơn giản , tóc ướt những giọt nước rớt xuống lăn trên da thịch trắng nõn của cậu.
Vừa tính lấy máy sấy ra thì chuông cửa vang lên, Nhuận Bác nhíu mày bước ra ,   nhìn vào màn hình hiển thị trước cửa môi cậu khẽ cười có chút tà ác , người trước cửa là Lâm Hạ và Lâm Thần.
Cậu nhìn lại mình đang mặc áo ngủ , hạt đậu có chút lộ chút in trên áo nhìn rất muốn phạm tội. Cậu khẽ lên tiếng rồi mở cửa cho hai người vào.
Vừa vào cửa ánh mắt Lâm Thần đọng lại , nhìn chàng trai nhỏ với bộ đồ ngủ như vậy tóc chưa sấy áo có chút ướt thêm hai hạt đậu lúc ẩn lúc hiện , thật anh chỉ muốn nhào đến yêu thương cậu vô cùng , trong lòng thầm mắng nơi nào đó có chút động.
Cậu to gsn thật ở nhà một mình như vậy lại dám mặc ra thế này tính dẫn ai vào nhà đây , thật may mắn khi hôm nay con nhóc kia khóc lóc đòi đến nhà cậu chơi , còn đòi ngủ lại nên anh cũng muốn đến xem căn nhà nơi cậu sống như thế nào thì lại bắt gặp cảnh này , sau này anh sẽ chỉnh đốn cậu lại .
Mời hai người vào nhà , như tính cách kiếp trước cậu sr đi thay bộ đồ khác nhưng với kiếp này cậu muốn anh ý loạn tình mê , hành hạ anh nên không đi thay đồ mà cứ như thế rồi tiếp đón.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro