Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở chung . Sakura bây giờ mới biết. Syaoran không khác gì một đứa trẻ. Suốt ngày đây là cái gì, kia là cái gì, tại sao thế này, tại sao thế kia. Chỉ riêng việc giải thích cho Syaoran cũng đến hết ngày. Cuối cùng, sau một tuần, Sakura cũng hết cả kiên nhẫn, nhất quyết đi học, mặc cho Syaoran năn nỉ cỡ nào đi chăng nữa.

Sau một tuần không đi học, mọi người xúm xít lại hỏi han cô. Bây giờ mới biết A1 của cô tình cảm bao nhiêu. Thế mà lâu nay cô không nhận ra. Eriol với Tomoyo thì dính lấy nhau cả ngày. Cứ như thể rời ra thì sẽ mát luôn vậy. Ở nhà thì dính phải Syaoran, ở lớp thì cứ nhìn đôi này tình tứ tới phát ghét. Sakura quả thật đang suy nghĩ xem có nên chuyển trường hay không.

Hôm đó, Sakura đang ngồi hóng gió trên sân thượng thì Luke tới. Mặt Luke dường như gầy xọp đi. Lúc đầu cậu ta xuất hiện, Sakura còn hết hồn tưởng ma. Nhìn lại hoá ra không phải

-"Sakura..." Luke nghiêm mặt.

-"Gì...gì vậy Luke?" Sakura tái mặt. Giọng Luke cứ như oan hồn gọi con nợ vậy.

-"Sao hôm đó em lỡ hẹn?"

-"Ơ..." Sakura nghệt mặt ra. Từ hôm đó tới giờ, quả thật Sakura đã quên mất Luke. Cái hẹn dĩ nhiên khônh hề hiển hiện ra trong đầu cô. "Hôm đó, em có việc."

-"Có việc sao không nói trước với anh???"

-"Việc gấp mà."

Nhìn ánh mắt Sakura trốn tránh, Luke đã biết là co chuyện gì. Tim cậu đau thắt. Không đâu. Chắc không phải như thế đâu.

-"Sakura. Em giận anh chuyện gì sao?"

-"Không có."

-"Vậy sao em không dám nhìn vào mắt anh?"


Sakura im lặng. Thật ra, với Sakura mà nói, tình cảm với Luke không thể tiến tới cái gọi là yêu. Thế nhưng Sakura không nhẫn tâm nói chia tay với Luke. Lần này quả thật cô sai rồi. Đáng ra không nên nhận lời Luke. Sakura thở dài

-"Luke. Thật ra... chúng ta đừng nên thế này nữa."

-"Đừng nên thế này? Nghĩa là thế nào Sakura???"

Sakura không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy đau khổ của Luke. Cô thật sự không nỡ.

-"Chúng ta tốt nhất là chia tay đi thôi."

-"Tại sao? Anh không tốt điểm nào? Em nói đi. Anh nhất định sẽ sửa."

-"Không. Thật ra là... Chuyện này không phải lỗi tại anh. Luke. Em thật sự không thể yêu anh."

-"Tại sao??? Sakura. Sao em lại đối xử với anh như thế?"

-"Em xin lỗi. Em.... Em sắp kết hôn rồi. Thật sự xin lỗi anh."

Sakura nói nhanh. Cô không thể chịu nổi cái không khí này nữa. Sakura đứng dậy, bước nhanh. Để lại Luke đau khổ bên sau.

Chiều hôm đó về tới nhà, Sakura không tài nào tháo nổi bộ mặt đưa đám xuống. quả thật cô không thể nào dẹp bỏ được cái cảm giác áy này trong lòng. Mặc dù Luke thực chất chỉ vì cô có nét giống với người bạn gái cũ nên mới muốn làm bạn trai cô, thế nhưng...

Syaoran nhìn vẻ mặt của Sakura, khuôn mặt không còn nét tinh nghịch nữa. Cậu lẳng lặng cất cặp cho Sakura, rồi tới chiếc ghế xa lông mà Sakura đang ngồi, ôm cô vào lòng. Sakura để yên cho Syaoran ôm như thế. Vòng tay ấm áp này, Sakura quả thật không thể tưởng tượng, nếu thiếu nó cô sẽ như thế nào.

-"Syaoran này." Sakura thủ thỉ.

-"Ừm?"

-"Nếu xa em anh sẽ thế nào?"

-"Hửm???" Syaoran khẽ nhiu mày. "Còn thế nào nữa. Nhất định là sống không bằng chết."

-"Nói lung tung."

-"Thật mà. Hì. Sao hôm nay em lạ thế? Em mệt à? Ai bắt nạt nữ quỷ của anh sao?"

-"Vớ vẩn." Sakura khẽ cười, đánh nhẹ vào ngực Syaoran một cái rồi ôm siết lấy Syaoran. "Syaoran này. Kiểu này thì em không thể xa anh được mất rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro