Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakura trong vô thức bị dẫn đi như một con ngốc vậy. Syaoran thì cứ cười mủm mỉm. Nếu không phải vì đang choáng thì Sakura hẳn đã đỏ mặt trước cảnh Syaoran cười thế này rồi. Thế này mới gọi là mê hoặc lòng người chứ. Vào trong phòng rồi, cô vẫn đứng ngẩn ra một chỗ. Syaoran không nể nả gì, nằm bịch xuống chiếc giường của cô, giọng mơ hồ

-"Còn không thay đồ đi? Hay là cần tôi thay giúp?"

-"Thay giúp?" Sakura lặp lại trong vô thức. Rồi cô đỏ bừng mặt, gắt lên. "Không cần." Nói rồi chọn bừa một chiếc váy trong tủ, bước vào trong phòng tắm

Chưa đầy năm phút sau, cô bước ra ngoài. Mái tóc xoã trên đôi vai trắng ngần. Chiếc váy đen vai trần như tôn lên nước da của cô. Syaoran thoáng chốc ngỡ ngàng. Chính xác là một mĩ nhân. Sakura không để ý, bước lại bàn trang điểm. Trong phòng tắm, Sakura cũng tỉnh ra rồi. Có người rủ đi chơi thì đi chứ sợ gì? Nhưng đã đi thì cũng cần trang điểm một chút. Sakura chọn lấy cây son nước màu hồng tươi, chu môi thoa son, sau đó lùi lại ngắm nghía.

-"Không tồi." Syaoran đứng dậy, liếc qua Sakura một cái. Không tồi là không tồi thế nào? Đường đường là mĩ nữ hiếm có mà lại bảo không tồi. Sakura thụng mặt, lườm lườm Syaoran, đợi cậu quay lưng đi thì lập tức le lưỡi ra. Bổn cô nương đây phải gọi là quá tuyệt chứ không phải không tồi nhá.

Thực ra những hành động của Sakura Syaoran đều thấy hết. Con trai Quỷ Vương đâu phải hạng xoàng. Quay lưng đi cũng có thể nhìn thấy phía sau lưng. Nhưng Sakura lại không có cái khả năng nhìn thấu đó. Nên cô không thể nhìn thấy khuôn mặt Syaoran đang đỏ bừng. Nguy hiểm thật. Nếu không kịp kiềm chế, lúc Sakura thoa son đã hôn cô ấy mất rồi. Lại còn cái hành động le lưỡi trêu cậu nữa. Sakura quả thật quá xinh đẹp.

2 người vừa xuống nhà thì mẹ cô đã tươi cười đón trước.

-"2 con đi vui vẻ nhé. Đi tới khuya cũng chẳng sao."

-"Cái gì mà đi tới khuya cũng chẳng sao chứ." Sakura càu nhàu. " Mẹ không sợ con gái mẹ bị hại sao?"

-"Nếu cô không phải đệ nhất võ lâm thì Sakura còn sợ chút chút. Huống hồ Syaoran chẳng phải loại người xấu xa gì." Mẹ Sakura buông một câu làm Sakura á khẩu, còn Syaoran ngay lập tức lấy lại cái vẻ lịch sự nho nhã lúc mới gặp mẹ cô.

-"Con sẽ đưa cô ấy về sớm ạk. Chào mẹ chúng con đi."

-"Ừ. Đi đi con." Mẹ Sakura cười với Syaoran, quay lại nhìn Sakura với ánh mắt "đừng có làm gì lỗ mãng với chồng con đấy".

Ngồi trong chiếc xe BWM màu đen của Syaoran mà Sakura mặt cứ lạnh tanh. Syaoran cũng lạnh không kém, nhưng nếu để ý có thể thấy rõ cậu đang rất vui. Chính Syaoran cũng chẳng hiểu nổi tại sao cậu lại làm như thế. Chỉ biết là vừa về tới phòng cậu đã cảm thấy thắc mắc. Căn phòng của cậu có vẻ tối. Không tối mới lạ. toàn màu đen cơ mà. Syaoran muốn biết, nếu Sakura vào căn phòng này thì nó sẽ sang bừng tới cỡ nào. Vì dù có nhìn góc độ nào, Syaoran cũng thấy Sakura rất sáng. Tức là dù có nhìn ở góc nào thì cô cũng rất hút hồn. Nghĩ tới đây, Syaoran len lén nhìn qua Sakura Quả thật. Như một bức tranh vậy. Nữ nhân đeo bám cậu không ít. Nhưng đẹp tới mức này thì chỉ có một. Sakura ngồi im như tượng, chống cằm nhìn ra phía ngoài như đang suy nghĩ gì đó. Thực ra thì cô định hỏi xem là đi đâu. Nhưng tính Sakura vốn không hay tò mò. Hơn nữa có hỏi chắc Syaoran cũng chẳng nói. Cái này suy ra được từ tính cách ngày thường của cậu.

Chiếc xe đỗ xịch lại trước cổng ngôi biệt thự đen. Hai tên vệ sĩ gác trước cổng vội vàng chạy ra mở cửa cho Syaoran và Sakura bước xuống. Hai con người, một người mặc chiếc áo đen đầy hấp dẫn, một người xinh đẹp trong chiếc váy đen như hút hồn người ta. Đứng bên nhau như một bức tranh lặng lẽ mà lại ẩn chứa chút gì đó huyền bí. Một người đàn ông có mái đầu hoa râm lục tục ra đón 2 người. Syaoran khẽ nhíu mày. Lão già này ở đâu ra vậy. Đang định lên tiếng hỏi thì ông già kia lập tức hấp háy mắt cười cười. Cái điệu cười không lạc vào đâu cho được. Thằng nhóc Kun này làm cái trò gì không biết.

-"Thiếu gia đã về." Ông ta lên tiếng, lấy lại bộ mặt nghiêm túc, Kính cẩn cúi đầu trước Syaoran rồi quay sang Sakura "Chào mừng tiểu thư tới biệt thự Đen"

Sakura bước vào ngôi nhà kì lạ, lòng không khỏi thán phục tay nào thiết kế ngôi biệt thự này. Kiến trúc bên trong rất tinh xảo. Duy chỉ có điều độc một màu đen. Ngôi biệt thự uy nghĩ được thắp sáng bởi rất nhiều đèn. Nó lung linh, lấp lánh như có ma lực. Syaoran khuẩy tay cho mọi người lui hết, riêng cậu dẫn Sakura vào phòng của mình. Chiếc phòng này cũng độc một màu đen. Chỉ có một chiếc đèn treo chiếu sáng. Syaoran thả phịch người xuống chiếc ghế màu đen êm êm, bắt đầu ngắm nghía.

-"Này." Sakura cuối cùng cũng nhìn xong căn phòng. Cất tiếng gọi Syaoran. "Chúng ta làm gì ở đây vậy?"

Làm gì ở đây? Chính Syaoran cũng không biết cậu đưa Sakura tới đây rồi làm gì ngoài việc ngắm xem hiệu ứng cô mang lại cho căn phòng. Quả nhiên có sáng sủa hơn. Thứ ánh sáng không phải từ nhưng bóng đèn tầm thường mà là thứ ánh sáng kì diệu.

-"Không biết." Syaoran buông một câu làm Sakura ngớ người

-"Không biết? thế đưa tôi tới đây làm gì?"

-"Ngắm." Syaoran trả lời câu hỏi của Sakura một cách bình thản. Cái gì cơ? Ngắm ák? Tới nhà cô "mê hoặc" mẹ cô rồi mang cô đi như một món đồ, tới đây chỉ để ngắm thôi sao. Mặt cô bắt đầu tím dần. "Anh..."

-"Thật ra là muốn nói rõ với cô một chuyện." Syaoran nhất thời không nghĩ ra được ý gì, bật ra một câu. Cậu như thấy sợ, nếu Sakura thấy tới đây thừa thãi nhất định sẽ bỏ về. Syaoran không muốn Sakura bỏ về chút nào.

-"Chuyện gì?" Sakura ngồi xuống chiếc ghế đối diện Syaoran, đưa cái ánh mắt "nói đi, Sakura nghe" ra nhìn Syaoran.

-"Ờ...." Syaoran ậm ừ. Thật ra cũng chẳng biết nói gì. Nhưng chắc cũng nên giải thích cho mô một chút về mối quan hệ của hai người. "Chuyện chiếc nhẫn."

Sakura im lặng, chờ Syaoran nói tiếp

-"Thật ra đó là chiếc nhẫn của mẹ tôi để lại." Syaoran chậm rãi nói, mắt thôi nhìn Sakura khép hờ lại.

"Chiếc nhẫn này có thể rất kì lạ với cô. Chỉ có người nào thật sự là chủ nhân của nó thì mới có thể đeo nó. Đó là chiếc nhẫn gia truyền kì diệu của nhà tôi."

"Lúc đầu nhìn thấy cô đeo nó, tôi có chút bất ngờ. Trước nay chiếc nhẫn này chưa có người nào có thể đeo được. Ngay cả người bạn thanh mai trúc mã, lớn lên với tôi từ nhỏ, khi đeo vào cũng bị thương, phải dưỡng thường tới mấy tháng."

-"Cô quả thật là người rất may mắn. Bởi nếu không phải là chủ nhân của nó thì mạng cô chắc chắn không còn."

-"Ý anh là tôi nên cảm thấy may mắn vì tôi "được" chiếc nhẫn chọn sao?" Sakura cắt lời Syaoran, có chút ngạo mạn xen lẫn giẫn dữ. Tuy tính cách của cô không kiêu ngạo, nhưng tự trọng của cô rất cao. Như thế này cứ như là Sakura đang nhận sự bố thí vây. Chẳng khác nào cô đang bị lăng nhục.

-"Không hắn." Syaoran vẫn nhắm nghiền đôi mắt. rồi cậu khe khẽ nói. "Dường như người thấy may mắn là tôi."

Nhưng Sakura không nghe thấy câu nói sau cùng của Syaoran. Cô cau mày, giận dữ.

-"Li Syaoran" Cô rít lên. "Anh đang đùa với tôi đó sao? Nếu không phải ý đó thì chuyện anh nói là ý gì?"

Syaoran không nhìn cô, không mở mắt ra. Khuôn mặt cậu có gì đó rất khó hiểu. Cậu không trả lời. Chính điều này làm Sakura rất tức giận. Cô nghĩ Syaoran đang khinh thường cô. Sakura đứng bật dậy, cúi xuống sát mặt Syaoran. Hơi thở của cô phả vào khuôn mặt cố làm ra vẻ lạnh băng của Syaoran.

-"Li Syaoran. Anh có giỏi thì nhìn tôi mà giải thích đi. Ý anh là như thế nào. Nếu anh là đàn ông thì mở mắt ra nhìn tôi ngay lập tức."

Lời nói của Sakura nửa như thách thức, nửa như ra lệnh. Syaoran từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Sakura Khốn kiếp. Sakura không biết như thế này là quá lắm sao. Sức chịu đựng của Syaoran cũng có hạn. Đôi chân mày của cậu khẽ nhíu lại. rất nhanh, cậu đưa tay vòng ra say gáy Sakura mặc cho cô trố mắt nhìn, Syaoran đặt lên môi Sakura một nụ hôn cũng rất nhanh. Rồi nhân lúc Sakura đang cứng đơ người vì kinh ngạc tột độ, cậu đẩy Sakura nằm xuống ghế, nằm đè lên cô, ánh mắt như muốn thiêu đốt Sakura Syaoran khẽ thì thầm.

-"Sakura Em không biết rằng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của em, tôi sẽ mất kiểm soát mất không."

Sakura vẫn cứng đơ người, nhìn chằm chằm vào Syaoran làm cậu đỏ bừng mặt, thở dài rồi bật ra một câu chửi thề

-"Chết tiệt. Sakura. Em thật quá đáng."

Rồi Syaoran lại hôn cô. Chiếc lưỡi ẩm ướt nhân cơ hội đôi môi Sakura không khép lại vì quá ngạc nhiên, len lỏi vào phía trong miệng cô. Cậu nhắm nghiền đôi mắt, xiết lấy Sakura. Sakura cũng dần bị cái mãnh liệt của Syaoran lôi cuốn. Dần dần, cô cũng đáp lại nụ hôn của Syaoran. Đôi tay trắng ngần của cô vòng qua, ôm lấy Syaoran. Sakura cảm thấy một bàn tay nóng bỏng xiết chặt lấy chiếc eo thon nhỏ của cô. Mỗi centimet tiếp xúc với Syaoran dường như nóng bừng lên. Một lúc sau, khi Syaoran rời bờ môi của Sakura cô vẫn như cảm nhận được hơi thở của cậu trên khuôn mặt đang đỏ bừng của cô. Syaoran khẽ thở dài.

-"Xin lỗi."


Câu xin lỗi của Syaoran dường như chẳng có tác dụng gì với Sakura Mặt cô vẫn nóng bừng, đỏ lựng một cách bất thường. Syaoran thốt nhiên có chút hốt hoảng. Nguy rồi. Không khéo sau này bị Sakura cạch mặt mất. cậu bối rối, đưa tay lên vuốt vuốt mấy sợi tóc mái như muốn che đi khuôn mặt mang vẻ tội lỗi của mình, quên mất cái tư thế đáng hiểu nhầm của cậu với Sakura cậu nói liền một mạch

-"Sakura Xin lỗi. Anh không kiềm chế được. Em cứ đánh anh đi. Anh không đánh trả đâu. Nhưng em tuyệt nhiên đừng hiểu nhầm. Anh không có ý nói em may mắn vì được chiếc nhẫn chọn. Anh mới là người phải cảm thấy may mắn vì em là chủ nhân của nó. Ý anh là... Sakura Em đồng ý làm vị hôn thê của anh chứ?"(thay đổi cách xưng hô nhanh thế ông anh)

Mắt Sakura dường như không thể mở to hơn được nữa. Syaoran đang tỏ tình với cô. Còn nói cậu thấy may mắn vì cô là chủ nhân của chiếc nhẫn. Đầu óc Sakura như loạn lên. Cô chẳng nghĩ được gì nữa. Cô đẩy Syaoran ra, lập cập chạy ra ngoài.

-"Tiểu Thư. Tiểu thư." Kun đang định đem hoa quả vừa gọt xong lên cho thiếu gia thì thấy Sakura chạy vụt qua. Cậu đưa mắt nhìn Syaoran. Nhưng Syaoran chỉ đuổi theo Sakura tới cửa phòng rồi dừng lại. Không khéo đuổi theo sẽ làm cô ấy hoảng sợ thêm. Kun nhìn Syaoran thất vọng như thế cũng im lặng không nói gì

Sakura cố sống cố chết chạy ra khỏi biệt thự. Cô cứ chạy mãi mà không xác định được đang chạy đi đâu. Tới khi dừng lại để thở mới để ý là đã chạy về khu phố nhà cô. Trời đã tối. mọi nhà cũng đã lên đèn. Không phải Sakura không muốn làm hôn thê của Syaoran. Chỉ là cô nhất thời quá bất ngờ. Bây giờ nghĩ lại thấy mình thật ngốc. Việc gì phải chạy chứ. Sakura đưa tay quẹt mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô vuốt vuốt ngực. Tim đập liên hồi. Cô tự nhủ, chỉ vì vừa chạy xong thôi. Nhưng trong lòng Sakura không thể nào dập tắt nỗi hân hoan. Tim cứ như muốn gào thét lên. Chết tiệt. Đều là do lão Syaoran kia hết. ngượng quá hoá giận. Sakura đổ ngay lên đầu Syaoran mọi tội lỗi. Ai bảo cậu ta hôn cô chứ. Sakura phụng phịu bước về nhà, khuôn mặt thất thểu. Đi qua một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Một nhóm người chặn Sakura lại.

-"Ôi cô em xinh đẹp." Một tên cất giọng khả ố không tả nổi. Cười hô hố với đám xong quanh. Sakura ngước lên. Bọn nhóc con. Dám chặn đường của cô

-"Chuyện gì?" Sakura uể oải đáp lại.

-"Chuyện gì?" Một tên nhái giọng Sakura mua vui cho cả đám. Cả bọn lại cười rống lên.

-"Có khẩu khí đấy cô em." Một tên có vẻ là đại ca bước tới, đưa tay định vuốt má Sakura

Mắt Sakura thoáng chốc sáng bừng lên. Có chúa mới biết bọn này tốt số vì gặp người đẹp như Sakura lại bội phần xinh đẹp vì khuôn mặt đỏ bừng hay là xui xẻo vì gặp Sakura lúc này đang hừng hực lửa giận (Chẳng biết có phải vì ngượng quá nên giận không; >0<). Tay của tên kia vừa mới đưa ra được chưa tới đích, Sakura đã quắc mắt nhìn hắn. Bàn tay nhanh chóng bị tóm lấy, bẻ ngoặt ra sau. Sakura càng đánh càng hăng. Cô đưa tay phang cho tên đại ca một cái trời giáng vào gáy làm hắn lăn ra bất tỉnh. Bọn đàn em cũng được cô chăm sóc rất kĩ càng. Mỗi cú đánh cô tung ra đều kèm theo một câu đại loại như "Dám hôn ta này." Hay là "Syaoran khốn kiếp. Đồ háo sắc." Chỉ một lát sau, cả bọn đã nằm lăn ra đất, lăn lộn qua lại. Tên nào tên nấy bầm dập. Sakura dường như trút được gánh nặng trong lòng, phủi tay cười tươi.

-"cảm ơn mấy cưng nhé."

Rồi bỏ đi. Bỏ lại bọn lưu manh chắc lần sau thấy gái như thấy tà. Tuyệt đối không dám đụng tới đàn bà con gái nữa.

Sáng hôm sau tới lớp, Sakura quyết định trưng ra bộ mặt bình thường. Tức à cái bộ mặt "Cả thế giới có như nào cũng chẳng phải chuyện của ta." Ngồi trong lớp, Syaoran thỉnh thoảng lại lấm la lấm lét nhìn sang Sakura không chịu ghi chép gì. Thậm chí tới sách vở cũng không thèm bày ra trên bàn. Chuyện này cũng chẳng có gì lạ với Syaoran. Từ lúc nhập học tới giờ chưa ai thấy cậu học bao giờ. Con trai Quỷ Vương chỉ đi thực tập thôi. Đâu phải đi học. Tất nhiên chuyện này chỉ có Syaoran, Eriol với Kun biết. Eriol vẫn tỏ ra bình thường với Sakura Vẫn quay sang hỏi bài này nọ, chẳng có chút gì của vẻ lạnh lùng hôm qua. Tomoyo tất nhiên chẳng có gì thay đổi. Trước tới nay Tomoyo quan niệm thầy cô trường này dạy chẳng được gì. Không vì Sakura với cô bé không muốn để lộ thân phận thì cô cũng chẳng tới cái trường này làm gì. Thế nên chủ yếu cô bé tự học ở nhà. Còn tới lớp chỉ toàn ngủ. Hoạ hoằn lắm thì cũng chỉ nhìn lên bảng cho nó lịch sự khoảng 2 phút rồi lại gục xuống bàn ngủ tiếp.

Giờ ra chơi, Sakura đang ngồi nhâm nhi thanh sô cô la của mình thì một thằng nhóc mặt mày đỏ bừng, bước tới trước mặt Sakura

-"Chị Sakura"

Sakura ngước lên nhìn cậu bé, không tỏ vẻ không muốn nghe nhưng cũng chẳng có vẻ gì là không muốn nghe.

-"Em..." Thằng bé ấp úng tiếp lời. "Chiều nay lớp bọn em giao lưu bóng rổ với lớp chị."

Bóng rổ hả? Cái này hình như Sakura cũng có nghe . Hình như là lớp cô giao hữu với lớp vô địch khối 11 gì đấy. Trước nay Sakura chẳng quan tâm tới chuyện đó bao giờ. Cái thẳng nhóc đang đỏ bừng mặt trước mặt Sakura cũng khá cao ráo. Nói là khá cho nó khiêm tốn. Thực chất chắc cũng tầm 1 mét 85 là ít. Nếu ai đó chưa biết thì chắc hẳn là phải thắc mắc chuyện này có gì lien quan tới Sakura mà nói với cô chứ. Thế nhưng với cái lớp này thì chuyện này quá chi là quen thuộc.

-"Ừ." Sakura mỉm cười lấy lệ. "Rồi sao?"

-"Liệu... chị có thể... Ý em là... Nếu trận này lớp em thắng, chị có thể cho phép em mời chị đi uống nước không ạk?" thằng bé hít một hơi như lấy lại dũng khí.

-"Ok" Sakura lại cúi xuống nhâm nhi thanh sô cô la của mình. "Cố lên nhé."

Thằng bé có vẻ như sướng rơn. Mắt nó mở to phấn khích. Nó vội vã lượn ra ngoài với mấy đứa bạn đang thập thò nãy giờ.

Ngay khi thằng bé với đám bạn đi khuất, Tomoyo mới uể oải nói với Sakura mắt vẫn không mở ra.

-"Thật là. Sakura Như thế rất tội nghiệp cho bọn nó đấy."

-"Có gì đâu chứ. Tớ hứa thật lòng mà." Sakura bình thản đáp

-"Ôi thằng nhóc tội nghiệp."

Tomoyo khẽ than thay cho thằng nhóc. Ai chẳng biết lớp Sakura bóng rổ vô địch chứ? Bọn nhóc kia cứ cố đấm ăn xôi, cố gắng thắng để giành lấy một cái hẹn với Sakura Ngây thơ tới mức đấy là cùng. Kết quả là chưa có em zai nào đủ năng lực để có được một ly nước uống cùng Sakura bằng cách này hết.


Syaoran ngồi im lặng. Cậu tất nhiên chẳng biết chuyện này. Cậu khẽ cau mày. Nếu thua thì Sakura sẽ phải hẹn với thằng nhóc mặt búng ra sữa kia. Syaoran không thích chuyện này chút nào hết. Mà Sakura đồng ý làm gì cơ chứ. Nghĩ thêm bực mình. Cô là vợ chưa cưới của cậu cơ mà. Đồng ý hẹn với thằng khác trước mặt cậu. Nếu không phải còn e dè vì nụ hôn hôm qua thì lúc này Syaoran đã cho thằng nhóc kia đi gặp cha cậu rồi. Thật bực mình.

Eriol trước cảnh đó thì cũng không vui không kém Syaoran. Lí do tại sao thì chính cậu cũng chẳng biết. Nhưng với tính cách của Eriol thì dù có bực mấy cũng không để lộ ra. Vậy nên dù không e dè cái gì, Eriol cũng không đứng lên xử đẹp thằng nhóc kia.

Cả 2 chàng trai, 2 hot boy của lớp, trước cái cảnh Sakura bị ép hẹn hò(đó là theo con mắt của 2 chàng nhà ta) thì đều cảm thấy khó chịu. Vì khó chịu nên đương nhiên chẳng hề muốn Sakura hẹn hò với nhóc kia. Mà muốn Sakura không hẹn thì chỉ có một cách:

Chiến thắng trận bóng rổ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro