Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Sakura. Không hay rồi. Sakura" Tomoyo lao vào nhà Syaoran, mặt mày tái xanh.

-"Sao thế?" Sakura buông Syaoran ra, nhìn Tomoyo, nhíu mày. Cô bạn thân của cô rốt cuộc là có chuyện gì mà đến nỗi này?

-"Eriol bị bắt đi mất rồi." Tomoyo chạy lại đẩy Syaoran sang một bên, ôm chầm lấy Sakura, oà khóc nức nở. Bây giờ Sakura mới để ý. Mặt Tomoyo lấm lem đất, Chân thì trầy xước.

-"Sao lại bị bắt? Tomoyo. Bình tĩnh kể lại cho tớ nghe. Rốt cuộc có chuyện gì?"

Khó khăn lắm Tomoyo mới kể hết được chuyện. Lúc chiều về nhà Eriol, Tomoyo nhìn thấy có 2 thiên sứ đang dùng sức ép Eriol đi. Cô bé cố ngăn lại thì bọn họ hất ra. Eriol chỉ nói là chờ cậu ấy, đừng manh động gì hết. Tomoyo chạy theo nhưng không được. Kết quả là còn bị ngã mấy lần.

-"Bị bắt rồi. Không ổn rồi." Syaoran lo lắng lẩm bẩm. Cậu biết trước sau gì cũng có chuyện này. Nhưng không ngờ thiên đường lại nhanh thế. Hình như chuyện Eriol thất bại cộng thêm chuyện cậu ta có tư tình với con gái trần gian đã bị bại lộ.

-"Syaoran. Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"

Sakura quay sang nhìn Syaoran. Quả thật chuyện này, cô không biết phải làm thế nào. Tomoyo khóc ngất trong tay cô.

-"Kun" Syaoran lớn tiếng gọi. Chỉ một giây sau, Kun hiện ra, trên người còn mặc nguyên cái tạp dề nhỏ xíu. Từ hôm về đây tới giờ, Kun kiêm luôn đầu bếp. Người hầu trong nhà cũng được hạn chế lại.

-"thiếu gia dặn dò gì ạ?"

-"Cậu có thể mạo hiểm một chuyến, đi nghe ngóng tình hình của Eriol trên thiên đường hộ tôi không?"

-"Vâng ạ?"

Kun xoay tít mù rồi biến mất trong không khí.

-"Bây giờ chỉ có thể tìm hiểu thông tin thôi. Chúng ta là quỷ. Không thể xâm phạm vào lãnh địa thiên giới. Tomoyo là người trần thì càng không thể. Chỉ có tiểu yêu như Kun có thể tự do ở 3 giới thôi. Thế nhưng năng lực cậu ta không đủ để cứu Eriol."

-"Vậy bây giờ phải làm sao?" Tomoyo tái mét mặt mày.

-"chúng ta chỉ có thể chờ thôi."

Mấy ngày sau đó Kun không trở về. Dĩ nhiên cũng không có tin tức gì của Eriol. Tomoyo chỉ ngồi im một chỗ không chịu ăn uống gì. Đôi môi vốn hồng hào của cô bây giờ xỉn màu, khô khốc. Sakura quả thật không cách nào an ủi được Tomoyo. Tomoyo khóc lên khóc xuống rồi cuối cùng cũng không thể khóc được nữa. Đau. Trái tim cô như vỡ tan ra. Nếu như lúc đó cô không cố chấp theo đuổi Eriol thì chắc chắn cậu sẽ không bị như thế. Sao Eriol ngốc nghếch tới mức biết sẽ bị trừng phạt mà vẫn yêu cô chứ? Eriol quả thật rất ngốc. Thế nhưng tình cảm Tomoyo dành cho tên ngốc đó quá nhiều mất rồi.

Tới ngày thứ 5, Kun quay trở về. Khuôn mặt tiểu yêu phờ phạc. Vừa nhìn thấy Syaoran, Kun đã dùng chút sức còn lại, thều thào.

-"Cánh đồng cỏ."

Khi 3 người chạy ra cánh đồng cỏ đã có thể nhìn thấy Eriol. Cậu ta nằm đó, máu me đầy mình, nhuộm đỏ cả y phục thiên sứ tinh khiết. khuôn mặt mệt mỏi im lìm. Tomoyo lao tới chỗ Eriol. Nước mắt thấm ướt khuôn mặt cô. Syaoran giúp cô đưa Eriol về nhà. Chỉ nhìn thôi Syaoran cũng biết, Eriol không còn là một thiên sứ nữa

Mấy ngày hôm sau, Kun cuối cùng cũng tỉnh lại. theo lời kể của cậu, Eriol lúc bị bắt lên thiên đường đã bị đem ra xét xử ngay lập tức. Vì là một thiên sứ câp cao nên chuyện có gian tình là không thể chấp nhận được. Nhiệm vụ không hoàn thành của Eriol không bị nhắc tới. Chỉ duy chuyện tư tình với Tomoyo bị phản đối kịch liệt. Lúc xét xử, Eriol một mực không chịu từ bỏ tình cảm với Tomoyo. Cuối cùng đã bị phán tội giam cầm vĩnh viễn trong thiên lao. Cũng may Eriol vốn dĩ là một thiên sứ có đóng góp lớn. thế nên hình phạt cậu phải chịu là bị bẻ cánh, đánh rớt xuống trần, vĩnh viễn không thể trở thành thiên sứ. Đáng lí ra với một thiên sứ đã mất cánh, việc bị đánh xuống trần cũng xem như là tử hình. Cũng may Kun dùng hết sức mới có thể giảm lực rơi cho Eriol. Cuối cùng cả Kun cũng kiệt sức, không thể đem Eriol về được.

Tomoyo nghe xong thì nín thinh suốt mấy ngày. Eriol vì cô mà lại lần nữa chịu thiệt. Rốt cuộc tình cảm đó lớn tới mức nào mà lại hại Eriol tới mức này? Trước đây có lần Eriol từng nói với cô. Được làm thiên sứ chính là hạnh phúc lớn nhất của cậu. Để thành một thiên sứ cấp cao, Eriol đã mất tới mấy ngàn năm lao tâm khổ tứ vì thiên đường. Thế nhưng bây giờ, chỉ vì thứ tình cảm của cậu với Tomoyo mà cậu phải trở thành người thường như cô. Quả thật Tomoyo thấy đau lòng tới mức tưởng chết được.

Suốt một tuần chăm sóc, Eriol vẫn không tài nào tỉnh lại được. Tết nguyên đán đang đến gần, Sakura xin nghỉ hẳn đến sang năm ở nhà chăm sóc Eriol với Tomoyo. Thực ra Tomoyo đã chăm Eriol tới mức không tài nào chăm thêm được nữa. Thế nhưng nhìn Tomoyo càng ngày càng xanh xao, Sakura chỉ sợ cô bé ngã lăn ra lúc nào không hay.

-"Sakura." Syaoran khều khều khẽ Sakura lúc cô đang giúp Kun nấu ăn trong bếp. Cô mỉm cười bước ra. Gần một tháng nay, quả thật nếu không có Syaoran, Sakura không biết phải làm thế nào. Syaoran giúp Sakura tẩy não mấy ông bác sĩ tới khám bệnh cho Sakura, An ủi Sakura với Tomoyo lúc 2 cô gái mệt mỏi. Thỉnh thoảng Syaoran cũng dạy cho Sakura một số phép thuật cao siêu để nâng cao sức mạnh.

-"Sao vậy anh?" Sakura cười với Syaoran một cái.

-"Eriol tỉnh rồi."

Eriol tỉnh rồi. Sakura chạy vội vào trong phòng Tomoyo. Lúc này cô bé đang đứng cạnh xem vị bác sĩ kiểm tra. Eriol hình như vẫn chưa tỉnh hẳn, cậu ta chỉ nằm im bất động chứ không nói gì.

-"Bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi khoảng một tháng nữa sẽ ổn."

Vị bác sĩ thu dọn đồ đạc, quay sang nói với Tomoyo. Dặn dò một chút rồi bác sĩ theo Syaoran ra ngoài. Sakura lại gần nhìn Eriol, cậu ta dường như tránh ánh mắt của cô, tránh luôn cả ánh mắt của Tomoyo. Dường như cậu ta vẫn còn buồn.

-"Cậu ra ngoài một chút đi Sakura." Tomoyo khe khẽ nói.

Lúc Sakura đã ra ngoài, Tomoyo ngồi xuống chiếc ghế cạnh gường Eriol. Eriol quay sang nhìn cô, tia nhìn có chút đau đớn. Tomoyo cũng im lặng không nói gì. Cô hiểu, bây giờ chắc chắn Eriol đang rất đau khổ. Chuyện này cũng chỉ tại cô mà ra hết.

-"Em gầy quá." Eriol đưa tay, chạm vào má Tomoyo.

-"Em không sao. Anh cảm thấy thế nào?"

-"Hơi ê ẩm một chút thôi. Tomoyo, em vất vả nhiều rồi."

-"Không có. Người vất vả là anh mới đúng. Chỉ vì em mà..."

-"Không sao. Chuyện nhỏ thôi." Eriol nói nhỏ.

-"Đối với anh chuyện này sao có thể là chuyện nhỏ chứ?"

Nước mắt Tomoyo lăn dài trên má. Giọng cô nghẹn lại. Nhưng Eriol chỉ mỉm cười, cậu đưa tay lau nước mắt cho Tomoyo.

-"Ngoan. Không được khóc. Anh sẽ đau lòng lắm đấy. Anh không muốn làm thiên sứ nữa. Đời này chỉ muốn bên cạnh em."

-"Nhưng làm thiên sứ là niềm hạnh phúc của anh."

-"Bây giờ anh đã có hạnh phúc khác rồi đấy thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro