Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tình hình Eriol khá hơn một chút, Sakura mới đưa Syaoran về gặp mẹ mình. Bà Nadeshiko nhìn thấy con đi cùng Syaoran thì mừng rỡ ra đón. Cậu nhóc này bà vốn rất thích. Hơn nữa, còn một lí do khiến bà muốn con gái bà lấy Syaoran

-"Con iêu về rồi àk?" Bà tí tửng mở cửa cho Sakura với Syaoran rồi nhào ra ôm Sakura. Đến khổ với bà mẹ này. Nhí nhảnh quá đáng. Sakura đảo tròn con mắt.

-"Mẹ. Hôm nay con về có chuyện muốn nói."

-"Vào nhà đi đã. Vào đi Syaoran"

Bà Nadeshiko tươi cười, xởi lởi kéo Syaoran vào nhà. Cậu chàng nãy giờ nhìn 2 mẹ con mà cười phớ lớ. Bà mẹ này cũng ngộ phết.

-"Thế nào con gái? Mang con rể về ăn tết với mẹ hả?" Bà Nadeshiko vừa ngồi xuống ghế đã độp thẳng vào vấn đề.

-"Vậy mẹ cho con ăn tết ở đây hả mẹ???" Syaoran nuốt lời Sakura, mặc cho cô đang lườm cậu cháy mắt. Trước khi đi Syaoran cứ thắc mắc Tết là cái gì. Sakura giải thích mất nửa ngày mới xong. Đã dặn thêm là không được ăn nói lung tung với mẹ cô mà bây giờ lại nhanh nhảu thế. Đến khổ với lão này.

-"Con rể mẹ mẹ không cho thì cho ai hả?" Mẹ Sakura cũng bỏ mặc luôn cô, quay sang nói chuyện với Syaoran.

-"Mẹ." Sakura nũng nịu. "Ai nói là con rể chứ?"

-"Lại còn không nữa. Không phải con rể mà đem về ra mắt mẹ thế này hả?"

-"Ơ. Chỉ là..."

-"Là gì nữa. Thế quyết định thế nhá. Syaoran. Mai con dọn sang đây ăn tết với mẹ luôn."

-"Ơ. Mẹ. Anh ấy cò phải ở nhà với bố mẹ mà..." Sakura bối rối. Nhưng mẹ cô chỉ cười cười nham hiểm.

-"Con yêu còn định giấu mẹ tới bao giờ hả?"

-"Dạ?"

Sakura tròn xoe mắt. Mắt Syaoran cũng không kém. Nhưng mẹ Sakura chỉ đứng dậy, đi vào buồng, lấy ra một bức ảnh. Ảnh cưới của ba mẹ Sakura.

Vừa nhìn thấy ảnh cưới, Syaoran đã thốt lên khe khẽ.

-"Thưa bác???"

...................


Lúc ba Sakura về nhà đã là giờ ăn trưa. Sakura vẫn chẳng hiểu có chuyện gì khiến Syaoran nhìn thấy bức ảnh lại ngạc nhiên đến thế. Trưa hôm đó là buổi trưa hiếm hoi ba Sakura về nhà. Ông bao giờ cũng bận rộn bên ngoài, buối tối về nhà thì Sakura đã ngủ từ lâu. Mặc dù vậy, ba Sakura chưa bao giờ không về nhà. Dù có muộn mấy, Ba cô cũng dành thời gian cho vợ mình . Từ nhỏ, Sakura đã quen với cảnh vắng ba. Chỉ có mẹ cô là thân thiết với cô nhất. Trưa hôm đó, vừa nhìn thấy Syaoran, ba cô đã lập tức nghiêm mặt.

-"Cậu là Syaoran?"

-"Dạ."

-"Cậu là con trai Quỷ Vương?"

Sakura há hốc miệng. Sao ba cô lại biết chuyện này? Syaoran dường như không mấy ngạc nhiên.

-"Đã lâu không gặp, bác Fujitaka."

Ba Sakura mỉm cười một cái.

-"Đã lâu không gặp. Lúc tôi bỏ đi cậu còn nhỏ quá."

Mãi một lúc sau, Sakura mới hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trong khi Syaoran nói chuyện với ba cô thì mẹ cô cũng rủ rỉ với cô. Thật ra hôm đó mẹ cô đã chụp lén Syaoran rồi đưa cho ba cô. Ba cô chỉ cần nhìn qua đã biết ngay Syaoran là ai. Trước đây ba Sakura vốn dĩ là bạn thân Quỷ Vương. Mặc dù là con người, thế nhưng tình bạn giữa ông và Quỷ Vương vẫn rất khăng khít. Sau này lúc bạn mình không tránh khỏi được truyền thống của gia tộc, càng ngày càng trở nên độc ác, ba cô đã bỏ đi. Lúc đó mẹ Syaoran cũng tự vẫn vì không chịu đựng được sự tàn ác của chồng mình. Syaoran chỉ mới sinh được 6 tháng. Quỷ Vương tuy mất đi lòng tốt nhưng không mất đi tình yêu với người vợ quá cố. Tình yêu của ông ta dồn cả vào Syaoran.

-"Vậy mà ba giấu con." Sakura phụng phịu nói với ba.

Ba Sakura không đáp lời cô. Chỉ im lặng. Nhìn chiếc nhẫn trên tay con gái, ông cũng biết được chuyện gì xảy ra. Bây giờ có muốn ngăn cản cũng không được nữa. Bao nhiêu năm làm bạn Quỷ Vương, ông cơ hồ cũng rèn được sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên.

Sakura vui vẻ vào bếp phụ mẹ cô dọn thức ăn ra. Cô dường như không tài nào đoán được ba cô đang nghĩ gì. Ánh mắt khó hiểu của ông nghiêm nghị nhìn Syaoran đang săm soi mấy thứ đồ điện.

-"Sakura. Cái này là gì???????"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro