Phần 3 chap 3 Ánh Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhuận Bác nằm gọn trong lòng anh , mùi bạc hà quen thuộc của anh xong thẳng vào mũi cậu làm cho cậu dễ chịu vô cùng.
Anh vẫn như cũ , tình huống như kiếp trước không nói lời nào, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt vô hồn cậu không biết được anh đang syu nghĩ gì chỉ nhìn mà thôi
- Anh hai ! Anh về lúc nào thế ? Sao hồi sáng em không thấy anh - Lâm Thần trước mắt lên tiếng, lòng không khỏi lo sợ, anh hai là người thích sạch sẽ , kể cả cô cũng chưa từng đụng vào người anh, phụ nữ thì thấy anh chưa bao giờ đụng ai vậy mà bây giờ cậu bạn thân của cô lại đang nằm trong lòng anh hai khó tính của cô "Nhuận Bác"có phải thời kì xui xẻo của cậu đã đến rồi không ? Miệng thì cười nhưng trong lòng Lâm Hạ hiện lên suy nghĩ.
Vừa nói xong kéo tay Nhuận Bác từ trong người anh hai mình ra, tránh cho anh hai mau tức giận thì phiền phức vô cùng .
Hành động này của Lâm Hạ làm cho Lâm Thần cực kì khó chịu, trong lòng cảm giác mất mác to lớn , lần đầu tiên trong đời anh nổi lên sự chiếm hữu vô độ như thế này, giây phút anh chợt lấy tay đỡ chàng trai nhỏ này ánh mắt , bờ môi của cậu đã khẳng định cho anh rằng, anh phải có được chàng trai này bằng mọi giá. - Ai ? Một chữ độc nhất của Lâm Thần hướng về Nhuận Bác vốn từ nhỏ anh đã kiệm lời , nên có thể gọi là kiệm lời quá mức nê có thể nghe anh nói chuyện nữa ngày mới nghe được một chữ nên không ai quá bất ngờ
- Đây là bạn cùng lớp với em tên là Hàn Nhuận Bác, Nhuận Bác đây là anh hai tớ tên là Lâm Thần - Lâm Hạ lanh lợi giới thiệu cậu chỉ mong nhanh chóng xóa tan bầu không khí căng thẳng này.
Nhuận Bác lúc này nói cũng không nói, hóa ra khi gặp lại anh cho dù cậu đã quá quen nhưng khí thế bức người của anh cũng làm cho cậu sợ . Nhưng , thế này anh sẽ nghĩ cậu ghét anh nên Nhuận Bác nở một nụ cười đáng yêu về phía anh.
Anh không nói ! Chỉ nhìn về phía cậu , cậu nhóc trước mặt thật đẹp , đẹp đến mê người , anh đưa mắt nhìn từ đôi mắt xuống môi cậu , thật hoàn hảo lại đưa mắt nhìn xuống hôm nay cậu mặc chiếc áo thun màu trắng cổ hình chữ V khoét làn da trắng nõn mền mịn, chiếc áo này thật hợp với cậu . Yết hầu của anh không tự chủ được mà lên xuống một cái , điều này khó nhỏ nhưng Nhuận Bác đã kinh nghiệm nhìn , liền nhìn ra trong lòng không khỏi vui mừng vì anh đã bị cậu hớt hồn như dự định.
Thật chất kiếp trước cậu mặc áo sơmi và quần jean thôi mà đã làm anh mê loạn , kiếp này cậu muốn mình dịu dàng hơn nên chọn một cái áo thun màu trắng chữ V này , xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện trên làn da trắng mịn mê người .
Lâm Hạ lại tưởng anh đang dọa người , nên nhanh tay nắm lấy tay Nhuận Bác cười cười rồi lại kéo cậu chạy vào phòng mình , để một mình Lâm Thần đứng giữa hàng lang trầm tư.
Quay đầu nhìn cậu bé mặc áo thun trắng đang bị cô em nghịch ngợm của mình kéo chạy đến hụt hơi , chợt cậu bé quay đầu nhìn anh một cái , điều này làm cho anh khẳng định rằng anh phải có được cậu bằng mọi giá dù có làm cậu đau khổ thì cũng phải buộc cậu bên người không bao giờ buông.
Nhuận Bác chủ ý muốn quay đầu lại xem anh có đang nhìn mình hay không, thật quả không sai ánh mắt anh chưa từng rời khỏi mình cho dù 1 giây , nó lầm cho Nhuận Bác càng muốn hành hạ anh thêm một chút bằng một nụ cười ngọt ngào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro