Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Em sẽ yêu anh mãi chứ?"

-"Sao lại không?"

-"Kể cả anh là một con ác quỷ?"

-"Vậy thì em sẽ là nữ quỷ."

CHAP 1: Ác quỷ bên em.

Sakura lao như bay từ trong ngôi biệt thự ra đường. Muộn mất rồi. Không kịp giờ mất. Lần khai giảng thứ 12 trong đời học sinh. Lần khai giảng cuối cùng của đời học sinh. Không khéo lại thành lần đi muộn vào khai giảng thứ 12 mất.

-"Từ từ đã con." Mẹ cô gọi với theo.

Mặc kệ. Cô cứ chạy như bay với mẩu bánh mì gặm giở trên miệng. Mặc dù cô xinh đẹp. Mặc dù cô quý phái. Mặc dù cô cá tính. Thế nhưng với hình tượng miệng còn chưa xử hết được mẩu bánh mì, tóc tai rối rối, đồng phục chưa kịp là thế này, chắc chẳng có ai để mắt tới được mất. Nhưng mặc. Cô không muốn lần cuối khai giảng thảm hại.

Sân trường ồn ào, người qua kẻ lại. Mấy bác nhân công đang chuẩn bị cho buổi lễ. May mà còn kịp. Chỉ còn một phút nữa là chuông reo. Sakura cúi gập người, thở dốc. Nếu đi bằng chiếc Ferrari của cô thì sẽ nhanh hơn nhiều. Thế nhưng sẽ lộ ra cô là con nhà giàu mất. Chẳng đáng chút nào. Sakura ôm lấy ngực. Cô còn phải tìm lớp nữa. Chết mất thôi. Ngôi trường Tomoeda nhỏ xíu này cũng đủ để người ta bở cả hơi tai tìm lớp.

Sakura bắt đầu nhịp nhàng lại hơi thở. Cô nhìn quanh. Ngôi trường cô đã theo học hai năm nay. Chỉ còn năm cuối thôi. Dù nói huỵch tẹt ra là chẳng đủ để chứa tài năng của cô nhưng cũng đủ để cô luyến tiếc.

Chẳng phải Sakura kiêu ngạo gì. Quả thực Sakura là Siêu thiên tài của Tomoeda. Chỉ số IQ 150. Con số ngất ngưởng thường làm cho mấy thầy cô mới tới tưởng là trường cô đánh nhầm. Nhưng chỉ qua một buổi dạy, ai cũng đều phải nhìn Sakura với con mắt khâm phục đến choáng ngợp. Sao ông trời lại ban cho con người này cả sắc đẹp lẫn tài năng vậy chứ?

Sakura hối hả chạy ngược xuôi trong sân trường. Đâu ấy nhỉ? Chỉ có 42 lớp thôi. Sao mà vất vả tìm thế?

-"Sakura!!!" Tiếng một con nhóc hét lên. Sakura lập tức quay ngoắt về phía đó. Tomoyo đang rối rít vẫy tay cô. Mặt tươi rói. Tomoyo là cây thông tin siêu đỉnh của trường. Là bạn từ nhỏ của Sakura. Sakura và Tomoyo. Hai cái tên nổi tiếng trong giới thượng lưu đất Tokyo. Tomoyo cũng giống Sakura. Không thích mang mác con nhà giàu. Thế nên một mực đòi tới học cùng Sakura. Mặc cho bố mẹ cô phản đối.

Sakura cười tươi. Cuối cùng cũng tìm được. Hoá ra lớp của cô ở giữa sân trường. Người đông quá, hoa cả mắt. Cô chạy vội tới chỗ Tomoyo mà không để ý một dáng người cao cao.

-"Ối!"

-"Á!"

2 con người, một trai một gái, chấn vào nhau rồi ngã. Nếu là 2 người khác thì chắc chẳng ai bận tâm. Nhưng đây lại khác. Một Sakura nổi tiếng, một Syaoran vừa chuyển tới cũng nổi tiếng nốt. Chỉ vừa chuyển tới lúc học hè, nhưng Syaoran đã nổi tiếng khắp trường. Một người không để ý những tin đồn như Sakura cũng biết Syaoran. Khuôn mặt lạnh lung nhưng có sức nóng làm tan chảy mọi trái tim của phái đẹp. Sakura đứng dậy, mặt hoảng hốt, đưa tay định kéo Syaoran dậy, miệng rối rít xin lỗi. Mặt Syaoran đang nhăn nhó lạnh băng. Nhưng một thoáng ngỡ ngàng khẽ vụt qua khuôn mặt Syaoran. Sakura cũng ngẩn người. Đẹp như Thiên Thần vậy. Nhưng chỉ một thoáng sau, Syaoran đã gạt phắt tay Sakura, đứng dậy phủi phủi đồng phục rồi đi thẳng.

-"Sao lại có người vô duyên thế chứ?" Sakura khẽ nhăn mặt. Nhưng rồi cô cũng gạt ngay ý nghĩ đó, mặt tươi cười chạy tới chỗ Tomoyo.

-"Cậu không sao chứ?" Tomoyo hỏi. Lúc nãy thấy bạn cô ngã, cô đang định chạy lại đỡ bạn dậy. Nhưng nhìn thấy nạn nhân của con bạn thân thì không bước nổi nữa. Chẳng trách ai cũng khen. Đẹp trai thế cơ mà. Sakurachạy lại chỗ cô rồi thì cô mới chợt tỉnh

-"Không sao" Sakura cười.

Vừa xong buổi lễ, Sakura cùng Tomoyo lê lết vào lớp, thả người một cái phịch vào chỗ ngồi quen thuộc từ hôm học hè, thở gấp. Khai giảng thôi mà cũng mệt dữ.

-"Biết mệt thế này tớ đã chẳng phá lệ. Nốt muộn khai giảng 11 năm. Năm nay có là gì." Sakura nằm bẹp xuống bàn, than thở

-"Đúng là mệt thật." Tomoyo cũng nằm lăn ra. Quay mặt vào Sakura. "Tớ cứ tưởng cậu không phá lệ nên không qua gọi. Ai ngờ cậu vẫn tới."

Sakura thở dài. Cũng may chỉ còn một năm. Năm sau không có cơ hội đi học nữa. Ba của cô chưa gì đã ấn định năm sau cô sẽ vào công ty học hỏi, chuẩn bị tiếp quản công ty. Nghĩ tới chuyện này là Sakura đâm chán. Thôi thì, còn một năm nữa, cố tận hưởng.

Chỉ 5 phút sau, lớp đã được lớp trưởng ổn định. Cô chủ nhiệm bước vào lớp, mặt tươi rói. Chủ nhiệm lớp A1 này năm nay là năm thứ 3. Cô chưa bao giờ ưng ý về lớp như vậy. Dù phá nhưng rất ngoan. Nghe có vẻ đối lập nhưng cái lớp này đúng thật như thế.

-"Cả lớp ổn định cũng nhanh ghê nhỉ. Hôm nay sẽ có bất ngờ cho lớp đây."

-"Gì vậy cô?" Cả lớp nhao nhao. Nhưng cô chỉ nháy mắt

-"Hôm nay có 2 học sinh chuyển sang lớp mình

-"Ui dời." cả lớp nguýt dài. "Tưởng gì chứ..."

Cô chủ nhiệm không nản lòng. Vẫn cười tươi.

-"A" Cô chủ nhiệm khẽ kêu. "Tới rồi."

Cả lớp hướng ra ngoài theo ánh nhìn của cô. Hai con người bước vào lớp, chói loà. Nữ sinh trong lớp nín thở. Sakura thì đưa tay che mắt

-"Cái gì mà chói vầy nè?"

Không chói sao được. Đường đường là 2 nam sinh được đề cử là hot nhất của Tomoeda chỉ sau mấy ngày tới đây, ánh hào quang xung quanh hai con người này chói không tả nổi.

-"Hai em tự giới thiệu đi." Cô giáo tươi cười.

-"Mình là Hiragizawa Eriol. Mọi người cứ gọi mình là Eriol. Sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều." Cậu chàng có khuôn mặt ấm như ánh mặt trời lên tiếng, kèm theo một nụ cười làm cho tất cả các bạn học sinh nữ ngây ngất.

-"Syaoran." Cậu chàng còn lại chỉ lạnh lùng nói một câu. Thế nhưng ánh mắt lạnh băng dường như thu hút không kém. Nữ sinh nín thở, hồi hộp. Nam sinh dù ghen tức thấy rõ nhưng không ai nói gì.

-"Được rồi. Chỗ ngồi của 2 em tự chọn nhé. Cô còn có tiết ở lớp khác. Lớp nhanh chóng ổn định để học nhé." Cô giáo phá tan bầu không khí ngộp thở rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Syaoran chẳng nói chẳng rằng, từ từ đi xuống cuối lớp, ngồi phịch xuống...cạnh Sakura. Một bàn có thể có 4 học sinh ngồi. Bàn của Sakura bây giờ mới chỉ có 2 người. Thêm Syaoran là 3. Eriol mỉm cười. Cậu nhóc không suy nghĩ nhiều, đi xuống bàn của Sakura với Tomoyo, nói với Tomoyo ngồi cạnh Sakura đang há hộc miệng.

-"Bạn ngồi ngoài, nhường chỗ cho tôi ngồi trong được chứ?"

Tất nhiên, Tomoyo cứng đơ đứng lên nhường chỗ. Quả thật quá dễ bị dẫn dụ. Thế là, thứ tự bàn của Sakura, trong cùng là Syaoran, tiếp đến là Sakura, Eriol rồi Tomoyo.

Mặc cho sự thay đổi, theo Sakura, là Không-đáng-bận-tâm này, Sakura im lặng, lôi sách vở từ trong chiếc cặp xinh xinh ra.

-"Này." Tomoyo khều tay Sakura lúc đi bộ về nhà. Trưa nay con bé bảo sẽ sang nhà Sakura ăn cơm.

-"Sao?" Sakura lúc đó đang nghiền ngẫm cuốn tiểu thuyết bằng tiếng anh, lên giọng nhạt nhẽo đáp lại.

-"Bọn mình rất rất có phúc đấy."

-"Phúc gì cơ?"

-"Được ngồi cạnh hai hotboy chẳng phúc là gì."

-"Đó là cậu thôi." Tomoyo nhún vai, nhạt giọng. Cô chẳng quan tâm hotboy hót rác gì hết. Hot cũng chẳng phải của mình. Tomoyo biết tính bạn nên cũng im lặng, mắt mơ màng về cõi xa xăm mà ai cũng biết là ở đâu đấy.

-"Bác Nadeshiko iu vấu của cháu ới ời.........." cửa vừa tự động mở ra, Tomoyo đã hét lên ông ổng. Lại chiêu nịnh nọt cũ. Sakura chẳng lạ lẫm gì. Mẹ cô thì mãi không chán mấy câu mật ong của Tomoyo, vừa nghe tiếng con bé đã ló cổ ra ngoài, cười tươi rói.

-"Tomoyo hả? Vào đây cháu, bác sắp nấu xong rồi."

-"Woa........" Tomoyo kêu lên phấn khích, chạy tuốt vào trong nhà. "Bác ơi để cháu nếm cho."

Sakura bật cười trước cái cảnh nịnh đầm của Tomoyo. Cô chào mẹ rồi lên phòng, mắt vẫn không rời cuốn tiểu thuyết. Bước vào phòng, Sakura tống ngay cái cặp lên giường, đang định đổ người xuống chiếc giường êm mềm quen thuộc thì chân của cô dẫm lên một vật lạnh lạnh. Mắt Sakurarời khỏi trang tiểu thuyết, dời xuống dưới chân.

Một chiếc nhẫn màu đen láy nằm dưới chân cô. Chiếc nhẫn rất đẹp, rất tinh xảo. Không biết của ai thế nhỉ? Sakura im lặng, thắc mắc. Cô định lên tiếng hỏi mẹ, nhưng rồi lại suy nghĩ gì đó, lắc đầu, rồi cũng nhặt chiếc nhẫn lên cho vào ngăn tủ.

........................


Syaoran uể oải ngáp dài trên chiếc ghế màu đen. Căn phòng rộng thênh nhưng chỉ độc một màu đen nhưng lại chỉ có độc một chiếc đèn treo lung linh. Căn phòng khá tối, đúng gu của ác quỷ. Syaoran duỗi dài đôi chân, thoải mái thật. Đang định nhắm mắt đánh một giấc thì bụp một tiếng, một dáng người nhỏ bé hiện ra làm Syaoran nhíu mày.

-"Lần trước đã bảo đừng làm phiền lúc ta đang nghỉ kia mà."

-"Dạ...Dạ..." Tên nhóc kia lắp bắp. Mặt tái mét, 2 chiếc răng nanh con con ẩn hiện như sợ hãi.

-"Có gì thì nói đi."

-"Thưa hoàng tử..."

-"Đừng gọi hoàng tử."

-"Dạ. Thưa thiếu gia. Thần vừa phát hiện ra một linh hồn lang thang."

-"Thì sao?"

-"Thiếu gia." Tên kia hoảng hốt. "Cậu quên nhiệm vụ thực tập rồi sao?"

-"Ta có bị thiểu năng đâu mà động chút là quên"

-"Vậy...Vậy cậu sẽ bắt nó lại chứ ạ? Chỉ khi có đủ 100 linh hồn thì cậu mới có thể thành Quỷ Vương."

-"Nhưng ta chẳng ham hố gì hết."

-"Thiếu gia!" Câu nói của Syaoran dường như quá sức chịu đựng của tiểu yêu Kun. Cậu ta hét lên làm Syaoran hơi nhăn mặt

-"Ta đi là được chứ gì? Thật lắm chuyện." Syaoran làu bàu rồi cũng đứng dậy. Tên Kun này chẳng bao giờ cho cậu nghỉ ngơi. Mệt mỏi thật. Syaoran với tay lấy chiếc mặt nạ màu đen đeo vào, ngay lập tức, một tấm áo choàng cũng màu đen quàng lấy Syaoran. Nhưng Syaoran bỗng thấy, có gì đó không ổn. Cậu giật mình, nhìn xuống ngón tay áp út. Chiếc nhẫn biến mất rồi.

..........................

-"Ăn nhiều vào Tomoyo." Mẹ Sakura tươi cười gắp thức ăn cho Tomoyo. Sakura làm vẻ mặt giận dỗi.

-"Mẹ. Con là con hàng xóm hả?"

Mẹ Sakura bật cười.

-"Con bố mày đấy chứ. Ngày nào mẹ chẳng gắp cho con ăn. Hôm nay Tomoyo tới, phải đối xử như khách quý chứ."

Tomoyo nghe thấy cười tít mắt. Đang bận nhồm nhoàm nên cô bé chỉ đưa một ngón tay tỏ ý đồng tình với mẹ Sakura như trêu tức Sakura. Nhìn bạn như thế Sakura cũng bật cười.

Ăn xong, mẹ Sakura đưa thức ăn vào công ty cho bố cô. Còn Tomoyo thì lên phòng Sakura quậy tưng bừng. cô bé nhảy nhót lung tung trên chiếc gường thân yêu của Sakura làm cho Sakuracũng phải rên rỉ thay cho chiếc giường. thế này thì chẳng mấy chốc có giường mới mất.

Sáng hôm sau tới lớp, Sakura với Tomoyo đã nhìn thấy một cảnh tượng khá hay ho. Eriol chưa đến lớp. mấy cô bé đang đứng vây lấy Syaoran, rối rít.

-"Anh Syaoran. Anh ăn sáng chưa? Em có cơm hộp đây này."

-"Anh Syaoran. Anh đẹp trai thật đấy. Em rất hâm mộ anh."

-"Anh Syaoran. Nhìn anh mệt mỏi thật. Em mát xa cho anh nhé." Sakura bật cười với cô bé đang loi choi định mát xa cho Syaoran. Con bé này cũng có trí tưởng tượng phết. Nhìn mặt Syaoran chỉ có thể thấy một chữ lạnh thôi. Có thấy chữ mệt đâu. Nhưng Con bé kia chỉ vừa đưa tay ra, Syaoran đã lừ mắt nhìn nó. Có thể nói là ánh mắt khá đáng sợ. Làm con bé kia đứng hình. Mấy con bé con lại cũng im thin thít. Syaoran lạnh lùng buông một câu.

-"Đừng làm bẩn vai tôi." Rồi cậu đứng dậy

Cả bọn há hốc miệng. Cả Tomoyo cũng há hốc miệng. không ngờ lạnh tới mức này. Syaoran bước ra khỏi lớp , ánh mắt khinh bỉ. Nhưng cậu chỉ vừa mới đi qua chỗ Sakura và Tomoyo thì một cánh tay chặn cậu lại.

Syaoran nhướn mày, Sakura quắc mắt

-"Cậu không nên xúc phạm người khác như thế." Sakura nghiêm giọng. Syaoran thoáng ngạc nhiên. Nhưng sau đó lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng.

-"Không liên quan tới cô." Nói rồi cậu gạt cánh tay Sakura Nhưng cô bé ngay lập tức nắm lấy cánh tay cậu. Lạnh. Sakura thoáng rùng mình. Cánh tay Syaoran rất lạnh. Như là tay của...

Tử Thi.

-"Làm gì vậy?" Syaoran bực mình gạt tay Sakura ra. Cô bé cũng chợt tỉnh. Nhanh chóng lấy lại phong độ.

-"Xin lỗi bạn ấy đi." Sakura gằn từng tiếng. Con bé lúc nãy đòi mát xa cho Syaoran kêu lên một tiếng khe khẽ. Ngay lập tức, nó lí nhí.

-"Không cần đâu chị Sakura"

Nhưng Sakura vẫn mặc. Syaoran chỉ lạnh lùng.

-"Không bao giờ."Rồi bước đi. Thân thủ rất nhanh. Khiến cho Sakura không kịp giữ lại. Sakura rùng mình. Lướt đi như gió như thế. Cứ như một hồn ma. Nhẹ bẫng. Ngay cả Đệ nhất cao thủ võ lâm Sakura cũng không cảm nhận được. Nhân vật này, rốt cuộc là người như thê nào????

-"Gì mà ngồi ngẩn thể cô bé?" Một giọng nói ấm áp vang lên ben tai Sakura khi cô đang ngồi nơi ghế đá. Eriol ngồi xuống bên cạnh cô, cười một cái rõ tươi.

"Hãm thế? Cười thế này thì chết con người ta."

Sakuran ghĩ thầm nhưng cũng cười lại với Eriol.

-"Không có gì. Em chỉ suy nghĩ một vài chuyện thôi."

-"Suy nghĩ tới mức ngẩn người à?"

-"Không có..." Sakura nói. Nhưng giọng yếu xìu.

-"Không muốn nói thì thôi vậy." Eriol cũng yếu giọng. Đường đường là thiên sứ cao cấp mà đến an ủi người ta cũng không biết. Eriol phụng phịu. Chẳng lẽ mình kém hấp dẫn như thế sao?

-"Phì..." Sakura phì cười làm Eriol nhăn mặt.

-"Cười gì thế?"

-"Cười cái bản mặt mình-kém-hấp-dẫn-thế-à của anh"

-"Ớ" Eriol ngớ người. "Sao em biết hay vậy?"

-"Nhìn nét mặt là biết thôi." Sakura lấy lại vẻ nghiêm túc. Anh chàng này cũng thú vị ra trò.

Thế nhưng cái ý nghĩ này chẳng được bao lâu. Chỉ một lát sau khi Eriol vào lớp, một đám con gái xúm lại quanh Sakura

-"Kinomoto Sakura". Một giọng lanh lảnh vang lên. Sakura chỉ ngước mắt lên, thắc mắc, chẳng buồn đáp.

-"Chị định câu thiên thần của bọn này đấy àk?"

Sakura vẫn im lặng, nhưng khuôn mặt hơi nhăn nhăn khó hiểu. Rồi cô quay qua quay lại như tìm gì đó.

-"Chị làm cái gì thế hả?" Con bé lúc nãy hỏi nó lên giọng khó chịu.

-"tìm cái cần câu." Sakura bình thản

-"Làm gì?"

-"Cô chẳng bảo tôi câu cái gì của cô còn gì."

-"Chị..." Con bé kia cứng họng. Nhưng Sakuratiếp lời.

-"Này. Có phải cô bị quáng gà không? Tôi có thấy cái cần câu nào đâu"

-"Cô..."

-"Còn mắc bệnh cà lăm nữa hả?"

Một vài đứa trong nhóm của con bé kia trố mắt, trưng ra cái bộ mặt tôi đang nhịn cười, nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác. Còn con bé đang doạ dẫm Sakura tím tái cả mặt mày.

-"Tôi cảnh cáo cô. Cô biết điều thì nên tránh xa Eriol của bọn tôi ra."

-"Có gần đâu mà tránh."

-"Cô..." Con bé kia không chịu nổi nữa. Vung tay lên. Nhưng cánh tay chưa kịp hạ xuống thì ngay lập tức một giọng nói lạnh lùng cất lên.

-"Ồn quá đấy."

Cả đám con gái cũng Sakura ngạc nhiên quay lưng hướng về phía giọng nói vừa thoát ra. Hình như là nghe nhầm thì phải. Giọng nói đó phát ra từ trên cái cây mà chiếc ghế đá cô đang ngồi được đặt. Sakura đưa mắt tìm kiếm. Chỉ một giây sau, Syaoran nhảy từ trên cây xuống làm bọn con gái khẽ rên lên. Tất nhiên là trừ Sakura

-"Muốn gây sự thì tìm chỗ khác.". Syaoran bỏ mặc ánh nhìn đắm đuối của bọn kia, hạ một câu. Nhưng bọn kia không đáp một lời. Dường như đang bị cái lạnh của cậu làm cho tê liệt, buộc lòng cậu phải gầm gừ.

-"Cho các cô 3 giây. Không mau biến đi thì đừng trách tôi."

Và lẽ dĩ nhiên, sau giây thứ 2 đã chẳng có ma nào dám ở lại, trừ Sakura

-"Anh ngủ trên đó nãy giờ hả?" Sakurabình thản hỏi.

-"Không liên quan tới cô."

-"Thân thủ khá đấy. Sư phụ của anh là ai?" Sakura bỏ mặc lời nói của Syaoran, tiếp lời

-"Không rảnh để nói với cô." Syaoran quay mặt, dợm bước đi. Nhưng Sakura kịp nắm tay Syaoran lại.

-"Cảm ơn nhé."

Syaoran quay mặt nhìn Sakura ngạc nhiên. Cô đang cười tươi như nắng với cậu. Chết tiệt. Cảm giác quái gì thế này. Syaoran lập tức giật tay ra khỏi tay Sakura đi thẳng. Còn Sakura chỉ đứng im, nhìn theo Syaoran và cười.

-"Thiếu gia." Kun rụt rè hỏi Syaoran. Cậu thiếu gia này làm sao vầy nè. Như là bị trúng tà vậy. Syaoran quay sang nhìn Kun, cố giấu nụ cười nhưng vẻ mặt vẫn còn mơ màng.

-"Ừ. Sao thế?"

Trời đất. Lại còn Ừ, sao thế nữa. Kun bắt đầu hoảng hốt. Trước nay Thiếu gia chưa bao giờ nói với cậu bằng cái giọng êm êm thế này. Kun bắt đầu hốt hoảng. Cậu không thèm để ý lễ nghĩa gì nữa, túm mạnh sợi lông mi của Syaoran giật giật. Vốn dĩ cậu đinh ôm lấy cái đầu Syaoran cơ. Nhưng mà đáng tiếc, cả người cậu cũng không to bằng cái đầu Syaoran. Tiểu yêu cũng có cãi khổ của tiểu yêu.

-"Làm cái gì thế?" Syaoran chau mày, lập tức lấy lại vẻ nghiêm trang. Kun thả sợi lông mi của Syaoran ra, vuốt vuốt ngực, thở phào

-"May quá. Thiếu gia không sao rồi."

-"Ta làm sao?"

-"Cứ như trúng tà ý."

-"Cái gì cơ?"

Câu gằn giọng của Syaoran làm Kun hết hồn. Chết rồi. đi quá giới hạn mất rồi. Nhưng cậu chỉ muốn lay cho thiếu gia tỉnh thôi. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Kun, Syaoran thốt nhiên bật cười.

-"Không cần sợ ta như thế."

-"Thiếu... Thiếu gia." Kun lắp bắp. "Hôm nay tôi phát hiện ra một tên quỷ."

-"Ở đâu?" Syaoran thản nhiên.

-"Phía sau ngôi trường của cậu."

Chỉ một phút sau, bóng người mặc áo choàng đen đã xuất hiện trên đỉnh đồi phía sau ngồi trường Tomoeda. Gió thổi tung chiếc áo choàng, có vẻ như cậu ta không mấy để ý, chỉ đứng im lặng. Vụt một cái, một bóng đen khác xuất hiện.

Bóng đen đó to lớn hơn, và không có chút gì là hình dáng của con người. Cái bóng đó phát ra tiếng "Phư...Phư..." kèm theo mùi hôi thối nồng nặc. Nó nheo đôi mắt đỏ lòm, đa tự cái nhìn như xoáy vào Syaoran. Vẻ mặt ẩn dưới lớp mặt nạ của Syaoran như thoáng nheo lại. Tên này có vẻ khá hơn tên hôm qua. Đã phân huỷ tới mức có mùi kinh khủng thế này.

-"Phư...Phư..." Tên quái vật kia dường như biết rõ Syaoran là ai. Hắn có vẻ dè chừng.

-"Nhanh gọn thôi. Hôm nay ta mệt."

-"Phư...Phư... Ngươi là ai?"

-"Có chịu ngoan ngoãn quay về địa phủ hay không?"

-"Thật buồn cười... Phư... Có ý định quay về thì ta trốn ra làm gì?"

-"được. Là ngươi chọn."

Syaoran nói khẽ, nhanh chóng rút ra từ không trung một thanh kiếm. Thanh kiếm đó chỉ độc một màu đen. Ngay cả nhưng viên kim cương lấp lánh được nạm trên cán cũng màu đen lấp lánh. Tên quái vật mở tròn con mắt, có vẻ sợ hãi, lùi lại.

-"Ngươi... Thật ra ngươi là ai?"

-"Ngươi không có cái vinh dự để biết ta là ai."

Syaoran lạnh lùng. Cậu vung thanh kiếm lên, vút một cái đã tới bên tên quái vật. Kinh khủng thật. Có khi sau này phải bảo tên tiểu yêu kia làm cho cậu một cái bịt mũi nữa. Cái mùi này thật quá kinh khủng. Tên quái vật như chợt tỉnh. Hắn nhanh chóng lùi lại, tạo cho mình một vòng tròn bằng linh khí con người. Syaoran nhếch mép. Thật hoang đường. Chỉ dựa vào thứ này mà cũng đòi chống lại cậu sao? Syaoran dừng lại, lơ lửng trên mặt đất. Cậu nhắm mắt lại, từ từ buông thanh kiếm. Thanh Kiếm lập tức sáng lên, lao vút về phía quả cầu bảo vệ tên quái vật, nhằm thẳng ngực tên quái vật. Một tiếng phập vang lên êm ái. Syaoran bình thản thu hồi thanh kiếm. Tên quái vật chỉ kịp trợn trừng đôi đồng tử trước khi tan thành bụi.

-"Woa. Thiếu gia thật oai nghiêm." Kun từ không khí biến ra, vỗ tay kịch liệt. Nhưng lập tức lại bị Syaoran lườm cho một cái nên nín thít.

Sakura từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ choàng một chiếc áo choàng mỏng manh nhưng khá kín. Cô thả mình trên chiếc giường, nhắm đôi mắt đẹp mê hồn lại. Cái cậu Syaoran đó đỏ mặt cũng thật dễ thương. Bây giờ thì cô biết tại sao Syaoran lại được hâm mộ như vậy rồi. Khuôn mặt trắng tinh, dáng người cao lớn. Hơn nữa lại rất đẹp trai. Đỏ mặt lại càng đẹp trai hơn nữa. Duy chỉ có điều quá lạnh lùng. Nếu ấm áp được như Eriol thì con gái trên đất nước này chết hết mất. Hắn lạnh lùng vậy âu cũng là cái may.

Sakura khẽ cười thầm. Cái lạnh lùng trên người Syaoran đối với cô có chút ấn tượng. Hình như hơi quen quen. Cái dáng vẻ lạnh lùng đó... Có cái gì đó vụt thoáng qua mắt Sakura cái nét lạnh đó của Syaoran cô từng cảm nhận được trên chiếc nhẫn im lìm trong hộc tủ của cô. Sakura chồm dậy, kéo ngăn tủ ra, lấy ra chiếc nhẫn màu đen tinh xảo. Nó vẫn đẹp mê hồn như lúc cô nhặt được nó. Sakura ngắm nghía. Rồi chẳng hiểu ma xui quỷ khiên thế nào, Sakura cho ngón tay, chính xác là ngón áp út của bàn tay trái, vào chiếc nhẫn.

Một luồng khí lạnh len lỏi qua Sakura Sau này cô mới biết. Đó là chiếc nhẫn mà Syaoran giữ gìn từ nhỏ. Chiếc nhẫn đó vốn dĩ là thứ Syaoran định đeo lên ngón tay người con gái mà cậu yêu. Sakura khẽ rùng mình. Sao lại lạnh thế này nhỉ? Sakura không hề biết. Chính chiếc nhẫn mà cô đang đeo lại thay đổi cuộc đời của cô.

Ở một góc nào đó trong ngôi biệt thự màu đen, Syaoran cũng khẽ rùng mình.

-"Kun này." Syaoran khẽ gọi.

-"Vâng."

-"Hình như là nó tìm được chủ nhân rồi." Syaoran nói khe khẽ.

Sakura không hề có ý định tháo chiếc nhẫn đó ra. Dường như có một sức hút rất mãnh liệt từ nó khiến cho ta không thể cưỡng lại. Thế nên cô cứ đeo tới lớp như thường ngày. Điều mà cô không để ý chính là thái độ khác lạ của Eriol và Syaoran. Eriol thoảng sửng sốt. Rồi ngay lập tức, khuôn mặt cậu tối sầm. Tuy chỉ vài giây nhưng nếu Sakura nhìn thấy chắc chắn sẽ phát khiếp. Syaoran thì có khá hơn. Cậu chỉ liếc qua chiếc nhẫn trên tay cô, nụ cười khẽ vụt qua rất nhanh.

-"Woa...... Sakura nhẫn cầu đôi hả?" Tomoyo vừa đặt chiếc cặp xuống bàn, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Sakurangay lập tức hét toáng lên.

-"Bậy." Sakura khẽ mắng.

-"không phải àk? Vậy cho tớ xem đi. Cái này đẹp quá." Tomoyo chồm tới, định nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Sakura ngay lập tức bị một bàn tay chặn lại.

-"Ủa?" Tomoyo sửng sốt nhìn lên chủ nhân của cánh tay đang chặn cô. Khuôn mặt xinh xinh thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó là đỏ lừ, rồi đến tím lịm. Syaoran nhìn lại cô bé với ánh mắt lạnh lùng.

-"Không được đụng vào nó."

-"Tại sao?" Cả Tomoyo lẫn Sakurađồng thanh.

-"Vì đó là nhẫn đính hôn của tôi." Syaoran đáp, vẫn cái vẻ lạnh lùng vốn có. Nhưng Sakura với Tomoyo thì trố mắt ra, nhất loạt hét lên

-"Cái gì????"

Ngay khi Sakura hét lên như thế là cô đã biết mình sai lầm. Cả lớp quay lại nhìn 3 người cứ như sinh vật lạ vậy. Sakura bụm miệng, ú ớ

-"Cái... Cái này... Là ở nhà tôi mà."

-"Nhưng nó vốn dĩ là của tôi."

-"Nhưng sao nó lại ở nhà tôi."

-"Không biết."

Cái vẻ bất cần của Syaoran làm Sakura đâm bực mình. Cái gì đang xảy ra đây chứ? Sao chiếc nhẫn này lại là của Syaoran? Sao nó lại ở nhà cô? Nó thành nhẫn đính hôn của cô từ lúc nào chứ? Phải công nhận ngay lúc nhìn thấy chiếc nhẫn này, Sakura đã nghĩ ngay tới Syaoran. Nhưng không thể vì thế mà bảo nó là vật đính hôn của cô với Syaoran được. Nếu đã vậy...

-"Đã vậy tôi trả lại anh."

Sakura vừa nói, vừa loay hoay rút chiếc nhẫn ra. Nhưng lạ một điều, chiếc nhẫn như ăn sâu vào tay cô vậy.

-"Không tháo ra được đâu."

Một giọng nói vang lên. Nhưng không phải là Syaoran. Mà là Eriol

-"Sao... Sao lại không chứ?"

-"Vì không thể. Bạn cứ đeo nó đi." Eriol lạnh nhạt nói rồi ra hiệu cho Syaoran ra khỏi lớp.

Sakura chưa bao giờ thấy Eriol lạnh lùng như vậy. Cô nghệt mặt ra. Dường như cả lớp cũng có phần ngạc nhiên. Nhưng rồi cũng giải tán. Sakuracũng ngồi xuống, băn khoăn

-"Có chuyện gì?" Syaoran hất hàm hỏi.

-"Sao cô ấy lại có chiếc nhẫn đó?" Eriol trả lời, quay lại nhìn thẳng vào mắt Syaoran. Nhưng Syaoran có vẻ không sợ sệt gì. Ngang nhiên nhìn lại

-"Vì cô ấy là vợ chưa cưới của tôi."

-"Nhưng cô ấy không hề biết, đeo chiếc nhẫn đó sẽ phải trở thành con dâu của Quỷ Vương." Mặt Eriol bắt đầu tím lịm.

-"Nhưng cô ấy đã đeo. Thế nào? Ngài THIÊN SỨ CẤP CAO thân mến? Ngài thừa biết nếu chiếc nhẫn đó đeo vào không tháo ra được thì đương nhiên là nó đã tìm được chủ nhân."

-"Ngươi biết ta là ai?" Eriol ngạc nhiên

-"Hành tung quá dễ bị phát hiện."

-"Vậy sao không ra tay?"

-"Vì cậu chưa làm gì tôi." Syaoran mỉm cười quay đi. Để lại một Eriol đang ngạc nhiên tột độ.

Đến cả khi Syaoran đi khuất rồi, Eriol vẫn chưa hết ngạc nhiên. Syaoran lợi hại hơn cậu tưởng. Trước nay chưa có ai có thể phát hiện ra hành tung của cậu nếu cậu không muốn. Syaoran quả thật phát hiện ra cậu. Nhưng lại chẳng làm gì. Con trai của Quỷ Vương sao lại có thể nhân đạo như thế? Nhất định là hắn ta có quỷ kế gì đó. Nhất định phải cảnh giác

-"Sao thiếu gia lại không ra tay?" giọng Kun từ trong không khí vang lên như nhát ma vậy. Syaoran vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.

-"đã bảo là vì hắn ta chưa làm gì ta hết."

-"Nhưng hắn tới là để bắt ngài."

-"Không phải muốn là làm được"

Syaoran kết thúc câu với thái độ nhạt nhẽo. Kun cũng đủ hiểu để không nói them gì nữa. Vì ở trường nên cậu không thể hiện hình. Hầu hết cậu chỉ tàng hình đi theo thiếu gia hoặc long vòng đâu đó tìm mấy hồn ma vất vưởng. Nhưng còn cô gái đó. Hình như thiếu gia rất thích. Chưa bao giờ cậu thấy thiếu gia có thái độ như vậy. Nếu muốn, thiếu gia chỉ cần một nhát đao là xong. Sự tồn tại của cô ta sẽ ngay lập tức tan biến. Mọi người sẽ chẳng ai biết đã từng có một Sakura và chiếc nhẫn sẽ về tay Thiếu gia. Nhưng mà....

Kun khẽ nhìn liếc sang Syaoran. Cậu ta vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng nhưng có vẻ đang cố giấu đi niềm vui gì đó rất khó tả.

-"Sakura cậu lừa tớ." Tomoyo mếu máo níu níu cánh tay Sakura

-"Lừa gì?" Sakuranhíu mày.

-"Cái nhẫn đó là vật đính hôn Syaoran tặng cho cậu mà."

-"Hắn tặng cho tớ bao giờ? Tớ nhặt được đấy chứ."

-"Nói dối. Đại tiểu thư như cậu có bao giờ nhặt cái gì đâu."

-"Bé cái mồm thôi." Sakura rít lên, cố ngăn cho Tomoyo nói toẹt ra gia cảnh nhà cô. "Cậu nghĩ thế nào cũng được"

-"Ừ." Tomoyo thôi ngay khuôn mặt mếu máo của mình, rõ ràng là giả vờ nãy giờ.

-"Cậu thích Syaoran hả?"

-"Giờ không thích nữa." Tomoyo trả lời Sakura với khuôn mặt không thể thật hơn

-"Tại sao?"

-"Vì cậu ta sắp trở thành chồng của bạn thân tớ"

-"Nói bậy." Sakura khẽ mắng Tomoyo. Với Sakura mà nói, chỉ qua mấy ngày tiếp xúc Syaoran, cô cũng biết Syaoran thật ra rất tốt. Đôi khi cô cũng có ý nghĩ cưa cẩm chàng trai này. Tội lỗi quá. Nhưng đột nhiên thế này, Sakura lại cảm thấy không vui. Cô tình cờ nhặt được chiếc nhẫn, sau đó Syaoran lại bảo cô đeo nó vì cô là vợ chưa cưới của cậu. chiếc nhẫn kì lạ này lại tháo mãi không ra. Thật chẳng biết đường nào mà lần. Bạn Sakura của chúng ta mải suy nghĩ những chuyện hôm nay mà quên mất một điều quan trọng : Tại sao chiếc nhẫn đó lại ở nhà cô?

-"Bác Nadeshiko ới!!!!!!!!! Sakura nhà ta có bạn trai rồi" Tomoyo vừa về tới nhà Sakura đã hét lên ông ổng, lờ luôn cả cái nhìn giận dữ của Sakura Thật ra trước nay Sakura vẫn ngạc nhiên một chuyện. Người ta nói ánh mắt như nhát dao. Tomoyo trước giờ hứng chịu không ít nhát dao từ Sakura Cớ sao trên người không một lỗ hổng để cho cái thói nói nhiều nói nhảm của cô bé.

-"Tomoyo. Cháu đùa bác hả? Sakuranhà bác chỉ có bạn võ thôi. Làm gì có chuyện bạn trai?" Mẹ Sakura ló cổ từ trong nhà ra.

-"Thật mà bác Nadeshiko." Tomoyo hớn hở. "Còn có nhẫn nữa. Bác xem" Rồi cô bé kéo bàn tay Sakura không thèm để ý khuôn mặt cau có của Sakura chìa ra ngón áp út đeo nhẫn của Sakura trước mặt mẹ cô, mặt hớn hở như là một đứa trẻ khoe quả bóng bay vừa được tặng vậy.

-"Woa!!!!!!!!!!!!" Mắt bà Nadeshiko sang rỡ, bấu chặt ngón tay Sakura xuýt xa. "Vụ này hay àk nha. Sakura bao giờ dẫn con rể về gặp mẹ?"

-"Con rể gì chứ?" Sakura khó chịu rút tay lại. Cứ bị nhìn chòng chọc thế bàn tay nuột nà của cô sớm muộn gì cũng sẽ mòn mất. "Con tình cờ nhặt được chiếc nhẫn này thôi."

Rồi như không để mẹ cô nói gì, Sakura bước nhanh lên phòng, khoá trái cửa lại.

Thả người rơi tự do xuống chiếc giường thân yêu, Sakura nhắm mắt lại. Có những chuyện cần phải sắp xếp lại trong đầu cô. Để xem nào. Chiếc nhẫn này cô tình cờ nhặt được. Syaoran bảo cô đã đeo chiếc nhẫn này tức là cô trở thành vợ chưa cưới của cậu. Chiếc nhẫn không tháo ra được. Vậy là cô trở thành vợ chưa cưới của Syaoran. Không đúng không đúng. Cô đã nhận lời đâu? Cô mới chỉ quen Syaoran có mấy ngày. Với lại Syaoran với cô cũng chẳng yêu đương gì. Có khi nào hẹn ước gì gì từ nhỏ không? Nghĩ tới đây, Sakura lại bật cười, tự nhạo bang cái trí tưởng tượng của cô. Trong kí ức của cô làm gì có cái hẹn ước nào đâu.

Dòng suy nghĩ của Sakura đang vẩn vơ trôi thì cô nghe tiếng mẹ cô gọi. Có vẻ phấn khích lắm. Chuyện gì mà mẹ cô gọi cô ầm ĩ lên thế nhỉ? Sakura tò mò, đứng dậy bước xuống phòng khách

Xuống tới nơi, một nụ cười làm cho cô choáng váng. Không choáng thì chắc cô phải đi khám lại thần kinh mất. Syaoran đang ngồi đối diện với Mẹ cô, mỉm cười trả lời những câu hỏi của bà một cách nhã nhặn. Sakura không cần nhìn khuôn mặt mẹ cô cũng biết mẹ cô đang cười tươi tới mức nào. Đúng là ngược đời. Học sinh cuối cấp, sắp thi đại học. Phụ huynh nào cũng cố hết sức để con em không dính vào ba vụ tình cảm vớ vẩn. Thế nhưng mẹ cô thì cứ cố vun vào cho cô. Thỉnh thoảng tới nhà bạn về còn cố ý nói bong gió con trai nhà người ta đẹp trai ngời ngời, ai yêu được quả có phúc. Sakura lập tức đáp lại. Đẹp trai mà vô dụng cũng chẳng để làm gì. Hay là mẹ thấy cái con bé nhà đó có người yêu rồi, cứ cười suốt ngày. Sakura lại nói con bé ấy thiểu năng hở mẹ. Có khi mẹ cô không chịu nổi đứa con gái gợi mãi không chịu yêu, nói thẳng toẹt. Con ơi con àk. Sao không chịu yêu lấy một lần. Sau này ế mất. Sakurachẳng mảy may bận tâm, đáp lại. Thế sao mẹ không thôi thúc ép con lấy một giây? Bậy giờ nghe Tomoyo bảo Sakura có bạn trai. Bà không mừng mới lạ.

Syaoran ngước nhìn thấy Sakura đang ngẩn mặt nhìn mình, lập tức cười tươi, buông một câu.

-"Chào hôn thê."

Sakura trố mắt. Hôn thê? Ngay lập tức, mặt cô tím lịm.

-"Hôn cái khỉ mốc. Anh ăn nói cho cẩn thận."


Syaoran không lấy gì làm kinh ngạc trước lời lẽ khiếm nhã của Sakura ngược lại mắt cậu lại lấp lánh lên, kiểu "Có cá tính. Tôi thích em rồi đấy." . Quả thật Sakura nhìn cái ánh mắt đó, chỉ hận không thể nhảy tới nhai đầu tên Syaoran kia. Cái này người ta thường gọi là hiệu quả của giáo dục. Mẹ Sakura quay lại nhìn cô, cười nói.

-"còn chưa chuẩn bị đồ nữa hả. Con thật là. Hôm nay có hẹn với con rể mà không nói mẹ biết."

-"Ớ... Hẹn?" Sakurangớ ra.

-"MẸ àk" Syaoran quay lại nhin bà Nadeshiko, cố tình nhấn mạnh chữ mẹ như thể nói với Sakura rằng mẹ em đã đồng ý cho chúng ta yêu nhau. "Chắc cô ấy ngại thôi ạk. Con xin phép lên chuẩn bị với vợ con."

-"Ừ Ừ." Mẹ Sakura như chỉ đợi có thể, gật đầu lia lìa. Syaoran đứng lên, mỉm cười với Sakura đang đờ đẫn cả người, sau đó bước lên, kéo Sakura lên phòng cô  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro